Dưới chân núi Khí Cụ Tông, mười hai cây Linh Văn trụ đứng sừng sững giữa quảng trường, Tần Liệt khoanh chân ngồi ngay ở dưới.
Trên mỗi cây Linh Văn trụ đều điêu khắc những hoa văn tinh mỹ, đủ loại chim bay cá nhảy, sông núi hồ nước, yêu ma quỷ quái, cổ thụ hoa tươi.
Mỗi một hoa văn trên Linh Văn trụ đều ẩn chứa điều thần diệu khác nhau, ẩn giấu một Linh trận đồ thần bí.Trong lịch sử chín trăm năm của Khí Cụ Tông, chỉ có 27 người nhìn thấy được điều kỳ diệu trên Linh Văn trụ, 27 người này đều trở thành niềm kiêu hãnh trong thời của mình, trở thành những đại sư luyện khí lừng danh.
Tần Liệt ngồi xuống, nhìn vào cây Linh Văn trụ gần nhất.
Nét mặt Trình Bình và Đồng Tể Hoa vô cùng quái dị, hai người sững ra nhìn Tần Liệt, xem rốt cuộc hắn cuồng vọng đến mức độ gì.
Thắp sáng mười hai cây Linh Văn trụ?
Hai người lắc đầu, nếu Linh Văn trụ dễ biến hóa vậy, thì làm sao trong chíntrăm năm lại chỉ có 27 người nhìn thấu huyền diệu bên trong.
Rất nhiều người, cả đời cũng chỉ khiến Linh Văn trụ biến hóa một lần, thí dụ như Lương Thiếu Dương, thí dụ như Mặc Hải.
Thế mà Tần Liệt lại dám cuồng vọng đến mức muốn thắp sáng cả mười hai cây Linh Văn trụ!
Đám Bàng Phong, Điền Kiến Hào và Âu Dương Tinh Tinh cũng đã theo tới, nhìn Tần Liệt đang ngồi.
Cây Linh Văn trụ Tần Liệt đang nhìn khắc lấy hình ác ma yêu quái ——chínhlà cây Linh Văn trụ mà Lương Thiếu Dương từng làm cho biến hóa!
Tần LIệt muốn bắt đầu từ chính cây này!
Hào quang từ mi tâm phóng ra, bắn lên cây Linh Văn trụ.
Sau mười phút, những con ác ma trên cây Linh Văn trụ bắt đầu nhúc nhích, khua động móng vuốt sắc nhọn!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng tận mắt!
“Cây thứ nhất!” Tần Liệt khẽ quát.Hắn vừa nói xong, đám yêu ma yêu quái trên Linh Văn trụ điên cuồng lăn lộn giãy dụa, muốn thoát ra khỏi cây cột.
Những đường linh tuyến ngũ sắc dài hẹp rực sáng trên cây, đan thành một tấm lưới dày khổng lồ, trói đám yêu ma kia lại!
Cây Linh Văn trụ sáng bừng lên!
Đúng như lời Tần Liệt nói, cây Linh Văn trụ đầu tiên đã rực sáng, đám yêu vật sống lại nhưng đã bị tấm lưới ngũ sắc khổng lồ trói chặt!
Một luồng khí tức tà ác đáng sợ, muốn chôn vùi tâm linh con người tràn ratừ đám yêu ma trên cây trụ.
Tất cả những người đứng xem đều bị chấn động linh hồn, sinh ra cảm giác như bị lôi xuống địa ngục thâm uyên đầy kinh hãi.
“Trời ơi!”
“Hắn làm được thật rồi!”
Đồng Tể Hoa và Trình Bình hoàn toàn chấn động, chằm chằm nhìn đám yêu ma đang giãy dụa, cả người như muốn nổ tung.”Bàng, Bàng Phong! Lập tức đi báo cho tông chủ!” Đồng Tể Hoa run giọng.
