Linh Vực

Chương 137: Chương 137: Lễ vật đặc biệt!




Một lúc sau, ba tên đệ tử ngoại tông Khí Cụ Tông tới thạch lâu của Tần Liệt, ước lượng cân nặng những thùng cốt phấn.

Ba người này cũng chính là kẻ mang tài liệu xương tới năm ngày trước.

"Bảy mươi lăm cân, một cân một điểm cống hiến. Tần Băng, ngươi được tổng cộng bảy mươi lăm điểm cống hiến." Hám Ương lạnh lùng nhìn Tần Liệt, khẽ liếc qua cánh tay Tần Liệt, lầm bầm: "Vậy mà không sao cả..."

Hai người kia khiêng thùng cốt phấn ra ngoài, định đem tới chỗ Đường Tư Kỳ.

Tần Liệt nghe thấy Hám Ương lầm bầm, nét mặt lạnh hẳn đi: "Lúc các ngươi đem xương cốt tới, lẽ ra nên nhắc nhở ta về lai lịch đám xương cốt đó, nói cho ta biết bên trong có lân độc. Hơn nữa, lẽ ra các ngươi phải đưa bao tay đặc chế cho ta!"

"Bao tay gì?" Hám Ương giả ngu.

"Hắn nói gì thế?" Hai kẻ còn lại phụ họa, "Nghe chẳng hiểu hắn muốn nói gì."

Tần Liệt đã sớm biết bọn đệ tử ngoại tông xem hắn là cái gai trong mắt, chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ dùng. Nhìn bộ dạng ba người kia là biết, tài liệu đưa tới chắc chắn có đính kèm bao tay đặc chế, dù chúng không cắt xén thì chắc chắn bọn chúng cũng không thoát khỏi liên quan.

"Không có gì."

Tần Liệt sẵng giọng, cầm lấy một chiếc bát sứ phủ da thú bên cạnh, hất tung về phía bọn Hám Ương.

Lân quang trong bát tung ra, những đốm lân hỏa xanh lè rơi xuống người bọn Hám Ương.

"Lân độc!"

Ba người Hám Ương thét chói tai, luống cuống lùi lại, mặt đầy sợ hãi.

Cùng với lân hỏa, một thứ mùi khiến người ta khó khống chế thần trí tràn ngập trong không khí, khiến Tần Liệt phải hết sức cố gắng tập trung tinh thần.

Dĩ Uyên đã từng nói, muốn nghiền xương cốt có lân độc thì phải đeo bao tay đặc chế, nên Tần Liệt đã chuẩn bị, gom góp một ít lân độc để tặng cho những kẻ dám giấu diếm bao tay đặc chế kia!

Lân độc bắn tung tóe, dù bọn Hám Ương đã lùi nhanh, nhưng vẫn bị dính một chút.

Lân độc có tính ăn mòn cực mạnh, vừa rơi xuống người chúng, lập tức quần áo bốc mùi hư thối, da thịt cũng thối rữa lở loét.

Ba người la hét thảm thiết.

Trên quảng trường có khá nhiều đệ tử ngoại tông và nội tông đang nghiên cứu mười hai cây Linh Văn trụ nghe thế đều nhìn sang.

"Đây chính là cảm giác ta phải chịu đựng lân độc năm ngày qua." Tia mắt Tần Liệt lạnh lẽo, thanh âm băng hàn: "Lần sau nếu ta còn gặp phải chuyện gì thống khổ, nhất định ta cũng sẽ cho các ngươi đều được nhấm nháp một lần, cho các ngươi biết được cảm nhận của ta. Chỗ lân độc này chính là lễ vật đặc biệt ta chuẩn bị dành riêng cho các ngươi đó!"

"Tần Băng! Nếu ngươi lại dám có ý định làm người khác bị thương, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ta sẽ báo với trưởng lão, để trưởng lão trừng trị ngươi!"

Ngực và vai Hám Ương bị trúng lân độc lấm tấm, da thịt thối nát, hắn nghiến răng trợn mắt cố nén đau hăm dọa.

"Tùy ngươi, ta cũng muốn xem trưởng lão Khí Cụ Tông có biết nói chuyện p hải trái hay không. " Tần Liệt lạnh tanh.

Ba người bọn Hám Ương bị trúng lân độc, cả người bốc mùi hôi thối nên cũng không dám nhiều lời, vội khiêng mấy thùng cốt phấn đi nhanh để còn kịp xử lý vết thương trên người.

Tần Liệt biết quy củ của Khí Cụ Tông, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nghỉ một hai ngày.

Hắn đóng cửa thạch lâu, rời Khí Cụ Tông, tới ngôi nhà nhỏ Lý Mục lưu lại, dùng Hàn Băng chi nhãn đi tới khu vực băng hàn.

