Linh Vực

Chương 90: Chương 90: Linh thú biến dị




“Phốc!”

Một băng cầu sáng bạc từ miệng Băng phách mãng bắn ra, hàn khí xung quanh băng cầu nhấp nhô, bắn nổ tung cột đá sau lưng Tần Liệt.

Băng phách mãng nhị giai, cao sáu bảy mét, eo to bằng người, mắt lộ hung quang, bám theo hai người sát gót.

Tần Liệt quay lại, nhìn chỗ băng cầu bạo liệt, mắt lộ dị quang.

“Đi mau! Còn chờ cái gì?” Cao Vũ vừa giục vừa né người, âm thanh dồn dập.

Lúc này, mọi người đã chạy tán ra, bọn Đồ Trạch Khang Trí và một số người chạy một hướng, Trác Thiến Hàn Phong Chử Bằng và một số người sang một hướng khác, đều là hướng ra phía ngoài thạch lâm.

Tần Liệt với Cao Vũ chạy chung một đường, theo sau là con Băng phách mãng và mười con linh thú nhất giai đều thuộc họ rắn.

Truy đuổi một hồi, những con linh thú nhất giai tốc độ chậm hơn đã bị rớt lại, chỉ còn một con Băng phách mãng đuổi mãi không bỏ.

Tần Liệt và Cao Vũ để phòng ngừa Băng phách mãng bỏ cuộc quay lại chỗ cũ, nên thỉnh thoảng lại ra tay công kích một phát, kích thích con rắn đuổi theo.

“hô!”

Một quả băng cầu to, hàn khí thấu xương bắn tới.

Tần Liệt không chạy nữa, mà dừng lại chăm chú nhìn vào bên trong băng cầu, hắn có thể cảm nhận được có lực lôi đình ẩn hiện bên trong đó.

Băng phách mãng là linh thú thuộc tính Băng, cơ thể lạnh băng, công kích thường là mũi băng, trong mũi băng có hàn độc.

Nhưng con Băng phách mãng này thì hơi khác, trong băng cầu lại có lực lôi đình, băng cầu khi bạo nổ cũng phát ra tiếng sấm rầm rầm, sức bạo tạc mãnh liệt hơn bình thường…

Chính điều này làm Tần Liệt chú ý.

Thấy băng cầu bắn tới, Tần Liệt nín hơi, vận chuyển Thiên Lôi Cức, dòng điện hiện lên quanh thân, trong người vang lên tiếng lôi điện.

Băng cầu lạnh buốt bắn thẳng về phía ngực Tần Liệt, băng cầu chưa tới, nhưng một cỗ khí tức lạnh tới tận xương đã thấm vào, khiến Tần Liệt toàn thân cứng ngắc, máu như kết đông lại.

“Quả nhiên là linh thú nhị giai, hàn khí thực là kinh người!” Tần Liệt biến sắc, tiếp tục vận chuyển Thiên Lôi Cức, trước khi băng cầu chạm vào người, thò tay ra điểm một cái.

Một tia chớp xanh thẫm to bằng ngón cái bắn vào giữa băng cầu.

“Ầm ầm!”

Băng cầu nổ mạnh, lực lôi đình bên trong tuôn ra, bắn nổ lung tung.

“Ô hay! Ô hay!”

Mấy khối băng bắn tung tóe lên người Tần Liệt, cả người hắn lạnh buốt, run lên, cơ bắp cũng muốn đông cứng.

“Lôi! Trong băng cầu có lôi lực!” Tần Liệt kinh hô.

Năng lượng lôi đình bạo tạc còn muốn lợi hại hơn cả lực băng hàn, hình như nó mới đúng là uy lực chính thức của băng cầu, cũng là yếu quyết giết người của con Băng phách mãng này.

“Tần Liệt, ngươi làm gì thế?” Cao Vũ quay lại, đứng cạnh Tần Liệt.

Băng phách mãng uốn éo cơ thể, đầu ngẩng cao, tới ngay phía trước Tần Liệt, đôi mắt xanh sẫm lập lòe hào quang tàn nhẫn.

“Con Băng phách mãng này hơi đặc biệt, băng cầu nó nhổ ra có chứa lôi lực!” Tần Liệt thần sắc phấn chấn: “Như vậy thú hạch của nó chắc chắn cũng sẽ có lực lôi đình! Có thể trong cơ thể nó sẽ có linh tài thuộc tính lôi, ta muốn có con thú này!”

“Linh thú biến dị?” Cao Vũ giật mình, kêu lên: “Linh thú biến dị, khó chơi hơn linh thú bình thường, Băng phách mãng nhị giai… hai chúng ta hơi khó gặm đó.”

“Thử đi!” Tần Liệt hăm hở: “Hai chúng ta chỉ có cảnh giới Luyện Thể kỳ, nên sáu con nhị giai linh thú đã hết năm con đuổi theo Đồ Trạch Trác Thiến, chỉ có một mình con này đuổi theo chúng ta. Ta với ngươi liên thủ, dù đúng là có chút khó khăn, nhưng không phải là không có hi vọng, nhất là nó là một con Băng phách mãng kiêm tu cả băng lôi!”

“Ừ, vậy thì thử xem!” Cao Vũ nghĩ nghĩ mấy giây, thần sắc cũng hơi chấn động, toát ra hứng thú: “Ngươi hay ta chủ công?”

