Linh Vực

Chương 133: Chương 133: Mười hai cây trụ Linh Văn




Vùng đất băng hàn trong lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch.

Đỉnh băng mọc san sát khắp nơi, băng nham óng ánh, khắp nơi giá rét căm căm, băng hàn hoang vắng.

Tần Liệt như một bức tượng băng ngồi xếp bằng trên đỉnh một mũi băng nhỏ, nhắm mắt chăm chú quan sát bức tranh hàn băng trong Trấn Hồn Châu, cảm ngộ hàn ý trong bức họa, thể ngộ biến hóa trong linh hải.

Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, trong linh hải hình thành ba Nguyên phủ, khi cả ba đềutràn đầy năng lượng mới đủ tư cách mở nguyên phủ mới, bước vào Khai Nguyên cảnh trung kỳ.

Hôm nay, tuy hắn chưa lĩnh ngộ được tinh diệu của Hàn Băng chi ý, nhưng mỗi khi hắn thể ngộ bức tranh hàn băng, hai nguyên phủ băng cầu đều dao động, hấp thu hàn khí của vùng đất băng, ngưng tụ thành linh lực bên trong nguyên phủ.

Ba nguyên phủ, một cái đầy Lôi Điện cuồng bạo, hai cái kia hàn lực dày đặc.

“Khai Nguyên cảnh trung kỳ, phải mở ra thêm ba nguyên phủ nữa...”

Rất lâu sau, Tần Liệt mở mắt, hai con ngươi lạnh lùng thấu xương, nhíu mày thìthào, “Không lĩnh ngộ được tinh diệu của bức tranh hàn băng thì không biết cách dùng lực hàn băng, không xuất ra được lực hàn băng trong nguyên phủ. Cái này khác gì gông xiềng trói thân, mở phá ra được thì làm sao mở thêm nguyên phủ, vào cảnh giới trung kỳ? “

Trước mắt hắn là một vùng đất băng rét căm, trong mỗi đỉnh băng đều có linh thú bị đóng băng.

“Những Linh thú kia... còn sống hay không?” Tần Liệt hắn nhìn những con linh thú, trong lòng nghĩ: “Nếu hàn băng ở đây bị tan chảy, bị đông cứng bao nhiêu năm rồi, chúng có thể mở mắt hay không?”Tưởng tượng ra cảnh ấy, Tần Liệt sắc mặt trở nên trầm trọng, nhìn chăm chú những linh thú khổng lồ trong những núi băng, trong lòng lo lắng.

Theo hắn thấy, đám linh thú hình thể cực lớn như vậy, đương nhiên sức mạnh cũng rất khủng bố.

“Ngũ giai? Lục giai? Hay là Thất giai?”

Hắn không biết nếu đám linh thú kia sống lại, đại lục này có thể chống lại hay không, có thể đỡ nổi sự công kích khủng khiếp của chúng hay không?

“Chắc chết hẳn rồi...”Tự an ủi mình một câu, tính toán thời gian thấy cũng đã đến lúc, hắn lấy Hàn Băng chi nhãn ra, kích hoạt chỗ điều khiển. xem tại.

Hàn khí như có linh tính quấn quanh trùm lấy hắn, sau một tích tắc, hắn biến mất.

Khoảng mười giây sau, hắn hiện lên trong tiểu viện, cất hàn băng chi nhãn đi, gói gọn tất cả Linh bản, Linh Thạch và quần áo lại, đi về phía ngoại tông Khí Cụ Tông.

Hôm nay chính là ngày thứ ba, cũng là ngày hắn phải tới Khí Cụ Tông báo danh.

“Các hạ là người phương nào?” hai thị vệ canh cửa hỏi.”Tần Băng đến đây báo danh.” Tần Liệt đứng lại.

“Số mấy?”

“230.”

“230?” Một thị vệ sững ra một chút rồi cười, gật đầu: “Vào đi, sẽ có người dẫn ngươi tới trụ sở.”

Tần Liệt hờ hững gật đầu.

Một lát sau, một đệ tử ngoại tông Khí Cụ Tông dẫn Tần Liệt xuyên qua một tòanhà hoa mỹ, đưa hắn tới chân núi lửa.

Từng dãy từng dãy nhà xây bằng đá xanh nằm ngay dưới chân núi, vây lấy một hồ nước lớn, nước hồ trong veo thấy cả đáy, rất nhiều cá bơi lội tung tăng.

Cạnh hồ là một quảng trường hình tròn cũng lát bằng đá xanh. Trên quảng trường có mười hai cây cột đá, trên cột khắc đủ loại loại hoa văn tinh mỹ, khắc rất nhiều chim thú và kỳ hoa dị thảo, trông rất xa hoa, hình như mang một ngụ ý đặc thù.

