Lăng Ngữ Thi cũng bỗng cảm thấy, nàng tựa như cũng không phải quá hiểu Tần Liệt, không biết Tần Liệt ở trong Bổn Nguyên Thủy Giới, rốt cuộc sắm vai một nhân vật như thế nào.
“Thần tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, Linh tộc...”
Nàng lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng dần dần quái dị, hận không thể đem Tần Liệt kéo xuống, tỉ mỉ hỏi rõ mới tốt.
“Thật là một gia hỏa kỳ quái.” Địch Già bình luận.
Lúc bọn họ thấp giọng nghị luận, nhóm người tới lấy Thâm Lam, Sa Liệt, Tư Thản Tạp cầm đầu, đã đang chậm rãi đến gần.
“Lăng tỷ, những người này ứng phó như thế nào?” Địch Già lại nói.
“Không cần để ý tới là được.” Lăng Ngữ Thi thản nhiên nói.
“Ồ.” Địch Già gật đầu, chợt nhìn phía Y Nặc Ti và Vi Sâm Đặc, lấy hồn niệm cho thấy ý đồ.
Y Nặc Ti và Vi Sâm Đặc bọn cao giai ác ma, sau khi thu được mệnh lệnh của hắn, đều ra hiệu các ác ma kia không được hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế, các cao giai ác ma sống sót, đều chỉ lạnh lùng nhìn người tới.
Bọn họ nhìn theo đoàn người Thâm Lam cũng tới chỗ Bổn Nguyên Thâm Hải.
“Tần Liệt đang làm gì?” Sa Liệt ngạc nhiên nói.
“Không biết.” Tư Thản Tạp cũng thầm tò mò, “Chẳng lẽ hắn đang lấy loại phương pháp đặc thù này, thử cướp lấy một khối Bổn Nguyên Tinh Diện kia?”
“Tiểu chủ nhân, chúng ta nên làm như thế nào?” Tiên Na thấp giọng hỏi.
“Đều thử cảm giác một khối Bổn Nguyên Tinh Diện kia đi.” Thâm Lam nói.
“Ô.” Tiên Na gật gật đầu.
Đoàn người bọn họ, nán lại cách chỗ Thần tộc trăm mét, cũng đều lấy bọn họ đều tự phương pháp, đi nếm thử tìm nọ\vậy một khối quan trọng nhất Bổn Nguyên Tinh Diện.
Đám người Thần tộc Minh Hú một mực nhìn bọn họ tới đây, đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Sau khi bọn họ phát hiện đám cao giai ác ma kia không có dị động, Minh Hú thông báo tộc nhân Thần tộc, cũng đều yên lặng xem biến hóa.
Bọn họ cũng chỉ im lặng nhìn chăm chú đám người Thâm Lam.
“Ta từng nghe các ngươi nói, Tần Liệt từng làm bị thương nặng bọn họ? Còn thiếu chút nữa giết siêu cấp linh chủng kia?” Minh Hú nhìn về phía một tộc nhân Hắc Ám gia tộc.
Người nọ lập tức gật đầu, nói: “Lúc ấy Tần Liệt hẳn là dung hợp cùng một khối Huyết Nhục Phong Bi bị mất kia của Liệt Diễm gia tộc...”
Hắn đem tình huống bọn hắn lúc ấy nhìn thấy kể lại rõ.
“Không quá thích hợp.” Minh Hú sau khi nghe xong, lắc lắc đầu, nói: “Ánh mắt những gia hỏa đó nhìn về phía Tần Liệt, cũng không có ý thù hận, trái lại... Còn mơ hồ có chút cảm kích.”
Lúc trước, Tần Liệt ở lúc nói tới Tác Mỗ Nhĩ, Áo Khắc Thản, cũng từng nhắc tới một cỗ lực lượng này lấy Thâm Lam cầm đầu.
Chỉ là, ở trên chi tiết cụ thể, hắn đều một bút lướt qua.
-- hắn cũng không nói gì tới hắn chiến đấu với Áo Khắc Thản, là vì muốn cứu Thâm Lam.
Cho nên bọn Minh Hú không biết hắn đã được những tộc nhân Linh tộc kia thông cảm.
“Cảm kích? Bọn hắn cảm kích cái gì?” Tộc nhân Hắc Ám gia tộc kia nghi hoặc nói.
“Ai biết được? Nhưng ta tin tưởng hắn và những Linh tộc kia, về sau nhất định từng xảy ra chuyện khác, bằng không sẽ không là như thế này.” Dừng một chút, Minh Hú kỳ dị nhìn về phía Tần Liệt trên bầu trời còn đang lấy tinh huyết vẽ linh trận đồ, lẩm bẩm: “Thật đúng là một gia hỏa phức tạp.”
“Vậy chúng ta cần đi quản người tới hay không?” Nam Khi hỏi.
“Không cần để ý tới.” Minh Hú cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Hạo Kiệt trầm mặc từ đầu tới cuối, nói: “Ngươi chẳng lẽ không bắt đầu động thủ?”
“Ngươi không phải cũng chưa bắt đầu?” Hạo Kiệt hừ nói.
“Ta bắt đầu đây.” Minh Hú dần dần thu liễm ý cười.