“Ta chủ công, ngươi phụ!”

Tần Liệt hít sâu, rút tượng gỗ ra, vận chuyển Thiên Lôi Cức, truyền vào trong tượng gỗ. một lúc sau, trong tượng vang lên tiếng đùng đùng, rồi lưới điện hiện ra trước đầu pho tượng.

“Rầm rầm!”

Tiếng lôi đình nổ từ trong cơ thể hắn truyền ra, lúc này, toàn thân Tần Liệt như được kích hoạt, bức tượng phun ra lưới điện, nhắm về phía Băng phách mãng.

Con rắn rít lên, há miệng, một quả băng cầu chói mắt, vù vù bắn ra.

Tần Liệt không né, vung vẩy bức tượng ngăn đón công kích. Lưới điện co lại thành một bó tia chớp, bắn thẳng vào băng cầu.

“Oanh!”

Băng cầu nổ tung, vụn băng văng khắp nơi, lôi lực bên trong phát nổ, lực lôi đình bắn cả tới chỗ Tần Liệt.

“Rầm rầm rầm!”

Âm thanh lôi điện vang lên trên người Tần Liệt, đó là năng lượng do lực lôi đình bên trong băng cầu bạo liệt đánh trúng.

Nếu Cao Vũ chủ công, dù có phá vỡ được băng cầu, cũng sẽ bị lôi lực đánh vào cơ thể.

Nhưng Tần Liệt thì khác, dù có bị lực lôi đình đánh trúng, cũng không bị trọng thương.

Vì hắn đã khổ tu lực lôi đình nhiều năm, cơ thể đã chịu được sức mạnh sấm sét xâm nhập, thân thể đã được tôi luyện thành cứng cỏi, tiếp nhận được sự oanh tạc của tia chớp lôi đình, nên năng lượng bạo tạc này cơ bản không ảnh hưởng gì tới hắn.

Mà trái lại, lôi lực bên trong lực bạo tạc khi vào cơ thể hắn, lại thẩm thấu vào trong xương cốt máu huyết của hắn mà biến mất.

Một cảm giác thoải mái, dễ chịu truyền khắp người Tần Liệt.

Hắn biết là phán đoán của mình đã đúng, Băng phách mãng biến dị này giao cho hắn ứng phó là đúng đắn nhất!

“Vù vù!”

Một băng cầu nữa bắn tới, bắn về phía ót Tần Liệt, Băng phách mãng rít lên, cơ thể to tướng vặn vẹo, muốn quấn quanh người Tần Liệt.

“Cao Vũ! Đừng để cho nó quấn ta!” Tần Liệt kêu to, lui lại phía sau, phất tay, tia chớp bắn ra đâm chính xác vào băng cầu.

Ngay lúc băng cầu nổ, hắn không lùi lại nữa mà còn tiến lên, chủ động hứng lấy năng lượng bạo tạc.

Từ khi hắn rời khỏi Dược sơn, tu luyện không dùng tới kỳ trận nữa, cơ thể đã trực tiếp đón nhận lực lôi đình trong thiên địa, một phần lôi lực đó cất giữ trong huyệt khiếu của hắn.

Nhưng mà, so với lôi lực từ thiên nhiên, thì lôi lực mà cơ thể hắn cất giữ yếu hơn rất nhiều.

Nên khi giao chiến với người khác, do cơ thể hắn chứa ít lôi lực, nên công kích chỉ là tia chớp, không có kèm theo lực lôi đình cuồng bạo và hủy diệt, đồng nghĩa với việc hắn chưa chính thức phát huy được sự lợi hại của Thiên Lôi Cức.

“Thì ra là thế, ta hiểu rồi.”

Một quả băng cầu nữa nổ, lực lôi đình bao phủ lấy hắn, lôi lực cuồng liệt chui vào trong cơ thể rồi biến mất vào trong huyệt khiếu gân mạch, Tần Liệt cảm nhận sự biến hóa, dần dần mới hiểu ra, biết cách làm thế nào để phóng xuất uy lực thực sực của Thiên Lôi Cức.

“Lôi điện, lôi điện, lôi và điện!” Tần Liệt thì thào, hai bàn tay đặt song song với nhau, giữa lòng bàn tay dòng điện rừng rực, tiếng lôi âm ầm ầm từ đó vọng ra.

“Lôi điện cầu!”

Một quả cầu điện xanh thẫm do tia chớp ngưng kết từ từ hiện ra giữa hai bàn tay, bên ngoài điện cầu những tia chớp nhấp nhóa, bên trong bạo lôi phát ra tiếng ì ầm.

Quả lôi điện cầu chỉ cỡ nắm tay, điện quang xanh thẫm chói mắt, tiếng sấm ầm ầm không ngớt, khiến người ta lạnh người.

Cũng giống như băng lôi cầu, quả lôi điện cầu này bên trong có ẩn chứa lực lôi đình bạo tạc.

“Oanh!”

Quả cầu được ném ra, những tia chớp nhấp nhoáng xanh lè bắn vế phía đầu con Băng phách mãng, lực lôi đình ầm ầm nổ tung.

Đầu con Băng phách mãng bị lực lôi đình oanh tạc vỡ toang, máu thịt lẫn lộn, văng cả óc ra ngoài.

Một con linh thú nhị giai bị lôi điện cầu đánh trúng một cái, cứ như vậy mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.