Linh Vực

Chương 1430: Chương 1430: Lui địch




Dưới đòn nặng, quả cầu thủy tinh hắn dùng để khống chế chỗ Tần Liệt, quỹ tích cùng tần suất xoay tròn đều không thể ổn định.

Tần Liệt nhân cơ hội từ khối không gian kì quỷ đó giãy thoát.

Bắt đầu từ lúc giao chiến, đã luôn ở trời cao, hắn lúc này như Thái Sơn áp đỉnh, nhanh như sao băng đánh xuống.

Hắn thân hóa một tia chớp thô to như cột chống trời.

Hắn ầm ầm hướng Áo Khắc Thản đánh tới.

“Tinh diện hộ thuẫn!” Áo Khắc Thản quát chói tai.

Các khối tinh thể ánh sao rạng rỡ, như các tấm gương to nhỏ khác nhau, nháy mắt đột ngột hiện ra ở giữa hắn cùng Tần Liệt.

“Oành đùng đùng! Bùm bùm!”

Lôi quang, điện mang, kim diệu toái mang, đồng thời bắn ra tung tóe.

Các mặt tinh thể lục lăng từ đầu tới cuối lơ lửng quanh Áo Khắc Thản lần lượt nổ tung, những ánh sao sắc bén, như kiếm sắc đâm phá máu thịt Tần Liệt.

Áo Khắc Thản thì là gào thét, cơ thịt trước ngực rạn nứt, khóe miệng cũng hiện ra vết máu.

“Vù!”

Chỉ một chốc sau, hắn lại thuấn di rời khỏi, làm Tần Liệt không thể động thủ lần nữa.

Tần Liệt sau khi hạ xuống đất, bất chấp vết thương trên người bị bắn tung tóe, lại muốn sát thủ.

“Ngươi thế mà!”

Đột nhiên, hắn nghe được Tác Mỗ Nhĩ kêu thảm thiết, theo bản năng nhìn qua.

Xa xa, Tác Mỗ Nhĩ đoạt xá thân thể Ba Cát, không dám tin nhìn lỗ máu chỗ ngực.

Lỗ máu đó ồ ồ trào ra máu tươi, rõ ràng đã xuyên thủng trái tim Ba Cát, khiến thân thể này của hắn rốt cuộc không thể thuyên chuyển lực lượng huyết mạch nữa.

Một chùm lưỡi dao không gian dập dờn, từ lưng hắn toát ra, đem thân thể con rối này của hắn phá huỷ.

Vẻ mặt Tác Mỗ Nhĩ không thể tin, không cam lòng nhìn chằm chằm Thâm Lam, nói: “Ngươi thế mà thực hạ thủ được!”

Thâm Lam cắn môi dưới, thân thể nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng run rẩy.

“Ba Cát, Ba Cát đã chết, ta không cảm giác được một tia khí tức linh hồn thuộc về hắn.” Thâm Lam giống như không dám nhìn tới mắt hắn, hoặc là không dám nhìn thân thể Ba Cát bị nàng tự tay phá huỷ, cúi đầu, nói: “Ta biết ngươi đã chém giết linh hồn hắn, mà trạng thái trước mắt của ta, không thi triển được ‘Thời gian nghịch chuyển’. Ta biết, ta như thế nào cũng không cứu sống được hắn. Dù sao không cứu được hắn, ta không bằng báo thù cho hắn, chỉ cần giết ngươi, Ba Cát cho dù chết cũng có thể nhắm mắt.”

Tác Mỗ Nhĩ trừng mắt nhìn nàng, nhìn hai cái thật sâu, nói: “Ta không thể không thừa nhận, ngươi trưởng thành rất nhanh. Nếu để ngươi còn sống rời khỏi Bổn Nguyên Thủy Giới, không cần bao lâu, ngươi sẽ biến thành kẻ địch đáng sợ nhất của tộc ta.”

Lúc nói chuyện, linh hồn thuộc về hắn, nhanh chóng từ trong cơ thể Ba Cát bay vút ra.

Một lần này, hào quang linh hồn hắn phóng ra, rõ ràng lại ảm đạm đi một ít.

“Áo Khắc Thản!” Hắn lớn tiếng quát.

“Ta cũng bị thương rồi.” Được mười mấy tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc vây quanh, Áo Khắc Thản lau vết máu khóe miệng, sắc mặt tái nhợt.

Tác Mỗ Nhĩ nhìn nhìn hắn, lại nhìn về phía những tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc kia, phát hiện ở dưới Cốt tộc, Vũ tộc ương ngạnh đề kháng, số lượng chiếm ưu Tái Đa Lợi Tư gia tộc tộc nhân, cũng không có thật lớn đến đủ để nghiền áp đối phương ưu thế.

Giờ phút này, vẫn không hề thiếu tộc nhân Cốt tộc, Vũ tộc sống sót, hơn nữa tộc nhân Linh tộc của Tiên Na bên kia, còn có không ít người tuy trạng thái bị thương nặng, đều ngạo nghễ đứng thẳng.

