“Xẹt xẹt!”
Các chùm tia chớp khủng bố từ đầu móng tay hắn bắn nhanh ra.
“Oành!”
Đột nhiên, một tiếng sét đánh phá vỡ màng tai người ta, từ trong cơ thể Tần Liệt tuôn ra.
Toàn bộ tia điện màu tím quấn quanh trên người Tần Liệt, trong nháy mắt nổ tung tóe thành ngàn vạn mảnh vỡ ánh sáng.
Vốn đưa lưng về phía Vi Sâm Đặc, Tần Liệt quay phắt đầu lại, giữa hai tay một con rồng máu rít gào, điên cuồng lao vào ngực Vi Sâm Đặc.
Cả người Vi Sâm Đặc bị rồng máu do huyết chi linh lực ngưng tụ thành lại một lần nữa đánh vào trong bóng đêm.
“Điện hạ! Vi Sâm Đặc điện hạ! Ngươi không sao chứ?”
Từng tên ác ma bậc cao, ở các khu vực cùng lên tiếng hét rầm lên, tỏ ra cực kỳ thấp thỏm lo âu.
“Ta bị thương nặng rồi, đi! Rời khỏi nơi này trước!” Vi Sâm Đặc âm trầm quát.
“Vù vù vù!”
Chung quanh, những ác ma bậc cao theo hắn tới đây lần lượt biến mất vào bóng tối.
Hai khối Ám Diệu Thạch cũng đột nhiên biến mất hào quang.
Đám người Tần Liệt tập trung nghe, nhưng chưa nghe được tiếng khác thường bọn họ rời khỏi, cũng không thể xác định phương hướng bọn họ thoát đi.
“Bọn chúng rời khỏi rồi.”
Kiền Thăng lấy lực lượng huyết mạch dẫn dắt một khối Ám Diệu Thạch, theo Diễm Phong cùng nhau chậm rãi tới gần.
Xa xa trong bóng đêm, Nam Khi và các huynh đệ kia của hắn cũng “Sa sa” đến.
Bọn họ rất nhanh tụ tập đến bên cạnh Tần Liệt.
Lúc này, Tần Liệt lấy một đạo tia chớp thanh u, bọc một khối Ám Diệu Thạch khác, triệt bỏ Viêm Giới, cũng từ trên trời bay xuống.
“Huyết mạch Thiểm Điện Ma...” Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh.
Lực lượng tia chớp Vi Sâm Đặc thêm vào ở trên một khối Ám Diệu Thạch kia, nháy mắt hình thành tia chớp đánh lén, thật ra căn bản chưa thật sự thương tổn tới hắn.
Hắn từ nhỏ mơ mơ hồ hồ, đã ở Dược sơn Lăng gia trấn, khổ tu Thiên Lôi Cức, lấy nhược hóa sau tận trời lôi điện đến rửa thân mình, rèn luyện gân mạch.
Theo cảnh giới tăng lên, theo thân thể cường đại, hắn lại đang rèn luyện Thiên Lôi Thánh Thể của mình.
Hắn từ đầu tới cuối đều đem Thiên Lôi Cức coi là linh quyết trung tâm tiến hành khổ tu.
Thân thể này của hắn, sức thừa nhận đối với sấm chớp vượt qua Vi Sâm Đặc tưởng tượng xa xa.
Vi Sâm Đặc lấy lực lượng tia chớp trong huyết mạch Thiểm Điện Ma, ý đồ làm hắn bị thương nặng, quả thực chính là người si nói mộng.
Chính là bởi vì như vậy, Vi Sâm Đặc mới sẽ chịu thiệt lớn ở trên tay hắn.
“Phá cho ta!”
Các tiếng gầm rú dày đặc, từ trên một khối Ám Diệu Thạch kia vang lên, không bao lâu, toàn bộ lực lượng huyết mạch Thiểm Điện Ma Vi Sâm Đặc thêm ở bên trên đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Khối Ám Diệu Thạch trân quý kia cũng ở dưới các chùm tia chớp thanh u dẫn dắt lơ lửng trên không.
“Mọi người không có việc gì chứ?” Hắn nhìn về phía mọi người hội tụ lại đây.
Đám người Kiền Thăng, Diễm Phong, Nam Khi và Lợi Duy lần lượt hiện thân. Ngực, bả vai và eo bụng, ít nhiều đều bị thương.
Chẳng qua những người này chưa chết một ai.
“Tần Liệt, ngươi thì sao? Ngươi không sao chứ? Ta vừa nhìn thấy ác ma kia, từ phía sau đâm lưng ngươi, ngươi có bị thương hay không?” Lưu Dạng thân thiết nói.
“Ta không sao.” Tần Liệt cười cười.
Nơi này vốn có một khối Ám Diệu Thạch, nay bị Kiền Thăng cướp lấy, hắn lúc này đã mang theo tới.
Khối Ám Diệu Thạch nọ Vi Sâm Đặc nắm giữ, thì là rơi vào trong tay Tần Liệt, cũng lơ lửng ở đây.
Hai khối Ám Diệu Thạch tụ tập cùng một chỗ. Như một đống lửa trại, đem tất cả mọi người cấp chiếu rọi đi ra.
