Linh Vực

Chương 110: Chương 110: Thất thế




Tinh Vân Các, trong thư phòng của Đồ Mạc.

“Đại ca, ca gọi đệ với Trác Thiến có việc?” Đồ Trạch đi vào, thấy Đồ Mạc mặt mũi sa sầm ngồi trên ghế, đang xem một phong thơ.

Hàn Khánh Thụy đừng một bên chau mày, vẻ mặt cũng rất khó coi.

“Tiểu Trạch, đệ với Trác Thiến không thể ở lại Tinh Vân Các nữa.” Đồ Mạc để thư xuống, ngẩng đầu lên: “Phụ thân bảo ta đưa hai người cùng vào trong Sâm La điện.”

“Tại sao?” Đồ Trạch bất ngờ: “Đại ca, huynh cũng là tu luyện trong Tinh Vân Các, dần dần tới Vạn tượng cảnh mới đường đường chính chính vào Sâm La điện mà. Đệ mới Khai Nguyên cảnh, vào Sâm La điện để làm gì?”

“Đúng đó.” Trác Thiến phụ họa: “Ý của phụ thân ta cũng là để ta ở Tinh Vân Các tới Vạn tượng cảnh mới về Sâm La điện.”

Đồ Mạc thở dài: “Hàn thúc, ngươi giải thích cho chúng đi.”

Hàn Khánh Thụy gật đầu: “Hồi trước Các chủ đã từng nói, phó các chủ Khang Huy và Liễu Vân Đào, ai có biểu hiện xuất sắc hơn trong cuộc chiến với linh thú sẽ trở thành người kế nhiệm Các chủ. bây giờ Liễu Vân Đào và Đỗ Hải Thiên đã sắp xếp được mưu kế diệt được nhiều linh thú, xem như đã lập được đại công, chẳng những được Đại điện chủ hài lòng, mà cả Thất sát cốc, Ám ảnh lâu cũng vô cùng khen ngợi…”

Nhắc tới chuyện này, Đồ Trạch, Trác Thiến lại đỏ bừng mắt: “Cái đó mà cũng gọi là đại công hả?”

“Chử DIễn trưởng lão và thuộc hạ hi sinh nhưng đổi lại được một trận thắng lợi, trong mắt những người cao tầng như Sâm La điện, Thất Sát cốc, Ám ảnh lâu, những hi sinh này là hoàn toàn đáng giá. Hơn nữa, bọn họ đều đánh giá Liễu Vân Đào làm việc tàn nhẫn quyết đoán, có thể gánh vác trọng trách, xứng đáng làm người đứng đầu của Tinh Vân Các.”

“Sao lại như thế?” Trác Thiến giọng mềm nhũn, vô lực.

“Đại ca, phụ thân là Thống lĩnh dưới trướng Nhị điện chủ, Nhị điện chủ và Đại điện chủ xưa nay không hợp nhau, có phải chính vì vậy mà Đại điện chủ lựa chọn Liễu Vân Đào hay không?” Đồ Trạch gặng hỏi.

“Đúng vậy.” Đồ Mạc gật đầu. “Trước giờ Tinh Vân Các đều do Đồ gia chúng ta quản lý, vì cha nhậm chức dưới trướng Nhị điện chủ, nên Tinh Vân Các được xem như thuộc thế lực của Nhị điện chủ. lần này cuộc tranh giành quyền Các chủ, dù Liễu Vân Đào hay Khang Huy ai thắng thì người ta cũng nhắm vào Đồ gia chúng ta…”

Đồ Mạc trầm mặc một chút, rồi nói tiếp: “Liễu Vân Đào đương nhiên không muốn bị Đồ gia ta điều khiển, nên lợi dụng cơ hội cuộc chiến linh thú này, đứng về phe của Đại điện chủ. cho nên lần này phe Đại điện chủ đã biểu hiện xuất sắc hơn ở Cực hàn sơn mạch, danh tiếng dâng cao, Nhị điện chủ cũng phải tạm né đi.”