Không ít đệ tử ngoại tông đang ở trên quảng trường, phân tán trước mấy cột trụ, chăm chú nghiên cứu những hình vẽ trên cột trụ, rồi khắc gì đó vào trong linhbản...

Tần Liệt cũng nhìn hoa văn trên những cột đá, hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cũng là Linh trận đồ?”

“Ngươi nhìn cái gì?” tên đệ tử ngoại tông dẫn đường cho Đem Tần Liệt khinh thường khẽ nói: “Đồ văn trên linh văn trụ ở đây không lẽ ngươi nhìn hiểu được?”

“Đây là cột trụ do tông chủ lập tông làm ra, tự mình vẽ linh văn lên, trong đó ẩn chứa rất nhiều kỳ diệu, chỉ những người có tuệ căn mới có thể nhìn đồ văn mà lĩnh ngộ được sự tinh diệu huyền ảo trong đó.””Nghe nói, tông chủ lập tông khắc những linh văn này là để cho đệ tử trong tông thể ngộ được kỳ diệu của nó....”

“Khí Cụ Tông lập tông chín trăm năm, nhiều đời thay đổi, năm nào cũng tuyển đệ tử mới. Bao nhiêu năm rồi, đã có hơn ba vạn người đến đây, thể ngộ kỳ diệu của đồ văn trên linh văn, thậm chí có người đã tới xem suốt mấy chục năm... Nhưng số người thực sự có thu hoạch từ nó thì chỉ có 27 người trong suốt chín trăm năm nay!”

“ 27 người này, ai cũng là Luyện Khí Sư kiệt xuất, là sự kiêu ngạo của Khí Cụ Tông, khiến Khí Cụ Tông trở thành thánh địa của giới luyện khí!” Người này sắcmặt nghiêm nghị, “Một số bức Linh trận đồ hiện giờ ở Khí Cụ Tông đều là nhờ 27 người này lĩnh ngộ từ đồ văn trên Linh Văn trụ từ từ kết tinh lại mà thành.”

“Mười hai cây trụ Linh Văn là căn bản của Khí Cụ Tông, Linh trận đồ của Khí Cụ Tông đều từ nó mà ra, Khí Cụ Tông cường thịnh cũng là nhờ nó.” Hắn thấp giọng.

Nghe hắn giải thích, Tần Liệt càng thêm hiếu kỳ, nhìn mười hai cây trụ Linh Văn càng thêm chăm chú.

Mười hai cây cột trụ Linh Văn trụ phân tán khắp trên quảng trường, bố cục hàm chứa đầy ẩn ý kỳ diệu, Tần Liệt cẩn thận nhìn, hai mắt sáng ngời.Năm đó, trong Dược sơn của Lăng Gia, gia gia Tần Sơn của hắn cũng từng dựng lên tám cây cột đá cao đến nóc động, dẫn đường làm yếu bớt lực tia sấm sét để trợ giúp hắn tu luyện Thiên Lôi cức.

Bố cục của tám cây cột đá đó mang hình bát giác, không giống bố cục của mười hai cây Linh Văn trụ này, nhưng hắn chăm chú quan sát lại phát hiện tám cây ở giữa trung ương hình như cũng là hình bát giác...

“Có hàm nghĩa đặc thù nào chăng?” Hắn lầm bầm.

Mười hai cây Linh Văn trụ, mỗi cây cao hơn mười mé, thô to, phải cỡ năm người mới ôm xuể.Trên mỗi cây đều vẽ đồ văn và đường cong khác nhau, tạo thành các loại Linh thú kỳ lạ quý hiếm cổ quái, sông núi hồ nước, hoa lá chim muông, nhưng những hình vẽ không theo bất kỳ một quy tắc nào cả, nhiều đường cong chẳng có chút ý nghĩa gì, thậm chí có cả hình yêu ma ác linh... rất nhiều chủng loại.

Tần Liệt nhìn một hồi, phát hiện đồ văn ngoài cùng không có chút liên quan nào với những linh trận đồ thông thường, nhưng lại có kết quả giống hệt bức tranh hàn băng trong Trấn Hồn Châu.

