Linh Vực

Chương 1863: Chương 1863: Thâm uyên ma long!




“Hô hô hô!”

Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc phun lửa màu tím, ngắm chuẩn hướng đám người Viêm đế, Băng đế, hướng hồn đàn của bọn họ bắn vút đi.

Viêm đế và Băng đế, còn có Hoa Thiên Khung cùng Cơ Đán, các cường giả có chín tầng hồn đàn này đều điều khiển hồn đàn ngạnh kháng một đòn.

“Oành! Oành oành oành!”

Ánh sáng cầu vồng lấp lánh lóa mắt, từ trên bốn tòa hồn đàn chín tầng kia bộc phát, từng đám lửa màu tím không ngừng phát nổ.

Băng đế, Viêm đế, đều tự phóng thích lực hàn băng và hỏa viêm, rất nhẹ nhàng triệt tiêu những ngọn lửa màu tím kia.

Hoa Thiên Khung và Cơ Đán, thì hừ một tiếng buồn bực, hồn đàn của hai người bọn họ đột nhiên trầm xuống.

Tần Liệt chú ý, Hoa Thiên Khung và Cơ Đán, sau khi lấy chín tầng hồn đàn chống đỡ ngọn lửa màu tím, mắt giống như ở dưới áp lực lớn sung huyết sưng đỏ.

Lực lượng của A Tư Gia Lạc, đối với bọn họ mà nói, tựa như quá mức đáng sợ.

Trái lại, Băng đế và Viêm đế, bởi vì từng đi ra tinh hà, từng chiến đấu với cường tộc khác trong tinh hà, lại chưa lộ dấu vết thất bại.

Trần Lâm, Đan Nguyên Khánh, còn có mấy võ giả hồn đàn Bổ Thiên cung cùng Cơ gia, tự biết thực lực không tốt, không dám chính diện chống lại lực lượng ngọn lửa màu tím, đều điều khiển hồn đàn, tránh ra xa xa.

Nơi bọn họ rời khỏi, từng ngọn lửa màu tím đánh xuống, đem mặt đất nổ ra từng cái hố khổng lồ.

Ở trong những hố khổng lồ đó còn thiêu đốt ngọn lửa màu tím dữ dội, mắt đất lạnh như băng trong nháy mắt biến thành cháy đen.

Tần Hạo và Minh Kiêu, cũng chưa chủ động đi lực kháng ngọn lửa màu tím, cũng sớm đã tránh ra.

Tương tự, Tần Liệt và Tần Sơn, sớm hơn một bước rời xa một khu vực này.

Trong tay Tần Sơn nắm một khối đá màu xanh, trên phiến đá đó khắc rất nhiều đồ văn huyền diệu.

Phiến đá màu xanh đó, ở lúc bóng người Tần Sơn di động, giống như đột nhiên bộc phát ra linh lực cường đại, giúp hắn dễ dàng tránh lửa màu tím của A Tư Gia Lạc.

Tinh thông Thiên Lôi Cức, Tần Liệt hóa thành một tia chớp, đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh Tần Sơn.

“Cha cháu và Minh Kiêu, thật ra không sợ đại ác ma này.” Tần Sơn mỉm cười, nói: “Bọn họ ở một khắc đại ác ma hiện thân, đã từ trong khí tức máu thịt hắn đại khái phán đoán ra lực lượng chân thật. Viêm đế và Băng đế, trước kia từng chiến đấu với ác ma, cũng trên đại thể biết thực lực của bọn hắn. Chỉ có Hoa gia gia, Cơ gia gia của cháu, còn có người khác, chưa từng giao phong với đại ác ma cấp mười. Bọn họ phải biết đại ác ma cấp mười có lực lượng huyết mạch đáng sợ cỡ nào, về sau mới có thể thật sự đứng vững tinh hà.”

Tần Liệt chậm rãi gật đầu, “Cháu hiểu.”

Tần Hạo, Minh Kiêu không ngạnh kháng ngọn lửa màu tím, là vì có nhận thức rõ ràng đối với thực lực của A Tư Gia Lạc. Viêm đế và Băng đế chưa từng chiến đấu với luyện ngục đại ác ma, cho nên dùng hồn đàn chống lại một chút, để càng thêm cẩn thận xác định lực lượng của Thâm Uyên Ma Long.

Cơ Đán và Hoa Thiên Khung, cũng muốn một luyện ngục đại ác ma rốt cuộc có lực lượng thế nào, cho nên đều chủ động thừa nhận.

Trần Lâm, Đan Nguyên Khánh, còn có mấy cường giả Vực Thủy cảnh của Bổ Thiên cung và Cơ gia, bởi hồn đàn chưa đạt tới chín tầng, lại được Minh Kiêu và Tần Hạo nhắc nhở, không dám đi thử lửa giận của Thâm Uyên Ma Long.

Nhưng, khi những ngọn lửa màu tím kia, từng đạo đánh về phía mặt đất, hình thành từng cái hố lửa khổng lồ đường kính mấy trăm thước, bọn họ cũng đều có nhận thức khắc sâu đối với lực lượng của A Tư Gia Lạc.