“Vì Toái Băng Phủ cũng là người của Đại điện chủ, bề trên cũng không nhúng vào việc ám đấu của chúng ta và Toái Băng Phủ. Bây giờ họ ngầm đồng ý cho LIễu Vân Đào nhập vào phe Đại điện chủ, họ cho rằng nếu để cho Liễu Vân Đào chấp chưởng Tinh Vân Các, thì cả hai phe Toái Băng Phủ, Tinh Vân Các đều là người của Đại điện chủ, sẽ không còn tiếp tục tranh đấu sống chết với nhau nữa.”

Hắn nhìn Đồ Trạch: “Nói trắng ra, là Toái Băng Phủ chỉ hận Đồ gia chúng ta, nếu Tinh Vân Các không còn thuộc về Đồ gia nữa, thì Toái Băng Phủ sẽ không cừu hận nó nữa.”

Nói đến mức này, Đồ Trạch, Trác Thiến đều đã hiểu, đáy lòng lạnh toát.

“Còn Nhị điện chủ? chẳng lẽ ông ấy…” Trác Thiến khẽ nói.

“Hết cách rồi, lần này phe Đại điện chủ ở Cực hàn sơn mạch thắng lợi xuất sắc, nghe nói sắp đạt được khế ước với linh thú vương rồi.” Đồ Mạc lắc đầu, “Cho nên Nhị điện chủ không xoay sở cách nào được nữa. hơn nữa bề trên không muốn Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các đấu đá nữa, nên coi như đã ngầm đồng ý cho việc này, phụ thân cũng biết Tinh Vân Các không thể thuộc về Đồ gia ta nữa, cho nên…”

Hắn đưa lá thư cho Đồ Trạch: “Đệ tự xem đi.”

Đồ Trạch sầm mặt, cúi đầu xem thư, rồi im lặng.

“Cứ như vậy đi, chờ LIễu Vân Đào trở lại, ta sẽ nhường chức, hai người theo ta cùng đi Sâm La điện.” Đồ Mạc phất phất tay, “Hai người đi chuẩn bị đồ đạc đi.”

Liễu Vân Đào một khi tiếp quản Tinh Vân Các, nghĩa là từ nay về sau Đồ gia sẽ không còn lực ảnh hưởng nào tới Tinh Vân Các nữa, Đồ Trạch, Trác Thiến có ở lại cũng sẽ bị gây khó dễ, nói không chừng Liễu Vân Đào còn âm thầm giở trò không hay.

Như thế không bằng sớm rời đi, để cho sau này khỏi bị nguy hiểm.

“Chúng ta đi rồi, Hàn thúc, Khang thúc thì sao?” Trác Thiến cúi đầu: “Mối thù của Chử trưởng lão thì làm sao?”

Hàn Khánh Thụy cười khổ lắc đầu: “Đa tạ Thiến tiểu thư nhớ tới lão hủ, đừng lo, Các chủ sẽ an bài cho lão hủ, các vị không cần phải nhọc lòng. Còn chuyện của Chử Diễn… ai, các người nghĩ nhiều quá, trước tiên để cho Chử Bằng bình tĩnh lại đã, đừng khiến hắn thêm rối.”

“Hôm nay danh tiếng của Đại điện chủ đã lừng lẫy, Đỗ Hải Thiên, Liễu Vân Đào cũng đang đắc thế, chúng ta không thể chính diện tranh đấu với họ, nên tránh đi mới tốt.” Đồ Mạc trầm giọng nói.



“Có nghe tin gì chưa? Liễu phó các chủ đã lập được đại công ở Cực hàn sơn mạch, sẽ làm Các chủ kế nhiệm đó.”

“Dùng mạng người của Chử Diễn trưởng lão làm bàn đạp để lấy công lao… thực quá hèn hạ, ta chưa bao giờ nghĩ ông ta độc ác tới như vậy.”

“Nhưng ông ta đã thành công, nghe nói Đại điện chủ của Sâm La điện rất hài lòng với ông ta, nghe nói sau khi ký kết khế ước với linh thú vương, sẽ cùng ông ta tới Tinh Vân Các đấy.”

