Linh Vực

Chương 118: Chương 118: Ta muốn cả nhà ngươi đều phải chết!




“Tần Liệt! ngươi thật to gan! Lại dám tới tận Đỗ gia ta hành hung, lần này ngươi nhất định phải chết!”

Đỗ Phi kêu to, nhưng không dám tới gần Tần Liệt, mà vội vàng bỏ chạy ra ngoài để gọi thêm người.

“Lam Diệp kiếm của Hải Thiên!”

Trong phòng, bụng Đỗ Kiều Lan đầy máu, chật vật né tránh một kích trí mạng rồi, mới nhận ra thanh kiếm trong tay Tần Liệt là Lam Diệp Kiếm, liền hét lên.

Tần Liệt toàn thân đầy máu tươi, trên người mặc áo giáp da, thấy Đỗ Kiều Lan tránh được, lại thấy Đỗ Phi đã chạy ra sân, bèn nhíu mày.

“Hưu!”

Lam Diệp kiếm trong tay bay ra, nhưng một tia sáng bắn thẳng về phía Đỗ Phi.

“Ngươi dám!” Đỗ Kiều Lan vọt tới.

Nhưng kiếm thế của Lam Diệp kiếm, Đỗ Kiều Lan đang trọng thương đâu thể nào ngăn cản, chỉ nghe ‘phụp’ một tiếng, thanh kiếm đã từ phía sau đâm xuyên qua người Đỗ Phi, xiên hắn dính vào một thân cây.

“Phi nhi!”

Đỗ Kiều Lan thảm thiết kêu lên, không quản thân mình đang ồ ạt đổ máu, dốc sức xông tới chỗ Tần Liệt.

Tần Liệt sở dĩ giết Đỗ Phi trước chính là để bức cho Đỗ Kiều Lan điên cuồng, mất đi lý trí.

Thấy Đỗ Kiều Lan xông tới, Tần Liệt rút tượng gỗ ra, vung vẩy.

“Xuy xuy xùy!”

Lưới điện chằng chịt tuôn ra, bên trong xen lẫn lực lôi đình, vây lấy Đỗ Kiều Lan.

Tần Liệt mặt lạnh như băng xông tới, từng quyền như mưa cuồng liệt tung ra.

“Rầm rầm rầm!”

Đỗ Kiều Lan liên tiếp bị trúng đòn, lôi lực nổ tung quanh người, xương cốt bị gãy, máu tươi tuôn trào.

“Tần Liệt! Hải Thiên sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ giết ngươi!” Đỗ Kiều Lan miệng đầy máu tươi, thần thái trong mắt đã dần tán loạn, nhưng miệng vẫn không ngừng uy hiếp.

“Hắn chết rồi!” Tần Liệt lạnh lùng đáp một câu.

Cơ thể Đỗ Kiều Lan run lên: “Không thể nào!”

“Ta giết hắn trước, lấy Lam Diệp kiếm của hắn tới đây giết mẹ con ngươi!” Tần Liệt siết quyền, tung một quyền ngay trái tim Đỗ Kiều Lan: “Cả nhà các ngươi đều đáng chết, kẻ tiếp theo sẽ là Đỗ Hằng, ta muốn cả nhà ngươi đều phải chết!”

“Bành!”

Ngực Đỗ Kiều Lan vang lên tiếng sấm nổ, khí tức sinh mạng theo một kích sau và này chấm dứt.

“Đừng giết ta! Đừng giết chúng ta!”

Trong phòng, mấy cô gái trẻ quấn lớp quần áo mỏng, run rẩy núp bên giường.

Trong mắt các cô, người đầy máu đột nhiên xuất hiện này chẳng khác gì sát tinh, ra tay tàn nhẫn, các cô sợ sau khi giết mẹ con Đỗ Kiều Lan cũng sẽ tiện tay giết luôn họ.

Tần Liệt thoáng quét mắt qua, khẽ nhíu mày. Trong tiếng gào la của người Đỗ gia, hắn biến thành một bóng mờ biến mất nơi góc tường.

“Tiểu Lan! Tiểu Lan! Hô cái gì thế?”

Hơn mười giây sau, gia chủ Đỗ gia và mấy trưởng lão mới chạy tới.

Vừa vào tới, thấy thi thể mẹ con Đỗ Kiều Lan, ai cũng la hoảng, hô người đuổi theo giết kẻ hành hung.

“Có người giết Đỗ Kiều Lan và Đỗ Phi! Kẻ thủ ác chưa đi xa đâu. Tất cả đuổi theo cho ta!” gia chủ Đỗ gia quát: “Lập tức sai người đi Tinh Vân Các, dùng tốc độ nhanh nhất báo tin này cho Hải Thiên, để Hải Thiên sai võ giả Tinh Vân Các đuổi giết tên thủ ác!”

