Linh Vực

Chương 51: Chương 51: Luyện tập




Băng Nham thành, Tinh Vân Các.

Lăng Phong và Lưu Duyên đứng trước mặt Hàn Khánh Thụy, thần sắc hơi e dè.

Lăng Phong theo lời Lăng gia chủ tới Tinh Vân Các, đổi linh bản giúp Tần Liệt luyện khắc linh trận đồ. Vì hắn lạ lẫm với Tinh Vân Các, nên đi tìm Lưu Duyên, nhờ Lưu Duyên chỉ dẫn.

Lúc ở Thiên Lang sơn, Lưu Duyên với Lăng gia rất thân tình, lúc ấy Lưu Duyên cũng đã từng nói, sau này nếu Lăng gia đến Tinh Vân Các cần gì có thể đến tìm hắn.

Lăng Phong đến khiến Lưu Duyên rất cao hứng, nghe xong chuyện liền dẫn đường giúp hắn tìm cho được Hàn Khánh Thụy.

“Tần Liệt và Lăng Liệt là một người, tổng cộng có ba ngàn điểm cống hiến có thể dùng, một bức linh bản mất năm điểm, ngươi định đổi bao nhiêu bức?” Hàn Khánh Thụy suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, “Tên Tần Liệt kia còn là một luyện khí sư nữa cơ à? Linh bản chỉ có thể dùng để luyện tập khắc linh trận đồ, chỉ là một tài liệu mà thôi, không có công dụng gì khác, hắn thật muốn đổi linh bản?”

“Hàn trưởng lão, ở Thiên Lang sơn, Tần Liệt chữa được lục giác thuẫn cho ta đó.” Lưu Duyên cười giải thích.

Hàn Khánh Thụy kinh ngạc, khẽ gật đầu: “A, thì ra là vậy.”

“Đổi một trăm linh bản đi ạ.” Lăng Phong nói.

“Ừ, có thể, mất năm trăm điểm cống hiến. ta ghi chép một chút, vậy Tần Liệt còn hai ngàn năm trăm điểm.” Hàn Khánh Thụy vẽ vài nét bút vào sổ, rồi đưa một tờ giấy cho Lăng Phong, nói: “Cầm cái này tới kho linh tài nhận đồ là được, Lưu Duyên có thể dẫn đường cho ngươi.”

“Cảm ơn Hàn trưởng lão.” Lăng Phong cảm tạ.

Hàn Khánh Thụy phất phất tay, nói: “Thực ra Tần Liệt có thể trực tiếp tới Tinh Vân Các tu luyện, không nên ở lại Lăng gia. Thằng tiểu tử nhà ta vẫn thường nhắc tới hắn, muốn hắn tới sớm một chút. ừ, ngươi thay tiểu tử Hàn Phong nhà ta thăm hỏi hắn giúp ta.”

“Vâng.”

“Không ngờ tên Tần Liệt này lại còn có giao tình với Đồ Trạch, Khang Trí, tiểu tử này dấu giếm thật là kỹ.” đi ra khỏi phòng, Lưu Duyên cười cười lắc đầu, “Lăng Liệt, Tần Liệt, ha ha, rõ là có thể sớm tới Tinh Vân Các làm thành viên trung tâm, sao lại còn ở mãi Lăng gia trấn? Vào Tinh Vân Các làm đệ tử hạch tâm không phải mục tiêu khát vọng của thanh niên Lăng gia ngươi sao?”

“Ta cũng chẳng hiểu hắn nghĩ gì.” Lăng Phong cười khổ, “Đối với ta và bọn Lăng Hâm Lăng Tiêu, đột phá Khai Nguyên cảnh trước hai mươi tuổi để vào Tinh Vân Các chính là mục tiêu, nếu bây giờ ta có cơ hội được vào, nhất định sẽ làm ngay, điều kiện ở đây thích hợp với tu luyện hơn nhiều…”

“Sau này ngươi chắc chắn có thể tới.” Lưu Duyên vỗ vỗ vai hắn.

“Phải.” Lăng Phong trịnh trọng gật đầu.



“Kì quái, Tần Liệt rõ ràng có thể vào Tinh Vân Các tu luyện, sao phải ở lại Lăng gia trấn?” trên bàn ăn, Lăng Thừa Chí cau mày khó hiểu: “Nếu bảo đợi Tần Sơn, ở Tinh Vân Các cũng đợi được vậy, còn có Lăng gia chúng ta ở đây, nếu Tần Sơn về có thể báo cho hắn biết ngay, căn bản đâu cần phải ở lại Lăng gia?”

