Linh Vực

Chương 130: Chương 130: Ôm mắng...




“Đường sư tỷ!”

“Đường sư tỷ!”

Đám đệ tử ngoại môn của Khí Cụ Tông kinh hãi kêu om sòm, hoảng hốt lao tới.

Đồng Tể Hoa sắc mặt cũng hơi đổi, nghiêm nghị quát: “Đầu đất, mang một thùng nước tới đây!”

Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh, Dĩ Uyên và đám luyện khí giả, bị tiếng ồn ào thu hút, đều quay đầu lại xem.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Kỳ không còn nụ cười quyến rũ nữa, chỉ có thất kinh, tay đưa tới eo, ánh mắt sợ hãi, không ngớt kêu to: “Cháy! Cháy!”

Ngọn lửa từ bụng dưới bắt đầu liếm lên trên, bụng cô vốn bằng phẳng, không có thịt thừa, nóng rát đau đớn, áo choàng mỏng bị cháy rất dữ dội.

Trường bào Luyện Khí Sư cô mặc là chế tạo đặc biệt, bên ngoài nông rộng, nhưng bên trong lại ôm sát lấy người.

Bây giờ lớp ngoài của áo choàng bị cháy, quần lụa mỏng bên trong lộ ra, lửa cháydữ quá, khiến đốt cả vào trong da thịt.

Đường Tư Kỳ là Luyện Khí Sư thiên tài của Khí Cụ Tông, tu luyện Linh quyết thuộc tính Hỏa, trong người đều là hỏa lực, nếu vận chuyển linh lực sẽ trở thành chất dẫn cháy, càng không thể dập nổi.

Cô biết rõ điều này nên không dám vận chuyển Linh lực, chỉ hy vọng đám đệ tử ngoại môn nhanh mang nước tới.

Người tới tham gia khảo hạch của Khí Cụ Tông đại đa số cũng đều tu luyện Linh quyết thuộc tính Hỏa, nên cũng không ai có thể giúp cô dập lửa được.Tia lửa bắn vào cô là lửa của hỏa tinh thạch bắn ra, đã dính vào người thì rất khó dập.

Đường Tư Kỳ vốn đang đứng ngay cạnh lò luyện đùa bỡn đám người tham dự kia, bây giờ lưng áo bào đã bị đốt cháy rụi, quần áo trên lưng quần áo bốc cháy, thế lửa khó mà khống chế được...

Bị lửa đốt, lưng và bụng Đường Tư Kỳ đau rát, chỉ còn biết trơ mắt nhìn thế lửa lan tràn

Cô chỉ có thể la to, chờ đem nước tới.Cô sốt ruột, không còn sự thong dong lúc trước, vừa chật vật đối phó, vừa mắng Tần Liệt hèn hạ vô sỉ.

—— cô biết đạo tia lửa này là từ lò luyện của Tần Liệt, do hắn cố ý.

Tần Liệt quay sang nhìn, khuôn mặt sâm lãnh hiện lên nét kinh ngạc, đưa tay ra, định dập ngọn lửa trên bụng Đường Tư Kỳ.

Hắn bắn lửa ra chỉ muốn ép Đường Tư Kỳ rời đi, đừng có tiếp tục ở bên cạnh quấy rối, chứ không phải muốn đả thương cô.

Nhưng hắn cũng không ngờ Đường Tư Kỳ vốn chỉ tập trung tinh thần nghĩ cách đểđùa hắn, căn bản không hề phát hiện ra lửa bắn tung tóe... nên mới tạo ra cục diện kỳ cục này.

“Ngươi cút ngay cho ta!” Thấy Tần Liệt đưa tay ra, Đường Tư Kỳ thét lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy giận dữ.

“Quần áo trước ngực và hạ thân của ngươi cũng sắp cháy hết rồi...” Tần Liệt lạnh lùng nhắc nhở.

Đường Tư Kỳ cúi đầu xuống nhìn, vội hét lớn, thấy nước chưa mang tới, cô đỏ bừng mặt, nghiến răng: “Lão nương liều mạng với ngươi!”Cô vọt tới Tần Liệt.

Quanh người Tần Liệt đầy khí tức băng hàn, như sương tuyết ngày đông.

Kỳ diệu thay, vừa tiếp cận Tần Liệt, cô lập tức phát hiện ra thế lửa đột nhiên thu lại, lập lòe muốn tắt.

Thì ra khí tức băng hàn trên người Tần Liệt có thể dập tắt hỏa diễm!