“Đỗ gia chủ!” ngay lúc này, ngoài cửa Đỗ gia bỗng vang lên tiếng của Phương Thống. Hắn dẫn theo một số võ giả Tinh Vân Các, nghe thấy bên trong Đỗ gia ồn ào, liền quát hỏi: “Đỗ gia xảy ra chuyện gì?”

“Phương đường chủ, ngài tới đúng lúc!” Đỗ gia chủ vội kêu lên: “Có người vào Đỗ gia ta giết chết đường muội và chất nhi của Hải Thiên, chúng ta đang muốn phái người đi báo cho Hải Thiên biết.”

“Tần Liệt! Hắn dám tới đây hành hung!” Phương Thống kinh hãi biến sắc, “Đã xảy ra bao lâu?”

“Vừa mới nghe thấy tiếng Đỗ Phi gọi xong.” Đỗ gia chủ đáp.

“Nghĩa là chưa chạy quá xa.” Phương Thống quát lớn: “Các huynh đệ, lấy nơi này làm trung tâm, chia nhau ra tìm hắn cho ta. Hắn bị trọng thương, chạy trên đường sẽ có vết máu, đuổi theo vết máu cho ta!”

“Tuân lệnh!”

“Phương đường chủ, chuyện gì xảy ra vậy?” Đỗ gia chủ kêu lên.

“Đỗ phó các chủ bị Tần Liệt khiêu chiến ngay trên phố trước cửa Túy Hương uyển, đã bị hắn chặt đầu rồi.” Phương Thống thần sắc lo lắng, thuận miệng giải thích một câu, rồi quát tiếp: “Tất cả lập tức làm nhanh lên, Các chủ đã hạ sát lệnh, trước khi trời sáng phải thấy đầu hắn!”

Nói xong, Phương Thống và huynh đệ dưới trướng bay vút đi tứ tán, truy tìm vết máu.

Đỗ gia chủ bị dọa đến ngã ngồi, sắc mặt kinh hoàng: “Hải Thiên chết rồi, Hải Thiên lại bị giết. hôm nay hắn mới ngồi lên chức phó các chủ, sao đã bị người giết rồi?”

Người Đỗ gia ai cũng kinh hãi, không thể tin được sự thật.

Mới một canh giờ trước, cả bọn còn ngồi chung một chỗ chúc mừng Đỗ Hải Thiên quang vinh trèo lên chức phó các chủ, đều cảm thấy Đỗ gia rốt cục đã có được một người tài ba, cả Đỗ gia đều hưng phấn dạt dào…

Vậy mà, bây giờ lại đột nhiên nghe tin Đỗ Hải Thiên bị giết, Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi cũng bị người tìm tới giết luôn. . .

"Sao có thể? Tại sao có thể như vậy?" Đỗ gia gia chủ thì thào, không thể tiếp nhận sự thật, mãi đến nghe thấy tiếng Phương Thống quát tháo mới bừng tỉnh, hét lên: “Phối hợp với người của Tinh Vân Các đuổi theo cho ta, nhất định phải giết chết hắn. Đánh thức tất cả tộc nhân từ Luyện thể thất trọng thiên dậy hết cho ta!”

Thế là, cả Đỗ gia cũng nháo nhào, phối hợp với người của Phương Thống đuổi theo Tần Liệt.

“Phương đường chủ! Ở đây có vết máu!” trong bóng đêm, một võ giả kêu to: “Ồ, vệt máu này không dẫn ra hướng ngoài thành, mà… hướng vào trong nội thành!”

“Nhanh lên, đuổi theo cho ta!” Phương Thống gầm lên.

Hơn mười bóng người toàn lực phóng vút đi, muốn trước khi trời sáng mang đầu Tần Liệt về cho Liễu Vân Đào.

Trong đêm khuya.

Trên một lối đi nhỏ dọc dòng sông, Tần Liệt sắc mặt tái nhợt, cắn răng cố nén đau đớn bước đi.

Trên người hắn, máu từ vô số vết thương theo các khe hở của áo giáp da chảy ra, theo bước di chuyển của hắn, bắn tung tóe.

Đấu một trận với Đỗ Hải Thiên, cơ thể hắn đã bị vô số chiếc lá xanh cắt vào, có mấy vết sâu tới tận xương cốt.

Mặc áo giáp của Lương Trung cho vào, lại hấp thu thêm linh lực từ Trữ linh bài, sức lực của hắn hắn mới khôi phục lại được một ít.

Một đường chạy thẳng tới Đỗ gia, giết mẹ con Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi, hiện giờ toàn thân hắn sức lực đã cạn kiệt, sức chiến đấu gần như không còn.

“Đỗ Hằng! vẫn còn một tên Đỗ Hằng!” trong lòng hắn vẫn còn dâng lên một ý nghĩ, xoay người định quay trở lại Túy Hương uyển giết người.