Trên quảng trường, dưới một cây Linh Văn trụ, rất nhiều đệ tử ngoại tông và nội tông Khí Cụ Tông đang nghiên cứu.

Rất nhiều người nhìn hình vẽ chẳng hiểu gì, nhưng cố tưởng tượng mình có thể khiến Linh Văn trụ phản ứng.

Hai mươi mấy đệ tử mới gia nhập sau khi biết sự thần kỳ của Linh Văn trụ cũng đều kéo tới đây thử thời vận.

Điền Kiến Hào, Ám Ảnh Lâu Lương Thiếu Dương. Thất Sát cốc Âu Dương Tinh Tinh, ngay cả Dĩ Uyên vốn chẳng hứng thú gì với luyện khí, cũng dạng chó hình người ngồi ngay ngắn dưới một cây Linh Văn trụ, dáng vẻ vô cùng chăm chú nghiêm túc...

Tần Liệt muốn rời khỏi Khí Cụ Tông thì phải đi ngang qua cái quảng trường này, nhiều người thấy hắn tới đều để mắt qua dòm.

Bàng Thi Thi, đệ tử nội tông Doãn Hạo, Lương Thiếu Dương, Điền Kiến Hào đều quay sang nhìn hắn, muốn xem cho rõ tính cách và ưu nhược điểm của hắn.

"Ngươi muốn đi ra ngoài?" Lúc hắn tới bên cạnh, Dĩ Uyên cười hỏi.

Tần Liệt ngừng lại, khẽ gật đầu, rồi cau mày: "Không phải ngươi nói không có hứng thú với luyện khí hay sao?"

"Thì đâu có hứng thú gì." Dĩ Uyên hơi xấu hổ, "Nhưng ta cũng phải thử xem, thử coi có hiểu đồ văn trên Linh Văn trụ không, thử coi có thể làm cho Linh Văn trụ biến hóa hay không. Ha ha, có thể thông qua khảo hạch, ai cũng cho mình là độc nhất vô nhị, cho là mình trí tuệ siêu quần, nên ai cũng muốn thử, dù ta có không hứng thú với luyện khí thì cũng không ngoại lệ."

"Chúc ngươi thành công." Tần Liệt bỏ lại một câu rồi bước chân đi.

Dĩ Uyên cười, quay lại tiếp tục chuyển mọi lực chú ý vào Linh Văn trụ, cau mày suy nghĩ.

"Hắn tới Khí Cụ Tông cũng đã mấy ngày, sao không thấy hắn tới đây xem Linh Văn trụ? Không lẽ hắn không động tâm? Không muốn thử coi mình có thiên phú hay không?"

"Không ai không động tâm đâu, chỉ cần có thể xem hiểu một cây Linh Văn trụ, khiến Linh Văn trụ phản ứng, là có thể lập tức bước vào nội tông, được tông chủ và tất cả Đại trưởng lão ưu ái, được đủ loại đặc quyền. Còn phương pháp nào nhanh hơn hay không? Trực tiếp hơn không? Ai chẳng muốn trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn?"

"Vậy sao cái thứ kia lại không tới xem?"

"Vì hắn đã bị Đường sư tỷ xử lý, bị phân cho nhiệm vụ khó khăn, nên không tìm ra được thời gian tới đây tìm hiểu."

"Thôi kệ hắn đi. Hắn tới đây vì Đường sư tỷ, chắc cũng chẳng hứng thú gì với luyện khí đâu. Thằng này... Thủ đoạn thật là cao siêu, ta rất là bội phục đó."

"Phải đó, thủ đoạn thực rất cao siêu. Bao nhiêu người theo đuổi Đường sư tỷ đều muốn làm cho Đường sư tỷ vui vẻ, chỉ có thằng này hết lần này tới lần khác lại dùng phương pháp trái ngược, không chọc Đường sư tỷ giận dữ, thì làm Đường sư tỷ hận hắn... thực không ngờ hiệu quả cũng không tệ. Hắn đã làm được một việc cho Đường sư tỷ, nghe nói Đường sư tỷ rất căm tức hắn, định tiếp tục so chiêu cùng hắn đó!"

"Lợi hại nha! Thực là lợi hại!"

Dưới Linh Văn trụ, một đám đệ tử nội ngoại tông nghị luận rôm rả.

Lương Thiếu Dương và Điền Kiến Hào ngồi dưới hai cây Linh Văn trụ, nghe những lời nghị luận, sắc mặt cả hai đều trở nên âm u khó coi.

...

Trong lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch.

Tần Liệt ngồi trên một đỉnh băng, giữa không gian giá rét căm căm, cầm một bức Linh bản trong tay, linh lực phun ra từ đầu ngón tay, di di vẽ vẽ.

