Linh Vực

Chương 100: Chương 100: Sấm sét rung trời




Phía chân trời, những đạo lôi điện to dài như rồng điên tàn sát bừa bãi, tiếng nổ kinh thiên động điện, khiến cả trời đất như biến thành luyện ngục lôi điện.

Tạ Tĩnh Tuyền ngồi trên Huyền minh thú, vốn đã mặc sẵn Ô lân giáp, chuẩn bị rời đi, thấy trời đất kinh biến, lập tức dừng lại toàn bộ.

Đám Hùng Phách Na Nặc kinh hoảng, không hiểu lôi đình từ đâu mà ra, thấy nó cuồng bạo như vậy thì đầy lo lắng.

Ngay lúc này, Tần Liệt đứng lên đi về phía sơn cốc, lôi điện trên trời di chuyển theo.

“Tần Liệt! là Tần Liệt!” Na Nặc phản ứng trước nhất, cơ thể run lên.

Đồ Trạch Hùng Phách giật mình, nhìn chằm chằm Tần Liệt đang rảo bước.

Lưới lửa cuồng mãnh hình như không hề ảnh hưởng gì đến hắn, hắn cứ như không, bình thản từng bước một tiến vào.

Trên đầu mọi người, thiểm điện, thiên lôi chớp lóe vặn vẹo, dần chuyển dời về phía bầu trời sơn cốc, những tia chớp to những du long uốn éo, sáng lóe kinh người.

Trong cốc chợt truyền tới một tiếng nổ to khiến đất rung núi chuyển.

“Cao Vũ?” Trác Thiến mặt đầy nghi hoặc: “Ngươi làm sao vậy?”

Mọi người quay sang.

Cao Vũ cả người run lẩy bẩy, trên mặt không có lấy một điểm huyết sắc, đôi mắt vốn thường băng hàn giờ đầy sợ hãi kinh hoàng, từng bước rút ra ngoài, bộ dáng vô cùng khẩn trương.

“Bên ngoài là bầy linh thú đó!” Đồ Trạch vội nhắc, “Ngươi còn lùi ra nữa sẽ gặp phải bầy thú, đừng lùi nữa!”

Cao Vũ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lùi ra sau, cách mọi người càng lúc càng xa.

Hắn cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng đang toát ra từ chiếc nhẫn trên tay.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao hư ảnh Cự ma lại hiện ra, thúc giục hắn rời xa Tần Liệt, nhanh chóng rời khỏi sơn cốc.

Nó không phải là sợ Tần Liệt, mà là sợ tia chớp lôi đình từ trên trời cao. Thiên lôi là khắc tinh của ma quỷ, có thể khiến nó tan tành mây khói, không còn tồn tại.

“Ầm ầm!”

Tiếng thiên lôi càng vang rền, linh hồn Cao Vũ càng hoảng sợ, khiến ngay cả hắn cũng thấy sợ theo.

Hắn giờ đã hiểu rõ do tu luyện Cửu u phù hồn lục, linh hồn của hắn đã khác hẳn thường nhân. Nó vô cùng kiêng kị lôi điện, nếu vô ý để một tia lôi điện bắn phải, hắn sẽ lập tức trọng thương, thậm chí có thể hồn phi phách tán.

“Ta hiểu rồi.” Cao Vũ cúi đầu, lầm thầm, “Cửu u phù hồn lục ta tu luyện, nhẫn mặt quỷ trên tay, tàn ảnh Cự ma đều là tà, nên đều sợ hãi.”

Vì tia chớp lôi đình chính là khắc tinh của tà ma u hồn, có thể tru tà giết quỷ…

Cao Vũ rời khỏi.

Tiếng linh thú gầm gừ từ phía hắn ly khai truyền tới, ai cũng nhìn về phía ấy, Đồ Trạch tức giận mắng một câu, muốn qua giúp, nhưng bị Trác Thiến ngăn lại.

“Đừng đi.” Trác Thiến lắc đầu, “Ngoài đó linh thú nhị giai ít nhất cũng mười bảy con, nhất giai khoảng ba trăm, chúng ta mà rơi vào, khó mà còn sống. nhưng Cao Vũ chỉ cần gọi tàn ảnh Ma thần ra lập tức sẽ thoát được thôi, ngươi không cần đi tìm chết.”

Đồ Trạch nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.

“Tiểu thư?” Lương Trung hỏi ý.

Tạ Tĩnh Tuyền ra dấu không được lên tiếng, rồi nhắm mắt lại.

Một luồng sóng tinh thần từ người Tạ Tĩnh Tuyền lan ra, gợn sóng lan truyền về phía sơn cốc.

Bên trong cốc.

Tần Liệt quanh người tia chớp xanh, quanh thân tiếng sấm ầm ầm, bước đi bên trong biển lửa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn vòm trời đầy tia chớp nhấp nhoáng, nói: “Đến đây đi!”