“Đuổi theo! Có lẽ ở ngay phía trước!” đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng hô hào.

Tần Liệt biến sắc, không ngờ có người của Tinh Vân Các không chạy theo hướng ra thành, mà lại chạy ngược vào trong thành.

-hắn không biết Phương Thống vừa vặn dẫn người tới Đỗ gia báo tin Đỗ Hải Thiên tử vong, biết được hành tung của hắn, bám theo vết máu đuổi tới đây.

Vận linh lực, hắn thầm cảm nhận, phát hiện linh lực trong linh hải chưa được ba thành, lực lôi điện trong nguyên phủ cũng chỉ còn đủ công kích ba bốn lần.

Hắn liếc quanh, rồi chui xuống sông.

Hai phút sau, Phương Thống dẫn theo thuộc hạ đuổi tới.

“Không thấy vết máu nữa!” một võ giả kêu lên.

“Chỉ ở quanh gần đây thôi!” Phương Thống lạnh giọng: “Hôm nay là ngày lành đăng cơ của các chủ lại bị tên này dùng thủ đoạn hèn hạ phá hỏng. không giết hắn, các chủ còn mặt mũi nào gặp người! các huynh đệ, nếu chúng ta xách đầu hắn về cho các chủ, nhất định sẽ được trọng thưởng!”

Phương Thống vừa kêu gọi huynh đệ, vừa ngắm nghía xung quanh: “Hai bên đường, sau cây, trên cây, bờ sông, trong sông đều tìm cho ta!”

Các võ giả lập tức chia nhau ra hành động.

Trong đó, hai người tới gần chỗ Tần Liệt, một người nhìn xuống sông, rồi kêu lên: “Trong sông có máu!”

“Phốc!”

Tần Liệt đột nhiên từ trong nước vọt ra, tóm lấy tên võ giả đang kêu, kéo hắn và nhảy vào trong sông.

Trong nước, Tần Liệt luân tiếp công kích, từng quyền mãnh liệt đánh vào ót của tên võ giả, giết chết hắn.

"Ở trong sông! Giết hắn cho ta!" Phương Thống tới bờ sông hét lớn.

Mấy người và vận chuyển lực lượng, kích phát uy lực Linh khí trong tay, lập tức cầu vồng, băng nhọn, hỏa tuyến nhao nhao bắn về phía Tần Liệt.

"Ba ba ba!"

Trên áo giáp của Tần Liệt, tia lửa văng ra tung tóe, ngăn cản tất cả mọi công kích, khiến thân thể hắn không hề bị thương.

"Đó là áo giáp da thú của Chiến Tướng Sâm La Điện, có thể ngăn cản công kích của võ giả Khai Nguyên cảnh!" Phương Thống biến sắc, quát: "Đánh vào đầu hắn!"

Ở trong nước, vì lực cản của, Tần Liệt hoạt động cũng không tiện.

Nghe thấy mệnh lệnh của Phương Thống, lòng hắn lạnh toát, không thể không vội vàng từ trong nước nhảy ra, dùng áo giáp da thú chịu công kích của đối phương, nhảy lên bờ.

"Bành!"

Phương Thống cầm trường đao, hào quang lóe sáng bắn ra một tia cầu vồng quang đánh trúng lưng Tần Liệt, khiến bước chân hắn loạng choạng.

Tần Liệt đang chạy, đột nhiên ngẩng đầu, khẽ giật mình, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ phức tạp, "Cao Vũ. . ."

Trên đường, Cao Vũ sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn: "Ta biết ngay ngươi sẽ tới Đỗ gia giết người."

"Cao Vũ! Chặn hắnlại! Chúng ta lập tức tới ngay!" Phương Thống vui sướng, mang theo vài tên huynh đệ vội nhảy xuống sông, vội vã hướng bên này vọt tới.

"Được!" Cao Vũ hờ hững gật đầu, nhẫn mặt quỷ trên tay khẽ nhúc nhích, một đám bay ra, nhanh chóng ngưng kết tạo thành một con quỷ mặt xanh nanh vàng.

Hung Quỷ vừa thành hình lập tức vọt về phía Tần Liệt, giương nanh múa vuốt định cắn xé cổ hắn.

"Làm tốt lắm!" Phương Thống kêu to.

Tần Liệt không nhúc nhích.

Hắn đứng im nhìn Cao Vũ, không hề làm gì ngăn cản con quỷ đang tiến tới.

Cao Vũ thần sắc âm trầm, lầm bầm: "Ngươi lại còn tin tưởng ta. . ."

Dứt lời, con hung quỷ đang phóng tới Tần Liệt đột nhiên ngóc lên, quỷ mị xẹt qua đầu hắn, hung hãn lao vào đám Phương Thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.