Tần Liệt đánh giá đám người Kiền Thăng và Nam Khi, phát hiện chỉ một lát thời gian như vậy, vết thương nứt ra ở ngực cùng vai bọn họ đã chậm rãi kết vảy.
Trong lòng hắn sáng như tuyết, biết đám người Kiền Thăng và Nam Khi đều đang mượn dùng thiên phú Khôi Phục trong huyết mạch, làm thân thể bị thương nhanh chóng khép lại, do đó làm bọn họ trong thời gian ngắn khôi phục năng lực chiến đấu.
Loại năng lực khôi phục huyết mạch nhanh chóng này, chỉ có số rất ít chủng tộc huyết mạch cấp cao mới có. Nhân tộc... kém xa.
“Tổng cộng đã chết năm ác ma bậc cao, đáng tiếc trong bóng đêm, những thi thể đó cũng bị mang đi rồi.”
Sắc mặt Nam Khi thâm trầm, vừa nói chuyện, vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra các khối thịt hun chia cho mọi người.
Những thịt hun đó, ở lúc đưa cho Tần Liệt, phân lượng rõ ràng nặng hơn một chút.
Lúc này, đám người Kiền Thăng, Diễm Phong và Lưu Dạng, bao gồm bọn Lợi Duy thành viên Nam Khi bên kia, cũng đều bỗng nhiên nhìn lại.
Trong mắt mọi người đều toát ra thân mật.
“Có một câu nói một câu, lần này... Thật đúng là may mà có Tần Liệt.” Vẻ mặt Nam Khi rất nghiêm túc, “Những Ám Diệu Thạch đó lúc đem chúng ta chiếu rọi ra, chúng ta đều thử lấy lực lượng huyết mạch, đem những Ám Diệu Thạch đó dời đi. Cũng không biết mấy kẻ kia vận dụng phương pháp nào, lực lượng huyết mạch chúng ta vừa tới gần những Ám Diệu Thạch đó, lập tức đá chìm đáy biển. May mắn, may mà ngươi khiến cho những Ám Diệu Thạch đó di động đi, đem ác ma âm thầm công kích chúng ta nhất nhất hiện hình, bằng không...”
Nam Khi trầm trọng lắc lắc đầu.
“Quả thực như thế.” Lợi Duy nói tiếp, cũng nói: “Dưới thế cục địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta chịu thiệt quá lớn. Còn có, ở bí cảnh tuyệt đối tối tăm, những Ám Diệu Thạch có thể phát sáng kia quả nhiên là vật báu.”
Mọi người ùn ùn xưng phải.
Tần Liệt cười tiếp nhận những khối thịt đó, vừa xé rách nuốt vào, vừa nói: “Ta nghĩ ở giai đoạn chúng ta hiện tại khôi phục, có thể đem ánh sáng của những Ám Diệu Thạch kia che khuất, để tránh trở thành mục tiêu của người khác.”
“Có đạo lý.” Kiền Thăng nói.
“Khối Ám Diệu Thạch này ngươi xử lý đi.” Tần Liệt đem Ám Diệu Thạch hắn từ trong tay Vi Sâm Đặc cướp lấy, tùy tay đưa cho Nam Khi, liền ngồi xuống không nhiều lời nữa.
Từng khối linh thạch hiện lên ở trong hai tay hắn, hắn vừa thông qua những khối thịt kia khôi phục lực lượng huyết mạch, vừa lấy linh thạch khôi phục linh lực trong cơ thể.
Kiền Thăng và Nam Khi, rất nhanh đem ánh sáng của hai khối Ám Diệu Thạch kia che khuất, khu vực này một lần nữa lâm vào bóng tối vô tận.
Tiểu đội chỉ còn chín người đều yên lặng ăn, dùng để khôi phục lực lượng huyết mạch tiêu hao.
Tần Liệt cũng không ngoại lệ.
Hoàn cảnh bóng tối tuyệt đối, thời gian trôi qua tỏ ra cực kỳ thong thả gian nan, Tần Liệt chưa bị thương quá nặng rất nhanh đã khôi phục lại.
“Bí cảnh kỳ dị, vĩnh viễn bao phủ ở trong bóng đêm tuyệt đối, nơi đây rốt cuộc có chỗ gì thần bí?”
Rảnh rỗi, hắn âm thầm cân nhắc, lại mơ hồ phát ra linh hồn ý thức, không có mục tiêu không có phương hướng tới lui chung quanh.
Nhắm mắt lại, các luồng linh hồn ý thức của hắn giống như xúc tua hoạt động ở trong hải dương màu đen, không cảm giác được khí tức linh hồn cùng sinh mệnh.
-- cho dù bên cạnh hắn phân tán một đám chiến sĩ huyết mạch cấp bảy của Liệt Diễm gia tộc.
“Cự ly ngắn như thế, linh hồn ý thức lại không phát hiện được sinh mệnh dao động, quá quỷ dị...”
Hắn suy tư, thấy linh hồn ý thức quả thực không có cách nào ở nơi này phát huy hiệu quả nên có, lại đem nó thu trở về.