Lúc này, da thịt trên lưng cô bị cháy đau đến mức chảy nước mắt, nếu cả quần áo nơi ngực và hạ thân cũng cháy hết, vậy chẳng phải... lộ hết cả xuân quang hay sao?Hiện giờ trong sân có hơn 100 người đang nhìn cô, nếu quần áo cháy cả thế này, sau này cô gặp người?

“Ta, ta quyết không bỏ qua cho ngươi!” Đường Tư Kỳ hét lên, nhào vào trong lòng Tần Liệt, ôm chặt lấy hắn.

Bao kẻ đang đứng chung quanh tập thể hóa đá.

“Cái này...” Đồng Tể Hoa kinh ngạc, nét mặt cực kỳ cổ quái, thầm nghĩ: “Cái phương pháp quyết không tha này của Tư Kỳ hình như hơi nóng bỏng quá thì phải!”

“Ách...” Tần Liệt cũng ngây dại.Một cơ thể đầy đặn giận dữ đột nhiên ào vào lòng hắn, lại còn ôm chặt lấy hắn!

Tần Liệt cảm nhận được sức nóng từ cơ thể kia tỏa ra, sự mềm mại đàn hồi, và… mùi khét! Hắn sững ra, không biết phải làm thế nào.

“Xuy xuy xùy!”

Đường Tư Kỳ vừa ôm lấy Tần Liệt, lập tức thấy quần áo bốc khói dày đặc, ngọn lửa bị hàn khí trùm lấy nhanh chóng lụi tắt.

Cô hiểu ngay mình đã chọn đúng. Trên người Tần Liệt toàn là khí băng hàn nên mới giội tắt được lửa trên người cô.Thế nên cô ôm Tần Liệt càng chặt hơn, dùng hàn khí trên người hắn để giúp giảm cơn đau rát do bị phỏng ở bụng.

“Số 230, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Cô liếc dãy số trên mặt bàn, đôi mắt dễ thương đầy hận ý, “Ngươi chờ đó cho ta, số 230, ta nhất định sẽ cho ngươi biết hậu quả khi đắc tội lão nương!” Cô nghiến răng uy hiếp.

“Nước đây! Nước đây!”

Ba đệ tử ngoại môn Khí Cụ Tông xách thùng nước chạy vội tới, chẳng buồn nhìn hoàn cảnh, cứ thế múc một bầu nước giội qua “Ào ào Xoạt!”Ba gáo nước giội đến, Đường Tư Kỳ và Tần Liệt đều ướt sũng.

“Đường sư tỷ, tỷ… tỷ làm gì thế?” Một người giội nước xong mới nhìn rõ tình huống, kinh dị nói: “Sao tỷ lại ôm hắn?”

Đường Tư Kỳ hận không tìm được cái lỗ nào để chui đầu vào, đôi mắt như muốn phun lửa, lớn tiếng quát: “Các ngươi cút ra thật xa cho ta!”

Cả áo quần cô đã ướt đẫm, dán chặt vào người, khiến bao nhiêu đường cong lồi lõm lộ hết cả ra.

Mà điều càng khiến cô xấu hổ chính là cô đang ôm chặt Tần Liệt, ngực dán vàongực, bụng dán vào bụng…

Hét lên một tiếng kinh hãi, Đường Tư Kỳ như bị điện giật, chạy vụt đi.

Tần Liệt sắc mặt lạnh lùng, toàn thân ướt đẫm, ngay cả ngọn lửa trong lò cũng lắt lay sắp tắt.

Hắn cau mày đứng nguyên tại chỗ nhìn theo hướng Đường Tư Kỳ biến mất mặt mũi khó coi.

“Cô gái này tuy lắm điều, đầu óc cũng không bình thường, nhưng... cũng có chút xài được.” Nhớ lại cảm giác tuyệt vời lúc Đường Tư Kỳ ôm chặt mình, hắn thầmđánh giá, rồi nhìn Đồng Tể Hoa, nhún vai: “Ta phải thay y phục, cũng cần thêm Hỏa Tinh Thạch, vì do người của các ngươi làm ướt.”

Da mặt Đồng Tể Hoa run rẩy, vẫy tay gọi qua một người: “Dẫn hắn đi xử lý.”

“Ngươi làm bỏng Đường sư tỷ, mà còn dám lắm lời, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Tên đệ tử kia vẻ mặt hung ác, chực muốn ra tay với hắn.

Tần Liệt lạnh lùng, “Ai bảo cô ta quấy rối ta trước!”

“Lưu Khắc!” Đồng Tể Hoa nghiêm nghị quát lớn: “Bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó cho ta!”Tên đệ tử kia lập tức ngậm miệng, dù vẫn còn oán hận trừng mắt nhìn Tần Liệt, nhưng không dám làm gì nữa, nổi giận đùng đùng dẫn Tần Liệt tới một phòng gần đó để hắn thay quần áo.

