Ngay tại lúc này, Tần Liệt rùng mình, trong mắt rốt cuộc có chút sắc thái trí tuệ sinh mệnh nên có.
Hắn rút bỏ “Tuyệt Đối Linh Độ”, mới cảm thấy trở về bản thân, mới cảm thấy mình vẫn là một con người, mà không phải một con rối chiến đấu máu lạnh vô tình.
Mặc kệ Mễ Nhã, hắn liền muốn ngưng kết Tinh Môn, từ Toái Băng Vực rời khỏi.
Hắn biết không gian quy tắc của Toái Băng Vực, theo “Tinh Uyên” hình thành, sớm đã khôi phục bình thường, hắn cũng biết chỉ cần hắn còn muốn chạy, hiện tại chỉ sợ ngay cả tộc trưởng Huyền Băng gia tộc Hàn Triệt cũng không thể ngăn trở.
Nhưng, ngay lúc hắn ý đồ rời khỏi, hắn cảm giác được trong “Tinh Uyên” phía sau đột nhiên bùng lên dao động bất thường.
Một cỗ khí tức đáng sợ làm hắn cũng cảm thấy hít thở không thông, từ “Tinh Uyên” kia tiết ra!
Vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Mễ Nhã thu hồi những hàn diễm kia, còn chuẩn bị tiếp tục dây dưa với Tần Liệt, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, quát: “Có thâm uyên ác ma!”
“Rống!”
Tiếng hét giận dữ xé rách màng tai, từ trong “Tinh Uyên” rung trời mà ra, ngay sau đó, một thâm uyên ác ma dữ tợn, toàn thân đẫm máu từ trong “Tinh Uyên” lao ra.
Ở sau thâm uyên ác ma to lớn này, có tiếng rống khủng bố khác, không dứt bên tai từ “Tinh Uyên” truyền ra.
Khí tức càng thêm khủng bố từ trong “Tinh Uyên” kia truyền đến, như sóng máu rợp trời rợp đất, giống như muốn từ “Tinh Uyên” lan tràn ra.
Thâm uyên ác ma lao ra đầu tiên, đầu mọc sừng cong, lưng có cánh chim màu đen rộng lớn vô cùng, mắt lóe ra hào quang tàn nhẫn khát máu.
Hắn vừa ra, sau khi nhìn thấy Tần Liệt cùng Mễ Nhã, liếm liếm đầu lưỡi, trước tiên đem Tần Liệt và Mễ Nhã coi là hai miếng thịt ngon.
Hắn vỗ cái cánh màu đen, rít gào, đột nhiên lao lên.
“Thâm uyên đại lĩnh chủ!”
Tần Liệt hoảng sợ thất sắc, vội lấy huyết mạch Bát Mục Yêu Linh, lấy tốc độ như tia chớp ngưng kết Tinh Môn.
Tinh Môn vừa thành, hắn nháy mắt bay về phía trong đó.
Bên cạnh, Mễ Nhã hoa dung thất sắc, mắt thấy một thâm uyên đại lĩnh chủ vồ tới, không kịp nghĩ nhiều, nàng cũng hóa thành một đạo băng quang, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Tinh Môn Tần Liệt mở ra.
Ở trước khi Tinh Môn kia khép lại, nàng cùng bóng người, rốt cuộc ở trong Tinh Môn chợt lóe rồi biến mất.
Tần Liệt và Mễ Nhã sau khi thông qua Tinh Môn rời khỏi, có một thâm uyên đại lĩnh chủ khác kéo cái đuôi thật lớn, cũng rít gào lao ra khỏi “Tinh Uyên”.
Trên thân ác ma to lớn của đại lĩnh chủ này cũng mình đầy thương tích, hắn cầm một cây rìu lớn đầm đìa máu, rống giận ngang trời.
Đột nhiên, Hàn Triệt và Băng Huy cũng xuất hiện ở nơi đây.
“Gia hỏa Thần tộc!”
“Khủng Bố Ma Vương!”
“Tuyệt Vọng Ma Vương!”
Hàn Triệt và Băng Huy, sau khi chạy rồi, vừa thấy hai thâm uyên ác ma to lớn, cũng đột nhiên biến sắc.
Hàn Triệt vừa cảm giác được thâm uyên khí tức khác thường trong “Tinh Uyên”, liền biết sắp có thâm uyên lĩnh chủ thông qua “Tinh Uyên” tới đây, hắn và Băng Huy lo lắng an nguy của Mễ Nhã, tự nhiên lập tức chạy vội đến.
Nhưng hắn trên đường đến, lại cảm ứng được Tần Liệt lấy huyết mạch mở Tinh Môn, thông qua Tinh Môn chạy khỏi Toái Băng Vực.
Hắn cũng biết Mễ Nhã theo Tần Liệt cùng nhau biến mất ở Tinh Môn.
Ở trong lòng hắn, đã đem Tần Liệt coi là người mình, thật ra không lo lắng Mễ Nhã và Tần Liệt đồng thời biến mất, sẽ xuất hiện cái gì phiền toái.