Trong thế giới Linh bản, một đường linh tuyến nhúc nhích, vẽ nên cảnh trời đất hàn băng.

—— hắn đang vẽ lại hình ảnh trong bức tranh Hàn Băng.

"Răng rắc!"

Bức linh bản đá vỡ vụn thành từng khối, rơi lả rả.

"Bức thứ ba mươi lăm!"

Tần Liệt lầm bầm, không hề nhụt chí, lấy ra một tấm Linh bản khác, tiếp tục vẽ.

Từng có kinh nghiệm khắc Linh trận đồ thất bại mấy trăm lần, hắn đã sớm chấp nhận việc thất bại, biết muốn học cái gì cũng phải trải qua một quá trình chậm chạp gian nan, qua thất bại nhiều lần để tích lũy, mới có thể một lúc nào đó đột nhiên lĩnh ngộ, tìm ra phương pháp.

"Phanh!" Lại một bức Linh bản vỡ vụn.

"Bức thứ bảy mươi ba!" Tần Liệt trầm giọng, hít sâu một hơi, dừng việc khắc Hàn Băng, nhíu mày nhìn thẳng về phía trước, "Vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Sao cứ đang vẻ dở dang là linh bản lại vỡ? Độ khống chế linh lực không đúng? Hay là vẽ đường linh tuyến sai?"

Học vẽ Linh trận đồ cũng giống tu một loại công quyết, chẳng những phải hiểu rõ bố cục của Linh trận đồ, mà còn phải hiểu khi vẽ mỗi đường linh tuyến phải dùng bao nhiêu Linh lực.

Cũng là đường linh tuyến đó, nếu chỉ dùng một thành Linh lực, cố gắng có thể thành công hòa vào đồ trận.

Nhưng nếu lúc vẽ dùng lực mạnh hơn sẽ khiến đường linh tuyến đó bị sai, khiến cho cả Linh trận đồ sụp đổ.

Vì vậy, dù Tần Liệt khắc trận tụ linh và trữ linh vào trong Tụ Linh bài và Trữ Linh bài thì cũng không lo người khác học trộm trận đồ, vì hai trận đồ này cực kỳ thần diệu và phiền phức.

Thấy linh trận đồ trong Tụ Linh bài là một việc, muốn học khắc được ra nó lại là một việc khác.

Những công quyết cường đại cũng vậy, nếu chỉ biết chiêu thức, không biết tâm pháp nội công tương ứng, thì còn lâu mới có thể phát huy được uy lực của công quyết.

Thấy được Tụ Linh Trận đồ, nhưng không biết vận dụng đúng lực đạo khi khắc từng đường linh tuyến, thì vĩnh viễn cũng không thể nắm giữ được Tụ Linh Trận đồ!

"Dùng Linh bản hình như không ổn..." Tần Liệt trầm ngâm, cau mày suy nghĩ tìm cách.

Linh Hải! lấy Linh Hải để vẽ!

Hắn bỗng nhớ ra, hồi hắn đột phá luyện khí Cửu Trọng Thiên đã từng dùng Linh lực khắc Tụ Linh Trận trong Linh Hải, khiến Linh Hải hình thành vòng xoáy Linh lực, thành công đột phá đến cảnh giới Luyện Thể chín trọng thiên.

"Có thể dùng Linh lực khắc Hàn Băng đồ trong Linh Hải được không?" Ý nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, đến mức hắn không kềm được bắt đầu làm thử.

Nhắm mắt, điều chỉnh tâm tình, hắn vận chuyển Linh lực trong Linh Hải, ngưng tụ đường linh tuyến đầu tiên.

Hắn vừa nhớ tới hình ảnh trong bức tranh Hàn Băng, vừa thử di động linh tuyến, dịch chuyển từng tí từng tí một.

"A...!"

Mấy chục giây sau, một cơn đau kịch liệt từ Linh Hải lan khắp toàn thân, khiến Tần Liệt biến sắc, cả người toát mồ hôi lạnh.

Hắn mới chỉ vẽ được vẻ ngoài của một tảng băng nho nhỏ!

"Không được! Đường này không đúng!" Tần Liệt lập tức dừng lại, mặt trắng bệch "Ta hiểu rồi, Linh bản luôn bị vỡ hẳn là vì không chịu nổi Hàn Băng chi ý đáng sợ này! Hàn Băng chi ý tuy đã biến thành tranh vẽ, nhưng vẫn tồn tại, một khi ta miêu tả nó đều sẽ dẫn dắt Hàn Băng chi ý ra theo!"

"Trong cơ thể ta có chỗ nào chịu nổi Hàn Băng chi ý? Có thể không bị nó làm tổn thương?" Hắn thì thào.

"Nguyên phủ! Hai cái Nguyên phủ hình băng cầu!" mắt Tần Liệt sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.