“Ngươi không thấy cái mặt LIễu Đình mấy bữa nay sao, hất lên tới tận trên trời, không coi ai ra gì hết.”

“Ngụy Lập cũng có khác gì, lại còn thêm một Đỗ Hằng mới tới nữa, ai cũng thực là uy phong.”

“Ai, người ta đang đắc thế mà!”

Trong Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu, phòng tu luyện mấy ngày nay đều là những lời bàn tán như thế này, gần như tất cả võ giả trong Tinh Vân Các đều đã biết tin, biết rõ khi bọn người LIễu Vân Đào trở về Tinh Vân Các, sẽ lập tức lên ngôi Các chủ, còn Đồ Mạc sẽ tới nhậm chức ở Sâm La điện.

Bọn người dưới trướng Liễu Vân Đào, Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng đều vênh mặt, diễu võ dương oai, bừng bừng khí thế.

Bọn LIễu Đình, Ngụy Lập, Đỗ Hằng đi đứng nghênh ngang, cười nói rổn rảng, như sợ người ta không biết chúng đang đắc ý.



Tần Liệt ở lại tứ hợp viện Lăng gia hai ngày, chờ Lăng Thừa Chí và Lăng Phong bình tĩnh lại, mới trở về Tinh Vân Các.

Vừa về tới Tinh Vân Các, hắn đã nghe thấy đủ loại thông tin, biết Liễu Vân Đào sẽ là Các chủ mới, Đỗ Hải Thiên sẽ lên làm Phó các chủ.

Mặt hắn lạnh tanh, đi một lèo về Luyện khí đường, vừa tới nơi đã thấy bọn Liễu Đình, Ngụy Lập, Đỗ Hằng đi ra.

Liễu Đình thấy hắn, giọng lạnh băng: “Tinh Vân Các không nuôi phế vật, sau này ở đây sẽ bị niêm phong, cái gì Luyện khí điện cơ chứ! cơ bản chẳng cần phải tồn tại!”

“Tần Liệt! ngày lành của ngươi chấm dứt rồi!” Đỗ Hằng mắt đầy oán độc: “Trước kia có Đồ gia bảo kê cho ngươi, nên ngươi mới có thể ở Tinh Vân Các ra vẻ này nọ, sau này… tự cầu thêm phúc đi nhé.”

“Chúng ta đi.” Liễu Đình ngạo nghễ bỏ đi, đám kia đi theo.

Tần Liệt đi vào Luyện khí đường.

Tất cả tủ kệ đã bị bịt kín, các loại linh tài đã bị mang đi hết, chỉ còn lại lò luyện vì thể tích lớn quá, nên không bị mang đi mà thôi.

Diêu Thái đứng cạnh lò luyện, nét mặt cô đơn.

“Diêu đại sư…” Tần Liệt khẽ gọi.

“Đại sư gì chứ!” Diêu Thái cười gượng, lắc đầu: “Mấy hôm nữa ta cũng bị đuổi khỏi Tinh Vân Các rồi, ai, thực không ngờ có ngày lại để cho Liễu Vân Đào kia đắc thế.”

“Đồ đạc đâu cả?” Tần Liệt hỏi.

“Đều bị mang đi hết rồi.” Diêu Thái đáp: “Bọn chúng sợ ta giữ riêng linh tài, nói đồ đạc đều là tài sản của các, nên mang đi hết.”

“Các chủ không nói gì?” Tần Liệt cau mày.

“Đến mức này rồi, Các chủ cũng không muốn xung đột với Liễu Vân Đào, nên đám Liễu Đình mới dám làm xằng bậy.” Diêu Thái cười méo mó: “Ai, sớm biết như vậy, ta nên làm một cái Thiên huyễn kính mới cho bà cô nhỏ kia, tính tự tôn của Luyện khí sư… đôi khi thực không nên có.”

Tần Liệt không nói gì.