Vì biết có thâm uyên ác ma tới đây, hắn ở sau khi biết rõ Mễ Nhã, Tần Liệt thoát ly nguy hiểm, cũng không thay đổi phương hướng.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, thông qua “Tinh Uyên” tiến vào Toái Băng Vực lại là hai thâm uyên đại lĩnh chủ cấp mười, hơn nữa còn là hai đại ma vương của Hỗn Loạn Thâm Uyên!
Hỗn Loạn Thâm Uyên tổng cộng có năm đại ác ma huyết mạch cấp mười, cùng xưng là ngũ đại ma vương, trong đó Khủng Bố Ma Vương xếp hạng đầu, Tuyệt Vọng Ma Vương xếp thứ hai.
Hai thâm uyên đại lĩnh chủ ở thâm uyên thông đạo ác chiến đang say, đồng thời tràn vào Toái Băng Vực, vừa vặn chính là Khủng Bố Ma Vương cùng Tuyệt Vọng Ma Vương.
Huyền Băng gia tộc Hàn Triệt, thông qua một ít tin tức đặc thù, cũng biết Hỗn Loạn Thâm Uyên Tuyệt Vọng Ma Vương, gần đây đang khiêu chiến vị trí bá chủ của Khủng Bố Ma Vương.
Nhưng hắn chưa từng cho rằng việc này có can hệ gì với hắn.
Nhưng, nay hai đại ma vương của Hỗn Loạn Thâm Uyên, lại không khéo thông qua Tần Liệt ngưng kết “Tinh Uyên”, từ thâm uyên thông đạo tiến vào Toái Băng Vực.
Toái Băng Vực, thì bị hắn coi là cứ điểm quan trọng đầu tiên chinh chiến Linh Vực!
“Tộc trưởng Huyền Băng gia tộc!”
Tuyệt Vọng Ma Vương đầu mọc sừng quái dị, cánh chim màu đen kịch liệt vỗ, con mắt màu tím đậm trừng lên nhìn Hàn Triệt, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu.
“Khụ khụ!” Hắn lớn tiếng ho khan, trong mắt tràn đầy hồ nghi, quát: “Đây là nơi quỷ quái nào?”
Ở phía sau hắn, Khủng Bố Ma Vương cũng mình đầy thương tích, cái đuôi thật dài như con rắn lớn uốn lượn vặn vẹo. Tên ma vương này tròng mắt lăn xoay chuyển, đột nhiên nói: “Thị Huyết gia tộc ở Hỗn Loạn Thâm Uyên khơi mào chiến tranh khắp nơi, không phải là vì xâm nhập một vực giới cỡ lớn tên là Linh Vực sao?”
“Linh Vực!” Tuyệt Vọng Ma Vương đột nhiên cười quái dị, điên cuồng hét lên nói: “Thì ra nơi này chính là Linh Vực rồi!”
“Các loại chủng tộc sinh sống ở Linh Vực, tựa như không có con đường hướng tới thâm uyên. Cho nên chúng ta chưa ở các tầng của thâm uyên, từng nghe nói người tới từ Linh Vực.” Khủng Bố Ma Vương nhìn thấy Hàn Triệt, Băng Huy hiện thân, không tiếp tục truy kích Tuyệt Vọng Ma Vương nữa, nói: “Tương tự, chủng tộc thâm uyên chúng ta cũng không biết ức vạn hố đen phân tán ở thâm uyên thông đạo, cái nào có thể đi thông Linh Vực.”
Nói đến đây, Khủng Bố Ma Vương cũng cười lên hắc hắc, nói: “Không nghĩ tới ngươi đánh bậy đánh bạ, thế mà để ngươi tìm được một cái hố đen hướng tới Linh Vực. Ta gần đây nghe nói một số chuyện, nói Linh Vực nọ bị Thần tộc nhìn chằm chằm, chính là một phương thiên địa cổ xưa nhất của tinh hải mênh mông, chôn dấu sự huyền bí cuối cùng chúng ta cũng không biết!”
“Ta cũng nghe nói một chút.” Tuyệt Vọng Ma Vương cười điên cuồng nói.
Hai thâm uyên đại ác ma huyết mạch cấp mười nhìn nhau một cái, đột nhiên không để ý tới Hàn Triệt và Băng Huy nữa, liền ở Toái Băng Vực cuốn lên hai lốc xoáy màu đen dâng tận trời, khống chế cơn lốc kêu quái dị ngao ngao mà đi.
Hai cơn lốc màu đen, thỉnh thoảng va chạm một cái, làm ngân hà nhộn nhạo ra các tầng sóng ánh sáng màu tím đậm.
Nơi những sóng ánh sáng đó đi qua, núi băng cao mấy ngàn thước của Toái Băng Vực, thoáng cái hóa thành băng vụn tung bay.
“Chúng ta cùng Thần tộc các ngươi nước giếng không phạm nước sông, nhưng các ngươi cũng tốt nhất không nên ngăn cản chúng ta ở nơi này hưởng lạc, chờ chúng ta phân ra thắng bại, tự sẽ từ Toái Băng Vực quay về thâm uyên!”
Đột nhiên, từ trong một cơn lốc màu đen, truyền đến tiếng rống của Khủng Bố Ma Vương.