Đám đệ tử Khí Cụ Tông kẻ nào cũng đỏ mắt nhìn Tần Liệt, hận không thể xông lên giúp Đường Tư Kỳ giết Tần.

Những người tham gia khảo hạch thì thần sắc cổ quái, hâm mộ Tần Liệt.

“Được một cô nương xinh đẹp như vậy chủ động bày tỏ tình cảm, ai da, bất luận là lý do gì, chỉ cần có thể ôm cô trong chốc lát, cả đời cũng đáng giá!”Lương Thiếu Dương nhìn Tần Liệt, ánh mắt đầy ghen ghét.

“Đừng tưởng ngươi sẽ vô sự. Đắc tội Đường sư tỷ, dù ngươi có vào được Khí Cụ Tông thì cũng đừng mong sống yên ổn!” Tên đệ tử kia của Khí Cụ Tông, tên là Lưu Khắc, sau khi dẫn Tần Liệt tới phòng, tức giận nói: “Khuyên ngươi tốt nhất là nên sớm cút khỏi Khí Cụ Tông, cút xa khỏi Khí Cụ thành, nếu không ngươi sẽ được đẹp mặt!”

“Không cần ngươi phải lo giùm.” Tần Liệt hờ hững, chẳng buồn để ý tới lời uy hiếp ấy, nhanh nhẹn thay quần áo.

Phía sau gian nhà này, trong một rừng trúc ở một chỗ sâu thuộc ngoại môn củaKhí Cụ Tông, có mấy gian lầu nhỏ tao nhã.

Đường Tư Kỳ đang ở trong một tòa tiểu lâu trong số đó. Cô đã đổi trang phục mới, màu hồng, đang cắn răng bôi thuốc mỡ, vừa bôi vừa mắng: “Số 230, số 230, nếu sau này để cho ngươi được sống an nhàn, lão nương không gọi là Đường Tư Kỳ nữa0!”

“Tư Kỳ, ngươi tới đó hả?” Một thanh âm nhu mì vang lên ngoài cửa, Liên Nhu đi vào.

Liên Nhu cũng là đệ tử nội tông của Khí Cụ Tông, là bạn thân của Đường Tư Kỳ, tướng mạo rất bình thường, giống như cô gái nhà bên thôi, không có nhan sắc rựcrỡ như Đường Tư Kỳ, nhưng lại có một khí chất thanh đạm đặc biệt.

Nên mỗi khi hai người cùng có mặt một chỗ, cô sẽ trở thành vai phụ, làm nền cho Đường Tư Kỳ.

“Nhu tỷ! Ta bị ăn hiếp!” Đường Tư Kỳ kêu lên, rồi luôn miệng mắng nhiếc: “Hồi nãy ở tiền viện ta bị một tên khốn hèn hạ vô sỉ ám toán, suýt chút nữa là bị chết cháy! Tên khốn kia mang số 230, ta không biết hắn tên gì, chỉ biết số thứ tự này của hắn. Bây giờ ta chẳng còn mặt mũi nào quay lại đó, tỷ tới gặp Đồng thúc nói giúp ta một tiếng, để tên khốn kiếp kia lại cho ta, để lão nương chơi đùa với hắn!”

Liên Nhu nhíu mày, nhìn xuống bụng Đường Tư Kỳ, nghiêm túc nói: “Phỏng khôngnhẹ ha. Ừm, không chết là tốt rồi. Đáng đời!”

Nói xong, cô không nhịn được phì ra cười khanh khách: “Ta dùng ngón chân cũng nghĩ ra ngươi đã làm gì ở đó. Chắc chắn là lại giống như trước đây, thừa lúc người ta luyện khí đi trêu chọc người ta chứ gì? Ha ha, không ngờ lần này gặp phải móng tay nhọn, không những vượt qua được mị lực của ngươi, mà vẫn còn đủ ý chí sắt đá lạt thủ tồi hoa, ha ha, ta rất bội phục người này nha!”

Đường Tư Kỳ tái mặt: “Liên tử thối! Ngươi an ủi tỷ muội tốt như thế đấy hả?”

“Đùa chút thôi, hì hì, đùa chút thôi mà.” Liên Nhu cười, “Được rồi, để ta ra tiền viện xem mặt hảo hán lạt thủ tồi hoa viên minh châu đẹp nhất của Khí Cụ Tông chúngta xem nào.”

Rồi vừa cười khanh khách vừa nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.