Bàng Phong kinh hãi gần chết, ngơ ngác nhìn cây Linh Văn trụ đang tỏa sáng, Đồng Tể Hoa phải hét lên lần thứ hai, hắn mới giật mình bừng tỉnh, co giò chạy với tốc độ nhanh nhất về phía cửa ra vào.
“Bành!”
Bàng Phong như một cỗ xe công phá phiến đá ngay cửa ra vào tông môn nổ tung thành phấn vụn, quỳ ngay lên đống đá lổn nhổn hô to: “Tần Băng đã khiến Linh Văn trụ biến đổi!”Trong cửa tông môn, Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, vẫn còn đang giận dữ bàn giải pháp đối phó Tần Liệt.
Đường Tư Kỳ và Liên Nhu vẫn còn đang thì thào với nhau, lo lắng cho Tần Liệt, tìm cách làm sao để khuyên hắn.
Mặc Hải và Đàm Đông Lăng cũng đang đứng bên cạnh Ứng Hưng Nhiên.
Ô Thác, những thế lực bên ngoài và các trưởng lão ngoại tông đang trò chuyện với nhau, vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào trong, đánh giá biểu hiện của Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng.Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung cũng chưa đi...
Tất cả mọi người, tất cả mọi động tác, tất cả mọi thanh âm, đều vì lời này của Bàng Phong mà ngừng lại.
Cửa ra vào Khí Cụ Tông, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, không còn bất cứ âm thanh nào.
Chỉ có dư âm lời nói của Bàng Phong tựa hồ vẫn còn quanh quẩn trên bầu trời, ong ong bên tai mọi người...
“Tần Băng đã khiến Linh Văn trụ biến đổi!””Tần Băng đã khiến Linh Văn trụ biến đổi!”
“Tần Băng đã khiến Linh Văn trụ biến đổi!”
Mất đến mấy giây, Ứng Hưng Nhiên mới run người, khuôn mặt tái nhợt ửng hồng, giọng nói run rẩy, trừng mắt nhìn Bàng Phong, “Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi lập lại lần nữa!”
“Tần Liệt đã khiến Linh Văn trụ biến đổi!” Bàng Phong lặp lại.
“Khục khục khục!”Ứng Hưng Nhiên ho ra một ngụm máu tươi, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, hai mắt bắn ra thần quang sáng ngời.
Hắn không nói thêm lời nào, bước chân loạng choạng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể xông vào phía quảng trường bên trong.
Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt ba lão già sắp xuống mồ La Chí Xương, Phòng Kỳ và Tưởng Hạo như được vuốt thẳng ra, ba người đột nhiên trẻ đi rất nhiều, vô cùng phấn chấn xông vào hậu viện.
“Đúng rồi, ta không hề nhìn lầm, hắn thực sự có thiên phú...” Mặc Hải thì thào, mắt sáng ngời, vội vã theo đuôi tông chủ và ba Đại cung phụng.Trước kia, ông đã từng bảo Tần Liệt khắc trận đồ Ngưng Hình, lúc đó ông đã rất khiếp sợ, cho rằng Tần Liệt chính là thiên tài chưa bao giờ có trong lịch sử của Khí Cụ Tông!
Nhưng Ứng Hưng Nhiên không tin, cho rằng ông nói quá, nghĩ chắc chắn Tần Liệt đã từng học trận đồ Ngưng Hình trước đó.
Cũng vì vậy, ông chưa bao giờ đối xử với Tần Liệt như là một hạt giống, mới không tin Tần Liệt có thể mang tới tương lai mới cho Khí Cụ Tông.
“Nếu hắn thực sự có thiên phú, vậy sao Linh Văn trụ không sáng lên vì hắn?” Đây là suy nghĩ của Ứng Hưng Nhiên vào lúc đó.Nhưng hôm nay, ngay lúc này, sau khi dùng ý cảnh khiến trời đất biến hóa, Tần Liệt lại làm cho một cây Linh Văn trụ cũng biến hóa!