Vừa dứt lời, chỗ mi tâm Minh Hú, một điểm sáng long lanh to cỡ hạt gạo đột nhiên thoáng hiện.
Ánh sáng đó phình to từng chút một, ngắn ngủn mấy chục giây sau, ánh sáng đó như hóa thành con mắt thứ ba của Minh Hú.
Ánh sáng một con mắt này phóng ra, vậy mà lại chứa năng lượng linh hồn phi thường rõ ràng. Ánh sáng đó lóng lánh, rải về phía Bổn Nguyên Thâm Hải.
Như mưa ánh sáng rơi xuống, các điểm ánh sao loá mắt đều chìm vào Bổn Nguyên Thâm Hải.
“Các ngươi đều bảo vệ tốt ta!”
Minh Hú thông báo các tộc nhân Quang Minh gia tộc bên cạnh một tiếng, hai mắt dưới lông mày nhắm lại, chỉ để lại con mắt mi tâm thần quang tản ra mở to.
Đám người Huyền Lạc và Kiền Thăng, vừa thấy dị trạng mi tâm Minh Hú, đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay tại giờ phút này, Thị Huyết gia tộc Hạo Kiệt cũng có động tác.
Một cái xương sọ màu đỏ rực, từ trong tay Hạo Kiệt bị ném ra, trong hốc mắt cái đầu lâu đó đột nhiên hiện ra hai luồng lửa linh hồn mãnh liệt.
Từ trên đầu xương khô đó, vậy mà lại truyền ra khí tức linh hồn Hạo Kiệt, cũng tương đối rõ ràng.
Chỉ chốc lát, cái đầu lâu kỳ quái này cũng chìm vào Bổn Nguyên Thâm Hải, trong nháy mắt không còn tung tích.
Hạo Kiệt cũng nhắm mắt lại, ngồi ngay ngắn dưới đất, như đang lấy tâm thần linh hồn bắt giữ cái gì.
Huyền Lạc và Kiền Thăng hai người mở lớn miệng, sửng sờ ở nơi đó, giống như đều đã ngây dại.
“Thì ra, chỉ có chúng ta thiếu chuẩn bị...”
Hồi lâu sau, hai người này chợt liếc một cái, đều nhìn ra cay đắng trong mắt đối phương.
“Lăng tỷ!” Địch Già hét lên.
Minh Hú và Hạo Kiệt dị động, đều làm hắn cảm giác được uy hiếp, đột nhiên, từ trên người Minh Hú cùng Hạo Kiệt, đều trào ra dao động linh hồn mãnh liệt.
Địch Già đột nhiên ý thức được, bí cảnh này bị Hắc Ám gia tộc dẫn đầu phát hiện, đã sớm được Thần tộc nghiên cứu thấu triệt.
Thần tộc không am hiểu linh hồn bí thuật, ở trước khi tiến vào bí cảnh này, đã sớm làm tốt chuẩn bị.
Hắc Ám gia tộc, Quang Minh gia tộc, còn có Thị Huyết gia tộc, đều biết tệ đoan của bọn họ, sớm có phương pháp bù lại linh hồn yếu thế!
Thương Diệp nuốt vào “Hằng Hồn Đan”, Minh Hú đột nhiên toát ra con mắt thứ ba, còn có Hạo Kiệt lấy ra cái đầu lâu có hồn hỏa thiêu đốt kia, căn bản chính là chuẩn bị tốt trước đó vì cướp lấy Bổn Nguyên Tinh Diện!
“Không sao, để bọn hắn đi tìm cũng được.” Lăng Ngữ Thi vẫn thong dong.
“Nhưng, nhưng bọn hắn...” Địch Già sốt ruột.
“Không đơn giản như vậy.” Lăng Ngữ Thi thản nhiên nói.
Đồng thời.
Thâm Lam và Tư Thản Tạp vừa mới tới đây, cũng đều phóng ra một luồng linh hồn của mình, cũng hướng Bổn Nguyên Thâm Hải kéo dài tới.
Thâm Lam vừa có dị động, Lăng Ngữ Thi ngược lại thật sự để ý hẳn lên, chẳng những lập tức bỏ dở nói chuyện với Địch Già, trong con ngươi các tia hồn quang màu tím cũng lóe ra.
Tựa như, theo nàng thấy, chỉ có tiểu cô nương Linh tộc này, mới là uy hiếp lớn nhất.
“Tác Mỗ Nhĩ đến rồi!”
Thâm Lam đang muốn thăm dò Bổn Nguyên Thâm Hải, khuôn mặt nhỏ đột nhiên biến đổi, chợt nhìn về phía bầu trời.
Lăng Ngữ Thi hầu như đồng thời biến sắc.
Nàng và Thâm Lam nhìn nhau một chút, lại cùng bay lên bầu trời, mục tiêu đều chỉ về phía Tần Liệt.
Các nàng đều đột nhiên cảm giác được khí tức của Tác Mỗ Nhĩ, hơn nữa đều cảm giác được Tác Mỗ Nhĩ vừa tới đây, mục tiêu đã hướng về phía Tần Liệt.
Một quầng sáng linh hồn xanh lét, cũng quả nhiên ở lúc các nàng nhích người, hướng Tần Liệt bay đi.
Một quầng linh hồn đó quả thực thuộc về Tác Mỗ Nhĩ.