“Có phải vì tỷ tỷ không?” Lăng Huyên Huyên nhếch mày, nhìn Lăng Ngữ Thi: “Phải không tỷ? tên kia rõ ràng có thể rời khỏi Lăng gia trấn, có chỗ tu luyện tốt, mà vẫn cứ ở lại, là vì tỷ tỷ đúng không?”

Lăng Ngữ Thi nghe hỏi, mặt hồng lên, bối rối: “Ta không biết, chắc không phải đâu, hắn nghĩ gì ta đâu có biết…” nói thế, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, hai má càng thêm đỏ.

“Nhìn dáng điệu của tỷ còn nói không phải? Định gạt ai?” Lăng Huyên Huyên quẹt miệng, tức giận: “Nghĩ lại cũng kỳ, Tần Liệt bằng tuổi ta, sau này lại phải gọi là tỷ phu, thật là, bối phận nháy mắt kém nhau một bậc rồi, thực đáng giận!”

“Cái gì tỷ phu không tỷ phu, nha đầu chết tiệt kia, đừng nói hươu nói vượn, coi chừng ta xé miệng ngươi!” Lăng Ngữ Thi thở gấp, đỏ mặt, nháo loạn với em gái.

“Đều đến tuổi lập gia đình rồi, còn ầm ĩ như vậy, ra thể thống gì!” Lăng Thừa Nghiệp hừ một tiếng.

Hai tỷ muội thấy ông ta có vẻ giận, ngượng nghịu dừng lại.

Lăng Thừa Nghiệp khẽ nhíu mày, trầm ngâm hỏi: “Thi nhi, con đừng có quên, chuyện đính hôn của con và Tần Liệt… chỉ là kế tạm thời mà thôi. Đợi Tần Liệt mười bảy, cha và Tần Liệt có thể giải trừ hôn ước, đính hôn giữa các con không phải là thật…”

Lăng Ngữ Thi ánh mắt buồn bã, gục đầu xuống, đáp nhàn nhạt: “Con nhớ.”

Lăng Thừa Nghiệp gật đầu, thở dài: “Tần Liệt tuy giúp Lăng gia chúng ta rất nhiều, ta cũng rất thuận mắt với nó, nhưng lai lịch nó không rõ ràng, bối cảnh ra sao cũng không biết, còn cất dấu bao nhiêu điều bí mật. Ta… rất lo hắn sau này sẽ đem đến phiền toái cho Lăng gia. Ta cũng rất khó xử, khó quyết định, nhưng vẫn muốn nhắc con một câu, không được có cảm tình quá mức với nó.”

Mọi người trên bàn ăn đều trầm mặc.

Nửa ngày sau, Lăng Ngữ Thi mới chậm chạp đứng dậy, đầu vẫn cúi thấp: “Con ăn no rồi.”

Rồi rời khỏi bàn ăn.

“Phụ thân lo quá mức rồi! khó khăn lắm tỷ tỷ mới vui vẻ, phụ thân lại làm tỷ buồn!” Lăng Huyên Huyên cũng buông chén dĩa, trừng mắt với Lăng Thừa Nghiệp: “Tần Liệt nếu thực ngốc, con chính là người đầu tiên phản đối chuyện của hắn với tỷ tỷ, dù có liều mạng cũng phải ngăn cản, không để tỷ tỷ phải chịu thiệt thòi!”

“nhưng Tần Liệt lại rất thông minh, cảnh giới tu luyện cũng không thấp, còn giúp Lăng gia nhiều việc, không chỉ Lăng Phong Lăng Tiêu Lăng Hâm vô cùng tôn sùng hắn, mà kẻ luôn một mực phản đối là con bây giờ cũng cảm thấy hắn rất được. con không hiểu sao phụ thân lại phải bới ra nhiều chuyện như vậy.”

“Huyên Huyên, cha con là người đứng đầu gia tộc, muốn làm gì cũng phải cân nhắc tới cả tộc.” Lăng Thừa Chí cau mày quát: “Suy nghĩ của con chỉ là nhất thời, thấy thuận mắt thì cho là tốt, thấy không vừa mắt thì bảo là xấu, không suy nghĩ sâu xa, không cân nhắc tương lai, càng không nghĩ gì tới sự ảnh hưởng của nó đến toàn gia tộc – nhưng cha con không thể như vậy. chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi, không thể chịu nổi nhiều gió táp mưa sa, có khi chỉ cần một phiền toái nhỏ cũng có thể khiến Lăng gia hoàn toàn bị biến mất đó.”