Khiến Ứng Hưng Nhiên vô cùng chấn kinh!
Tông chủ Ứng Hưng Nhiên, ba Đại cung phụng, bảy đại trưởng lão ngoại tông, tất cả đại trưởng lão nội tông, Dĩ Uyên, đám Đường Tư Kỳ, Liên Nhu, tất cả người có và hơi có thân phận của Khí Cụ Tông tại thời khắc này, đều vô cùng khiếp sợ, ào ào chạy nhanh hết mức về phía quảng trường trong hậu viện.
Cửa ra vào Khí Cụ Tông không còn một người có chức tước nào của tôngmôn.
Thế là, những người phụ trách từ các thế lực khắp nơi, đám Ô Thác, Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung, nghe nói bên trong Khí Cụ Tông có kỳ biến, thấy tất cả các nhân vật có máu mặt của tông đều chạy ào ào vào bên trong, ai nấy kinh hãi nhìn nhau, hơi ngần ngừ, rồi bắt đầu có người chạy theo vào trong, bất chấp quy củ của Khí Cụ Tông.
Tất cả tầng lớp cao tầng và cường giả của Khí Cụ Tông đều đã vội vã chạy vào trong rồi, không còn ai quản chuyện ở cửa.
Chỉ còn lại mấy thị vệ nho nhỏ, cây bản không thể cản nổi đám người điêncuồng kia, cục diện nhanh chóng trở nên mất kiểm soát, càng ngày càng nhiều Võ Giả ào ạt xông tới, chen lấn chui vào bên trong.
Nên đám thị vệ cũng bỏ luôn nhiệm vụ, co giò chạy vào trong luôn.
“Cây thứ hai! Cây Linh Văn trụ thứ hai sáng rồi!”
Ứng Hưng Nhiên mới đi được nửa đường, thì từ phía quảng trường đã vang lên tiếng hét chói tai của Âu Dương Tinh Tinh.
Bước chân Ứng Hưng Nhiên run bắn, ngã nhào, hắn chật vật nằm rạp trên mặt đất, hai mắt rực ngời thần quang, thanh âm run rẩy: “Đây, đây là trờicao đang chiếu cố Khí Cụ Tông chúng ta chăng?”
La Chí Xương và Phòng Kỳ cũng run rẩy, vội đi qua đỡ Ứng Hưng Nhiên dậy, kích động nói: “Tông môn có tương lai rồi!”
“Suốt ba mươi năm nay, chỉ có Đường Tư Kỳ khiến được hai cây Linh Văn trụ biến đổi, đáng tiếc, đáng tiếc nó lại là con gái.” Tam cung phụng Tưởng Hạo run rẩy.
Đám Mặc Hải ở phía sau vô cùng nóng ruột, nhưng không dám vượt qua mặt Ứng Hưng Nhiên và mấy người La Chí Xương, đều bồn chồn dậm chân.Nghe thấy cây Linh Văn trụ thứ hai cũng phát sáng, Mặc Hải hít sâu một hơi, khẽ nói: “Đúng thật rồi rồi! Hắn thực sự có thiên phú tuyệt thế về luyện khí!”
Đàm Đông Lăng và các trưởng lão nội tông còn lại đều mở to hai mắt, nhìn trừng trừng về quảng trường phía xa.
Họ bắt đầu hận Ứng Hưng Nhiên và mấy người La Chí Xương, hận mấy người kia chậm chạp quá, hận thân phận mình thấp hơn, không thể vượt qua họ mà chạy ngay tới được!
“Cây thứ hai cũng sáng lên rồi!” ở phía sau, đám Liên Nhu cũng xôn xao kinhhãi.
“Mau! Mau! Mau dìu ta đi qua!” Ứng Hưng Nhiên quay đầu vẫy tay một võ giả mặc đồ đỏ, “Mau đỡ ta qua nhanh lên!”