“Sau này, ta… không dạy được ngươi gì nữa. quyển sách này ngươi giữ lấy. nó là chú giải của ta về các loại linh tài cấp thấp, cũng chẳng phải quý báu gì, chỉ là kinh nghiệm suốt mấy chục năm của ta mà thôi.” Diêu Thái đưa cho Tần Liệt một quyển sách dày, nói: “Linh trận đồ ta biết quá thô sơ, cũng không thể truyền cho ngươi được nữa, hy vọng trong tương lai ngươi có thể tìm được một danh sư thực sự. còn ta, ta không xứng trở thành sư phụ của ngươi.”

Tần Liệt tiếp nhận quyển sách, trong lòng nặng nề, thành khẩn nói: “Đa tạ Diêu đại sư.”

Diêu Thái phất phất tay, ý bảo hắn đi đi, còn mình thì đầy tình cảm nhìn vào chiếc lò luyện: “Ta còn được nhìn ngươi thêm vài ngày, sau này không biết người ta sẽ làm gì với ngươi, giao ngươi cho ai. Hồi trước ta chính là vì ngươi mới tới Tinh Vân Các, ai, vài chục năm vậy mà qua rồi, ta vẫn chỉ là một Luyện khí sư không nên thân, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi cửa…”

“Đại sư cũng đã có được chút thành tựu.” Tần Liệt trấn an.

“Ai, ta đi rồi, cái lò luyện này không biết sẽ được đưa đi đâu, ta dùng nó đã mấy chục năm, thực không muốn đưa cho người khác.” Diêu Thái thở dài, “Thà là hủy nó chứ không muốn đưa cho người khác chà đạp, đáng tiếc… giờ LIễu Đình đã biết, thế nào cũng sẽ sinh ra cả đống chuyện phiền toái, ai.”

Diêu Thái hình như có ý muốn phá hủy lò luyện, nhưng lại sợ Liễu Đình truy cứu, nên do dự mãi không quyết.

“Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi phá hủy nó.” Tần Liệt trầm ngâm rồi khẽ nói, nhìn Diêu Thái bái một bái thật sâu, rồi lặng lẽ rời đi.

Hắn tới chỗ Hàn Khánh Thụy.

“Hàn thúc.” Tần Liệt khẽ gọi.

Hàn Khánh Thụy đang suy nghĩ xuất thần, thấy hắn tới, cố gượng cười, nói: “Tần Liệt, mấy hôm nay tốt nhất ngươi đem hết điểm cống hiến ra dùng đi, nếu không đến khi bọn Đỗ Hải Thiên, Liễu Vân Đào trở về sẽ lộn xộn lắm đó.”

“Hàn thúc, người có dự định gì không?” Tần Liệt hỏi.

“Ta?” Hàn Khánh Thụy cười khổ: “Cứ để một thời gian ngắn xem sao, nếu không được thì ta đi, ta muốn tìm cơm ăn cũng đâu có khó.”

“Hàn thúc, Liễu Vân Đào, chuyện Đỗ Hải Thiên hại chết Chử Diễn trưởng lão và người Lăng gia có thể dùng hình pháp của Hình đường không?” im lặng một hồi, Tần Liệt hỏi.

“Nếu bọn chúng thất bại, mà bọn Chử Diễn đều chết, thì Hình đường còn có thể nhúng tay.” Hàn Khánh Thụy thở dài, “Nhưng bọn chúng lại đại thắng, dùng cái chết của Chử Diễn để diệt sát được nhiều linh thú, thay đổi được cục diện, bức bách được linh thú vương ký khế ước với chúng ta. Vì vậy, bọn chúng chẳng những không bị truy cứu, mà còn được xem là đã lập được đại công, thắng lớn, được khắp nơi khen ngợi, Hình đường còn có thể làm gì?”

“Chẳng lẽ Chử Diễn trưởng lão và người Lăng gia đều chết không như vậy sao?” Tần Liệt cắn răng, lệ khí dâng lên trong mắt.

“Hết cách rồi, thực là không tìm ra được kẽ hở nào, Tần Liệt, ngươi phải cùng chấp nhận sự thật với chúng ta thôi.” Hàn Khánh Thụy thở dài.

“Ta không chấp nhận được!” Tần Liệt khẽ gầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.