Lời lẽ của hắn vô cùng thấm thía, Lăng gia chủ khẽ thở dài, gương mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Cha, con xin lỗi, là con lỗ mãng.” Lăng Huyên Huyên áy náy: “Chỉ là con cảm thấy con người Tần Liệt thực không tệ, vì trước đây con có chút thành kiến với hắn, nên thấy áy náy, thấy hắn vì tỷ tỷ giúp đỡ Lăng gia nhiều lần, cho nên…”

“Ta hiểu, ta hiểu chứ, kỳ thực ta cũng biết Tần Liệt không tệ, chỉ là… ai, nếu hắn chỉ là một người bình thường, ta có thể yên tâm, tùy ý hắn với Lăng Ngữ Thi thế nào cũng được, không cần phải lo nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu, thôi, sau này tính tiếp.” Lăng Thừa Nghiệp thở dài.



Một trăm bức linh bản đặt ngay ngắn trong sơn động trong Dược sơn, mỗi bức chỉ to bằng lòng bàn tay, đa số đều làm bằng đá, bề mặt sáng bóng trơn láng, trong như gương.

Có một số bức làm bằng gỗ, còn vân gỗ tự nhiên, sờ lên có cảm giác thô ráp.

Linh bản cấp bậc thấp chỉ có thể khắc linh trận đồ bậc thấp, chất liệu chế tác không phải là không thể thay đổi, dù bằng gỗ, đá hay thậm chí bằng xương hay lá cây cũng có thể chế thành linh bản.

Linh bản chỉ có một công dụng – tập khắc linh trận đồ. Nó thuộc dạng vật phẩm tiêu hao một lần, một bức linh bản khắc được một linh trận đồ, bất kể thành công hay thất bại, thì cũng không thể tái dùng được nữa.

Một trăm bức linh bản, hao tốn năm trăm điểm cống hiến, do Lăng Phong từ Tinh Vân Các đổi về cho hắn luyện tập.

Phân loại linh bản theo chất liệu xong, Tần Liệt có vẻ kích động, hai tay vuốt ve linh bản, cảm thụ chất liệu của nó…

Một lúc sau, hắn điều chỉnh lại hô hấp, tập trung suy nghĩ, ngưng tụ linh lực.

Ngón trỏ tay trái đặt lên một bức linh bản đá, từ đầu ngón tay một điểm sáng bắn ra, cẩn thận trượt nhẹ lên linh bản.

Linh bản là giấy, điểm sáng từ đầu ngón tay là bút, linh lực là mực.

Hết sức tập trung, truyền ý thức tinh thần vào bên trong linh bản, hắn như đang nhìn thấy một trang giấy trắng.

Linh lực dẫn vào, trên trang giấy xuất hiện một điểm màu trắng, chính là điểm linh lực hội tụ, công việc bắt đầu!

Từ điểm màu trắng đó, trên linh bản bắt đầu hiện dần một linh tuyến lập lòe… nhìn linh tuyến, trong lòng Tần Liệt đầy kích động, tâm vốn bình tĩnh chợt hỗn loạn.

“Ba!”

Ngón tay hơi rung, linh lực mất ngay không chế, đầu linh tuyến vừa vất vả tạo ra như dây thừng bị kéo căng, nổ tung.

Một bức linh bản cứ như vậy trở thành vô dụng.

Tần Liệt chán nản thu tay lại, thất vọng lẩm bẩm: “Năm điểm cống hiến thế là mất…”

Tâm chỉ cần loạn rất nhỏ cũng có thể làm ngón tay rung động, làm linh lực mất đi khống chế.

Hít sâu, hắn lấy một bức linh bản khác, lại dí ngón tay lên, theo tụ linh trận trong đầu, lần nữa vẽ ra.

Mấy phút sau, hắn mới vẽ được ba dây linh tuyến, nhưng một dây bị hư do khống chế linh lực sai, nên bức linh bản này lại hỏng.

Tụ linh trận trong đầu hắn do mấy ngàn linh tuyến đan xen mà thành, hắn vừa mới chỉ bắt đầu mà thôi.

“Lại mất năm điểm cống hiến, luyện cái này quả thực là đốt tiền.”

Tần Liệt cau mày, rốt cục đã hiểu vì sao Lăng gia không đủ tài lực bồi dưỡng Luyện khí sư. Vì để tạo ra được một Luyện khí sư, cần tiêu tốn một lượng linh tài linh thạch linh dược hết sức kinh người, thế lực nhỏ không cách nào chịu nổi.

Cảm thán rồi, hắn lấy bức linh bản thứ ba, tiếp tục chuyên tâm luyện khắc Tụ linh trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.