“Ba mươi năm trở lại đây, chỉ có hai người lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của Linh Văn trụ, từ ba cây lấy được cảm ngộ mới.” Người kia lạnh lùng nhìn Tần Liệt, “Một làtrưởng lão Mặc Hải, cách đây hai mươi năm ngồi trước một cây linh văn trụ liên tục suốt ba năm, ngộ ra được một bức bản đồ mới... Hiện giờ Mặc Hải đã trở thành trưởng lão đệ nhất của nội tông! Người thứ hai là Đường Tư Kỳ sư tỷ, bốn năm trước, sư tỷ lúc xem đồ hình trên Linh Văn trụ, kỳ diệu tiến nhập được vào trong thế giới của Linh Văn trụ, còn vào được những hai lần, vào hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau...”

Người này sắc mặt lạnh hơn, “Chúng ta cũng không rõ lắm Đường sư tỷ đã thu hoạch được cái gì, chỉ có tông chủ và Mặc Hải trưởng lão mới biết được. Chúng ta chỉ biết là từ lúc đó, Đường sư tỷ được xem là đệ tử thiên phú nhất ở trong tông, được ban cho những loại linh tài khan hiếm tha hồ sử dụng, được tông chủ vàtrưởng lão Mặc Hải thay nhau dạy bảo, dốc hết tài nguyên của tông môn để tài bồi cho. “

“Tỷ ấy là người giàu nhất Khí Cụ Tông, tuyệt không cho phép những kẻ có lòng muông dạ thú làm rối loạn sự thanh tịnh của mình.”

Tần Liệt nhíu mày, hừ một tiếng, không nói thêm gì.

Người kia dẫn Tần Liệt tới một tòa thạch lâu cạnh quảng trường, đưa lệnh bài thân phận, rồi nói: “Từ nay ngươi ở lại đây, ngươi làm ra bao nhiêu cống hiến cho Khí Cụ Tông thì sẽ nhận được bấy nhiêu điểm cống hiến. Thường cứ cách một đoạn thời gian sẽ có trưởng lão tới giảng giải kiến thức về luyện khí, ngươi muốn nghethì phải giao nạp điểm cống hiến, các loại sách vở về luyện khí ở ngoại tông, các loại linh tài cũng phải dùng điểm cống hiến để đổi...”

Hắn giới thiệu các quy tắc, Tần Liệt hờ hững nghe, phát hiện cũng không khác gì mấy với Tinh Vân Các.

“Làm sao có được điểm cống hiến?” Đến khi người kia sắp đi, Tần Liệt mới hỏi một câu duy nhất.

“Làm việc để tích lũy.” Người kia có vẻ mất kiên nhẫn, “Phân liệt linh tài, nghiền nát cốt phấn, dung luyện đồ vật đơn giản, sửa sang lại Linh Dược Linh Thạch đều có thể thu được điểm cống hiến. Ngươi cần gì phải lo, Đường sư tỷ sẽ giao việc chongươi, mỗi nhiệm vụ đều có điểm cống hiến tương ứng, chỉ cần ngươi có thể đúng hạn hoàn thành theo đúng yêu cầu...” Hắn cười quái dị rồi bỏ đi.

Tần Liệt đi quanh thạch lâu một vòng, thấy nó có hai tầng, phía trước tầng một là phòng nghỉ, có phòng tắm, có phòng ngủ, và một phòng tu luyện nho nhỏ.

Tầng bên dưới có nhà kho, một phòng luyện khí, bên trong có một chút dụng cụ đơn giản, và một phòng khách nhỏ.

Trong khi hắn đang xem xét, thì tòa nhà ngay bên cạnh truyền qua mùi tanh tưởi, tiếng Dĩ Uyên thở dài, “Cô thực là nhẫn tâm, sao lại để ta làm loại chuyện này, cô hận ta đến thế kia à? “Tần Liệt ngạc nhiên, buông quần áo xuống đi sang, thấy Dĩ Uyên đang ở trong phòng luyện khí, xử lý một quả mật linh thú đen sì, mùi tanh chính là từ đây bay ra...

Chung quanh Dĩ Uyên còn có rất nhiều gan Linh thú, khiến cả phòng đầy mùi tanh hôi khó ngửi, Tần Liệt vừa tới cửa đã thấy buồn nôn.

Thấy hắn, Dĩ Uyên nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đây là Liên Nhu sắp xếp nhiệm vụ cho ta, lần này ta thảm rồi, không biết được bao lâu thì thối chết đây. Tần huynh, ngươi làm xong rồi hả? Hắc, Đường Tư Kỳ sẽ không bỏ qua ý đồ với ngươi đâu, nhiệm vụ của ngươi sẽ còn kinh khủng hơn cả ta nữa đó...” mắt Dĩ Uyên lộ vẻ hả hê, ra vẻ ‘ta sẽ không giúp ngươi, để kệ ngươi gặp nạn’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.