Rồi toàn lực vận chuyển Thiên Lôi Cức.

Lực lôi đình khắp nơi cuồn cuộn tuôn ra, chảy về linh hải, khiến trong linh hải đầy linh lực lẫn lực lôi đình trộn lẫn vào nhau.

Cơ thể không còn lực lôi đình trở thành một cái nam châm.

Tia chớp lôi đình trên trời bị nam châm hút, đánh thẳng vào người hắn.

“…Thiên lôi thánh thể, thì ra đây chính là bước đầu tiên của Thiên lôi thánh thể, để cho tia chớp lôi đình rèn luyện cơ thể…”

Tần Liệt ngẩng đầu nhìn trời, hai con ngươi điện quang rừng rực.

“Ầm ầm! ầm ầm!”

Những tia chớp liên tiếp nhau bổ xuống Tần Liệt đang đứng trong biển lửa.

“Xuy xuy xuy!”

Tia chớp bắn xuống khiến phân hồn của Phệ hồn thú lúc này đã lại phân ra thành nhiều đám mây nhỏ bị đánh trúng, bốc khói dày đặc.

Những phân hồn này chỉ cần bị tia chớp đánh trúng, sẽ như khói bị gió thổi tan, lập tức biến mất.

Bản thể Phệ hồn thú linh hồn đầy đau đớn , rú lên ầm ĩ.

Nhưng nó không dám đến gần Tần Liệt.

“Ba ba ba!”

Mấy cột đá quanh người Tần Liệt bị thiên lôi oanh kích nát bấy, mảnh đá văng đầy trời như hoa lửa, Bát cực ly hỏa trận một lần nữa bị phá hư.

“Cái này… động tĩnh này đều là do tiểu tử kia làm ra hay sao?” bên ngoài cốc, Hùng Phách nhìn bầu trời trên cốc, kinh hoàng thất sắc: “Tia sét từ chỗ sâu trên trời có khả năng hủy thiên diệt địa, tru sát hết thảy tà ác trên thế gian! Hắn… sao lại có thể dẫn động được thứ sức mạnh khủng bố này?”

Không chỉ mình hắn, mà ai ai cũng kinh hãi.

Số lượng tia chớp rừng rực trên trời chí ít đã lên tới hơn mấy trăm, như điện long cuồng loạn, khiến cả bầu trời rừng rực.

Thiên lôi mạnh mẽ chấn động đất trời, hàng loạt cột đá trong cốc thi nhau nổ tung.

“ba ba ba!”

Khắp sơn cốc, sơn băng địa liệt, vụn đá văng mù mịt khắp nơi.

Thiên uy khủng bố khiến ai nấy tái nhợt, run rẩy đến tận linh hồn.

“Chính là vì Tần Liệt sao? sao hắn làm được thế này?” tiểu Tước nhi cả người run rẩy: “Hắn đáng sợ quá, muốn hủy diệt tất cả hay sao. còn khủng bố gấp mấy lần Ma thần của Cao Vũ a!”

“Ta tưởng Cao Vũ đã đủ đáng sợ, không ngờ tên này còn khủng khiếp hơn, thực là hết tên này đến tên kia đều là đồ biến thái!” Na Nặc thầm quyết định trong lòng, sau này tuyệt đối không trêu chọc Tần Liệt và Cao Vũ, tận lực quan hệ thật tốt với Tinh Vân Các, để hai tên quái thai này khỏi nổi giận với mình, khiến mình khốn khổ.

“Tiểu thư, Bát cực ly hỏa trận hỏng mất!” Lương Trung trầm mặt.

Tạ Tĩnh Tuyền không kinh hoảng, mà trái lại trong mắt lại lộ vẻ vui mừng.

“Không sao cả, thiên lôi này đả kích nó còn hữu hiệu hơn ly hỏa nhiều, chỉ cần Tần Liệt tới gần nó, để thiên lôi đánh nó, chắc chắn nó không thể qua nổi kiếp này!”

Tần Liệt đang đứng bất động như nghe được lời nói này, bỗng nhiên cất bước.

Hắn bước tới chỗ Phệ hồn thú.

Hắn bước đi, dẫn theo vô số thiên lôi chuyển động theo bắn phá lung tung xung quanh hắn, có tia còn bắn trúng hắn, biến mất trong cơ thể hắn.

Mỗi lần bị bắn trúng, bước chân của hắn lại loạng choạng, bộ dáng chật vật, cả người lung lay.

Nhưng hắn không ngã, bước chân vẫn không ngừng, dần tới gần con hung thú.

“Ngao!”

Phệ hồn thú sắp phá giai thành công gào lên, cố gắng đe dọa Tần Liệt, để Tần Liệt biết khó mà lui.

Nhưng Tần Liệt lại làm như không nghe thấy.

“Ba ba ba!”

Hai tia chớp to bằng cánh tay bắn trúng núi thịt khổng lồ Phệ hồn thú, cả thân hình nó run lên, rõ ràng yếu hẳn.