Hắn ở sau hai lần mất đi thân thể, hồn lực tiêu hao rất lớn, đã không còn tự tin có thể trăm phần trăm giết chết Thâm Lam.

Mà Áo Khắc Thản... Tựa như cũng chưa ở trong chiến đấu cùng Tần Liệt đạt được thượng phong.

“Trước rút lui đi.” Tác Mỗ Nhĩ bỗng nhiên nói.

Áo Khắc Thản sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một cái biểu cảm khuất nhục, chẳng qua chỉ là một chốc, hắn đã tỉnh táo lại, nói: “Rời khỏi nơi này!”

Toàn bộ các tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc còn đang bao vây tiễu trừ đuổi giết Cốt tộc, Vũ tộc, sau khi nghe được mệnh lệnh, đều bất đắc dĩ rút lui.

“Chủ nhân! Bọn chúng đã giết Ba Cát, giết Đạt Nặc!” Tiên Na kêu to.

“Đừng đuổi theo, chúng ta... Không có năng lực đuổi giết bọn chúng.” Thâm Lam tỏ thái độ.

Tiên Na sửng sốt, chợt nhìn về phía các tộc nhân bên cạnh, đột nhiên bình tĩnh xuống.

Thời gian ngắn ngủn, bên cạnh nàng, tộc nhân còn sống đã chỉ còn mười mấy người.

Tộc nhân còn sống cũng mình đầy thương tích, toàn thân đều vết máu loang lổ, rõ ràng ở bên bờ sắp sụp đổ.

Cách đó không xa, các tộc nhân Vũ tộc, cũng chỉ sống sót sáu người.

Một đôi huynh muội từng được Tần Liệt cứu, cũng ở trận này bất hạnh mất mạng, xác chết máu thịt mơ hồ.

Ngay cả Cốt tộc bên kia cũng chỉ có mấy người còn đứng.

Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, tộc nhân ba tộc, tổng cộng đã chết gần hai phần ba.

Mà tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc, tuy con số tử vong còn lớn hơn một chút, nhưng bọn họ tổng nhân số gần trăm!

Tiên Na nhìn thoáng qua thế cục chung quanh, lập tức trầm mặc, không ồn ào truy kích nữa.

Tư Thản Tạp và Sa Liệt, cũng đều biết tình trạng bản thân, cũng lựa chọn trầm mặc.

Bọn họ trơ mắt nhìn Áo Khắc Thản và Tác Mỗ Nhĩ mang theo tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc, không nhanh không chậm rút lui.

Không ai điên cuồng đến đi đuổi đánh.

Tộc nhân Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc bất động, Tần Liệt tự nhiên sẽ không ngốc đến đi tìm Tái Đa Lợi Tư gia tộc liều mạng. Áo Khắc Thản, Tác Mỗ Nhĩ đều còn sống, cộng thêm rất nhiều tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc, hắn nếu mạo muội động thủ, căn bản chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

“Vì sao bọn chúng phải rút đi. Chỉ cần bọn chúng tiếp tục, bọn chúng rõ ràng có thể giết sạch chúng ta.”

Tiên Na đặt mông xụi lơ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, giống như hao hết toàn bộ lực lượng huyết mạch.

Mắt nàng cũng mất đi thần thái.

Đạt Nặc chết, Ba Cát chết thảm, còn có rất nhiều đồng bạn bị hại, làm nàng tâm thần bị tổn thương rất lớn.

Tất cả cái này thế mà còn là nhờ chiến hữu ngày xưa Áo Khắc Thản của nàng ban tặng.

Thân là tộc nhân Linh tộc, linh chủng trước kia, Áo Khắc Thản sau khi bước vào Bổn Nguyên Thủy Giới, chẳng những không đến giúp Linh tộc cướp lấy khối côi bảo này, còn một lòng muốn chém giết Thâm Lam.

Trận nội chiến này giữa đồng tộc khiến nàng cực kỳ uể oải.

“Ngươi không sao chứ?” Lúc này, Tần Liệt chậm rãi đến, xa xa nhìn về phía Thâm Lam, thân thiết nói: “Có bị Tác Mỗ Nhĩ thương tổn đến linh hồn hay không?”

Thâm Lam nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có.”

Giờ phút này, Cốt tộc Sa Liệt, còn có Vũ tộc Tư Thản Tạp, đều mang theo tộc nhân còn sót lại tụ tập qua đây.

Sau khi trải qua trận huyết chiến này, quan hệ của bọn họ và tộc nhân Linh tộc, giống như bỗng nhiên kéo gần lại rất nhiều.

Tiên Na đối với bọn họ không phòng bị cẩn thận như vậy nữa.

Tương tự, lúc trước đem Tần Liệt coi là đại địch cuối cùng, nàng đối mặt Tần Liệt đi tới, cũng không còn mâu thuẫn mãnh liệt.

Nàng rất rõ, nếu không phải bởi vì có mặt Tần Liệt, Áo Khắc Thản nhất định sẽ không vội rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.