Võ giả Huyết Mâu kia vội vàng chạy tới vác hắn lên.
“Còn chúng ta nữa!” Đám La Chí Xương kêu lên.
Thêm ba võ giả huyết mâu chạy tới, cung kính nâng ba người lên
“Cây thứ ba! Cây thứ ba sáng rồi!” Tiếng hét kinh hãi của Âu Dương Tinh Tinhlại vang lên từ phía quảng trường.
“PHỤT!” Ứng Hưng Nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, trái tim muốn nổ tung, hắn chỉ về phía quảng trường, há miệng thở hào hển định nói gì đó, nhưng mãi không nói nên lời.
“Thỉnh tông chủ thứ tội!” võ giả Huyết Mâu đặt tay lên ngực Ứng Hưng Nhiên, một luồng năng lượng mãnh liệt nhưng ôn hòa truyền vào người hắn, giúp hắn ổn định lại cảm xúc.
Mấy võ giả huyết mâu này không dám chần chờ thêm, ôm lấy bốn người, như bốn tia máu bắn về phía quảng trường.Mặc Hải và đám Đàm Đông Lăng rốt cuộc cũng được giải thoát, ào ạt bay theo.
Một biển người phía sau cũng rào rào chạy theo, như bầy châu chấu hội tụ về quảng trường dưới chân Diễm Hỏa Sơn, hướng về phía những cây Linh Văn trụ.
Không bao lâu, mọi người đều đã tới nơi!
Lúc này, ba cây Linh Văn trụ ngay trước mặt Tần Liệt đang tỏa sáng rực rỡ!Ác quỷ trên một cây Linh Văn trụ chuyển động, ngửa mặt lên trời gào thét, vùng vẫy muốn thoát khỏi cây trụ, nhưng bị tấm lưới khổng lồ ngũ sắc trói chặt.
Trên cây Linh Văn trụ thứ hai là một cây cổ thụ toả sáng đầy sức sống, vô số cành lá xanh tươi rậm rạp vung vẩy, tỏa ra khí tức tươi mát bình thản tự nhiên.
Trên cây Linh Văn trụ thứ ba, một dòng sông dài hẹp cuồn cuộn chảy, tiếng nước ào ạt vỗ bờ.
Trên cây Linh Văn trụ ấy, vô số dòng suối cùng chảy hợp thành một biển cả,ai cũng nhìn thấy nó đang chảy, và hướng chảy của nó.
“Tông, tông chủ...”
Thấy Ứng Hưng Nhiên được đưa tới, thanh âm Trình Bình và Đồng Tể Hoa khô khốc, không biết phải mô tả lại mọi chuyện như thế nào.
“Thật sự là hắn?” Ứng Hưng Nhiên chỉ hỏi một câu.
Trình Bình và Đồng Tể Hoa vội vàng gật đầu.
“Cây thứ tư! Cây thứ tư sáng kìa!” lại là Âu Dương Tinh Tinh hét rầm lên.Ai nấy đều chuyển mắt, nhìn thấy biển sao trời trên cây cột thứ tư đang nhấp nháy, từng ngôi sao đang sáng dần lên.
Tỏa ra ánh sáng chói mắt!
Hệt như Tần Liệt lúc này!
Hắn đang ngồi đối diện nhìn thẳng vào cây cột, cả thân mình được vô số ánh sao chiếu vào, tỏa hào quang sáng chói rực rỡ.
“Trong lịch sử chín trăm năm của tông ta, ngoại trừ tông chủ lập tông, chưa từng có người thứ hai có thể làm cho bốn cây Linh Văn trụ đồng thờiphát sáng!” La Chí Xương run rẩy.
“Cây… cây thứ năm! Cây thứ năm kìa!” Tiếng Âu Dương Tinh Tinh muốn khàn đi, nhưng lại khiến lòng tất cả những người nghe thấy đều chấn động.