Con thú rống lên, nhưng không dám rời khỏi vị trí, chỉ khởi phát tinh thần tà ác để công kích, muốn khống chế linh hồn Tần Liệt giống như đã khống chế bọn Nghiêm Tử Khiên Phùng Khải lúc trước.

Một luồng ý thức như mũi dùi đâm vào linh hồn Tần Liệt.

Cú tấn công này dùng đến hơn phân nửa năng lượng tinh thần của Phệ hồn thú, nếu Tần Liệt bị trúng chiêu, linh hồn hắn sẽ vỡ nát mà mất mạng.

Như cảm giác được uy hiếp, Trấn Hồn Châu ở mi tâm hắn hiện lên.

“Xùy!”

Luồng năng lượng công kích vừa tới trước mắt Tần Liệt bỗng nhiên tiêu tán.

Trấn Hồn Châu đen kịt bỗng lóe lên…

“Ầm ầm!”

Hơn mười tia chớp như có người dẫn dắt bắn thẳng vào ót Phệ hồn thú.

Lập tức đầu con thú nổ tung, máu chảy ra bốc mùi vô cùng khó chịu, khiến khắp cốc đầy mùi hôi hám, độc khí khắp nơi.

Một u hồn có hình thiềm thừ từ trong đầu con thú bay ra, u hồn này vừa hiện, những phân hồn chung quanh nhao nhao nhào tới.

Vì nó là chủ hồn của Phệ hồn thú!

Đôi mắt xanh biếc của u hồn hình thiềm thừ nhìn Tần Liệt chằm chằm như muốn khắc sâu hình ảnh của hắn vào tận đáy lòng, sau này báo thù rửa nhục.

“Không được! Phệ hồn thú bỏ việc phá giai, nó muốn dùng linh hồn bỏ chạy!” Tạ Tĩnh Tuyền khẽ quát.

Huyền minh thú dưới thân nhảy vọt lên, đưa Tạ Tĩnh Tuyền phóng vào trong cốc, thanh câu liêm đao cầm sẵn trong tay.

Hỏa diễm tràn tới, ô lân giáp tỏa ra một lớp ô quang chắn chung quanh Tạ Tĩnh Tuyền, giúp Tạ Tĩnh Tuyền có thể an tâm dồn sức giúp Tần Liệt tiêu diệt Phệ hồn thú.

“Nếu chủ hồn Phệ hồn thú chạy thoát, sau này chỉ cần bám vào linh thể mới là có thể khôi phục lại. hung thú này không dựa vào thân thể, chỉ cần linh hồn cường đại, nó sẽ dễ dàng tạo ra cơ thể mới, nên chủ hồn này nhất định phải diệt sát, nếu không vô cùng hậu hoạn!”

Tạ Tĩnh Tuyền kêu lên, câu liêm đao ném ra, như một ánh cầu vồng vắt ngang, khí tức ác liệt chém về phía chủ hồn kia.

Tần Liệt loạng choạng bước từng bước một tới gần nó.

Trấn Hồn Châu trên mi tâm đã thu nhỏ lại bằng hạt gạo, nhìn như một cái nốt ruồi nhỏ, làm hề thu hút chú ý.

Thêm mấy đạo lôi đình bắn xuống, đều nhắm vào hung hồn của Phệ hồn thú khiến những phân hồn vừa nhào tới lập tức bị tan biến thành khói.

Chủ hồn tỏ ra vô cùng kinh hãi, xoay vòng vòng tìm đường chạy khỏi sơn cốc.

Nhưng nó giống như bị lún trong vũng bùn, giãy dụa vặn vẹo điên cuồng mà vẫn cứ bị đứng nguyên một chỗ, không bay được, cũng không độn thổ được.

Câu liêm đao đã bay tới.

Nhưng thật thần kỳ, chủ hồn của Phệ hồn thú vốn vẫn bị dính một chỗ không di chuyển được, nhưng lại quỷ dị đột nhiên biến mất như ẩn hình, khiến câu liêm đao chém hụt.

“Cái này…” Tạ Tĩnh Tuyền run người, biến sắc, quát to: “Cút ra đây!”

Câu liêm đao xoay vòng, bay về tay Tạ Tĩnh Tuyền.

Nhưng Tạ Tĩnh Tuyền không dám tiến tới nữa, bỗng bịt lấy lỗ tai, nhắm mắt đau khổ như đang chống cự lại cái gì đó…

Câu liêm đao nhỏ lại chỉ bằng cánh tay, rơi xuống tay Tạ Tĩnh Tuyền. nhưng ngay khi Tạ Tĩnh Tuyền chạm vào nó, thân hình đột nhiên cứng ngắc, ngã xuống.

Một lúc sau, Tạ Tĩnh Tuyền mở mắt ra, trong một con ngươi có hình một con thiềm thừ lờ mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.