A Tư Gia Lạc một lần phun lửa, khiến toàn bộ cường giả nhân tộc từ Linh Vực tới đây đều nhận biết được lực lượng khủng bố của luyện ngục đại ác ma.

“Thật mạnh...”

Trần Lâm lơ lửng ở trên một hố lửa khổng lồ, nhìn thật sâu phía dưới, cảm thụ lực lượng ẩn chứa trong ngọn lửa màu tím vẫn đang thiêu đốt, sắc mặt liên tục biến hóa.

“Lấy lực lượng của chúng ta, nếu thật bị đánh trúng, chỉ sợ lập tức sẽ bị thương nặng, phải lập tức quay trở về.” Đan Nguyên Khánh cười khổ nói.

Mấy võ giả nhân tộc còn lại bảy tầng cùng tám tầng hồn đàn, cũng đều là khuôn mặt còn sợ hãi, đều cảm thấy sợ hãi đối với thực lực của Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc.

Cơ Đán và Hoa Thiên Khung chợt nhìn một cái, cũng nhìn ra ý sợ hãi trong mắt nhau.

Từng tiếp xúc với cường giả Thần tộc, bọn họ đột nhiên ý thức được mãnh liệt, đại ác ma luyện ngục cấp mười, so với chiến sĩ Thần tộc huyết mạch cấp mười cũng không yếu hơn chút nào.

Thâm Uyên Ma Long trước mắt này, lực lượng có thể bộc phát, đủ để hủy diệt các vực giới loại nhỏ phụ cận.

“Ừm? Thế mà chưa chết?”

Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc dừng lại ở trên không Minh hà, lạnh lùng quan sát phía dưới, ở sau một lần phun hơi thở, phun trào ra mấy chục ngọn lửa màu tím, phát hiện chưa ai chết, rõ ràng có chút tức giận.

Theo hắn thấy, hơi thở rồng lửa của hắn, hẳn có thể đốt chết một nửa sinh linh phía dưới.

“Tần Liệt, những kẻ tới từ U Minh giới, còn có hậu duệ Lăng gia kia của ta, nay ở nơi nào?”

Lúc này, Minh Kiêu đột nhiên bay đến, nhìn hắn dò hỏi.

“Ở U Minh thành.” Tần Liệt trầm ngâm một chút, nói: “U Minh thành bên kia đã bị Linh tộc Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc chiếm lĩnh, Thiên Khải... Có thể ra vào U Minh thành bất cứ lúc nào.”

“Những hậu duệ kia của ta sống hay chết?” Ánh mắt Minh Kiêu lạnh như băng nói.

“Tạm thời bị cấm cố.” Tần Liệt trả lời.

“Mang chúng ta đi U Minh thành đi.” Minh Kiêu vội nói.

Tần Liệt chưa trả lời, mà là chỉ chỉ Thâm Uyên Ma Long kia, ý bảo hắn còn có phiền phức chưa giải quyết.

Cũng ở giờ phút này, A Tư Gia Lạc rít gào, đột nhiên phóng thích thiên phú huyết mạch.

“Grao!”

A Tư Gia Lạc mở ra cánh dơi, ma khí cuồn cuộn từ trong cánh dơi phun trào, móng vuốt hắn băng lạnh như dao cạo, trên cái cổ như rắn đột ngột hiện ra từng cái gai sắc.

“Oành ù ù!”

Mặt đất trăm dặm quanh Minh hà đột nhiên trời sụp đất nứt, từng khối đá khổng lồ nặng mấy ngàn cân, từ mặt đất xé rách ra, như khí cầu bay về phía bầu trời.

Chỉ một chốc, ở bầu trời trên đầu mọi người đã chất đống rất nhiều tảng đá khổng lồ.

Từng khối đá khổng lồ đó, thế mà đều phóng thích Thâm Uyên ma khí nồng đậm, như chịu thiên phú huyết mạch của A Tư Gia Lạc khống chế.

Viêm đế, Băng đế, còn có đám người Hoa Thiên Khung, giờ phút này hơi tức ngực, hồn đàn chợt chìm xuống.

Trần Lâm và Đan Nguyên Khánh yếu chút, càng là hung hăng bị nện ở trên mặt đất cứng rắn, hồn đàn cũng lăn lộn ở trên mặt đất.

“Ô!”

Đứng trên mặt đất, Tần Liệt cũng hừ một tiếng buồn bực, xương đầu gối cũng truyền tới tiếng vang lạ rắc rắc.

Một khắc này, hắn cảm thấy trường trọng lực nơi đây bỗng nhiên mạnh lên ngàn lần!

Ngàn lần trường trọng lực, dẫn đến bất luận kẻ nào cũng như cõng một ngọn núi lớn, khiến Viêm đế và Băng đế cũng không thể nhẹ nhàng điều khiển hồn đàn lơ lửng trên trời.

Đám người Trần Lâm, Đan Nguyên Khánh thì trực tiếp từ trên trời đánh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.