Ni Duy Đặc cười quái dị hắc hắc hai tiếng, lại nói: “Nếu không phải bởi vì như thế, chúng ta rất sớm trước kia đã có thể thống lĩnh Bạc La giới, để chủng tộc khác không có nơi đặt chân.”
Tần Liệt nghẹn lời.
Bạc La giới Cổ Thú tộc, từ đầu tới cuối luôn là chủng tộc cường đại nhất, nhưng bọn họ thật đúng là tính thích yên ở hiện trạng, bằng không cũng sẽ không tùy ý Thái Âm điện, Thái Dương cung ức hiếp đến trên đầu.
“Vị tiền bối này nói không sai, từ sau khi chúng ta tới Cổ Thú giới, phát hiện tộc nhân nơi đây đều ở lãnh địa của mình tu luyện, không có ý tứ hướng ra phía ngoài thẩm thấu.” Mãng Vọng chen vào nói.“Đương nhiên, cũng không có chủng tộc khác dám tới đây chủ động trêu chọc chúng ta. Cho nên mấy ngàn năm qua, Cổ Thú giới chưa từng trải qua chiến đấu, các đồng tộc của chúng ta nơi này đều quen cuộc sống tản mạn.”
“Đáng tiếc ngày lành đã sắp hết rồi.” Ni Duy Đặc thở dài.
Lời vừa nói ra, rất nhiều cổ thú tụ tập nơi đây đều rõ ràng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, đều truy hỏi Ni Duy Đặc hàm nghĩa của phen lời này.
“Thần tộc sắp trở về Linh Vực rồi.” Ni Duy Đặc nói.
Thần kỳ, rất nhiều cổ thú nơi đây, sau khi nghe nói Thần tộc sắp trở về Linh Vực, cũng chưa có biểu hiện gì kích động.
Những cổ thú đó đều cực kỳ bình tĩnh, xem ánh mắt bọn họ, Thần tộc xâm nhập tựa như không có gì quan hệ với bọn họ, điều này làm Tần Liệt khá kinh ngạc.
“Cổ Thú giới cách Linh Vực quá xa, những Thần tộc kia muốn tìm tới Cổ Thú giới chúng ta, khẳng định cần xử lý nhân tộc hiện nay thống trị Linh Vực trước.” Mãng Vọng chẳng hề để ý nói: “Nhân tộc, Long tộc, Tu La tộc những chủng tộc hiếu chiến này, cách Linh Vực lại gần, bọn họ sẽ đánh chết đi sống lại với Thần tộc trước.”
Mãng Vọng nheo mắt, cười hắc hắc, nói: “Nhân tộc mấy năm nay ương ngạnh quán, thực lực lại cường đại nhất, làm cho bọn họ cùng Thần tộc đi liều mạng tốt rồi.”
Tần Liệt nghe phen lời này của hắn, sắc mặt cổ quái.
“Sao, ngươi tới sẽ không phải mời chúng ta tham dự chiến đấu với Thần tộc chứ?” Mãng Vọng sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Nếu ngươi muốn chúng ta giúp ngươi, chỉ bằng giao tình ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến. Chẳng qua...”
“Không không.” Tần Liệt lắc đầu, nói: “Ta chỉ là hy vọng Cổ Thú tộc đừng tham dự nội chiến của nhân tộc.”
“Có ý tứ gì?” Vẻ mặt Mãng Vọng ù ù cạc cạc.
Tần Liệt trầm ngâm một chút, đem thân phận chân thật của hắn, khúc mắc của Tần gia cùng sáu thế lực lớn, còn có gần đây sáu thế lực lớn, Tu La tộc, Hải tộc, Long tộc kế hoạch thảo phạt đối với Tần gia, nói rõ lại từng cái.
Sau đó, hắn mới nói: “Ta đến Cổ Thú giới, chỉ là hy vọng các ngươi có thể phân rõ giới hạn với sáu thế lực lớn của nhân tộc, không nên tham dự vào.”
“Không ngờ tiểu tử ngươi lai lịch lớn như vậy.” Mãng Vọng rất ngạc nhiên, chợt rất thẳng thắn thành khẩn nói: “Ngươi yên tâm được rồi, cho dù không có một tầng quan hệ này của ngươi, chúng ta cũng sẽ không tham dự nội chiến của nhân tộc. Ta biết gần đây tựa như không hề thiếu người từ ngoài đến đây, ngay cả cha ta, cũng đi chỗ Xích Huyết Viên Vương, hẳn là cũng thương thảo việc này.”
Mãng Vọng suy nghĩ một chút, tựa như có chút lo lắng, nói: “Đi, ngươi theo ta, cũng đi lãnh địa Xích Huyết Viên Vương, ta cũng giúp ngươi hỏi rõ một chút.”
“Đợi chút, Thiên Thanh Xà Vương có phải ở phụ cận hay không?” Tần Liệt đột nhiên hỏi.
“Hẳn là đã ở Xích Huyết Viên Vương bên kia.” Mãng Vọng nói.
“Như vậy.” Tần Liệt gật gật đầu, nói: “Nếu tiện mà nói, vậy ta liền theo ngươi đi chỗ Xích Huyết Viên Vương, cũng thuận tiện gặp thuyết khách từ sáu thế lực lớn tới đây là ai.”
“Theo ta đi!”
...
Sâu trong rừng rậm cây cối che trời rợp đất.
Một con vượn khổng lồ toàn thân có lông đỏ đậm như máu, ngồi xếp bằng ở trong rừng, có lẽ bởi vì có người ngoài ở đây, hắn tuy vẫn lấy hình thái bản thể hiện ra, chẳng qua lại cố ý rút nhỏ hình thể.
Xích Huyết Viên Vương rút nhỏ gấp trăm lần, ngồi xếp bằng ở chỗ rễ một gốc cổ thụ, vẫn cao bốn thước.
Bên cạnh Xích Huyết Viên Vương, có mấy cường giả nhân tộc quần áo đẹp đẽ quý giá đứng, còn có mấy tộc nhân Tu La tộc cùng Hải tộc, những người này đứng đều thấp hơn Xích Huyết Viên Vương.
Ở trước bọn họ bày các cái rương cực lớn, miệng rương đã mở ra, từ trong đó lóe ra hào quang long lanh.
-- đó là các khối linh tài trân quý.
Đoàn người hơi khom người, vừa giới thiệu tài vật đựng đầy trong rương, vừa thỉnh cầu Xích Huyết Viên Vương đi Cửu Trọng Thiên một chuyến.
Bên cạnh, tộc nhân Hải tộc và Tu La tộc cũng cúi đầu khom lưng, thái độ ai cũng khiêm tốn.
Dưới cổ thụ, vẻ mặt Xích Huyết Viên Vương không kiên nhẫn, như lười nghe bọn họ dong dài, muốn phất tay ra hiệu bọn họ cút đi.
Đột nhiên, huyết mạch trong cơ thể hắn khẽ động, mắt chợt sáng lên.
Mấy chục giây sau, Đằng Viễn cũng thu nhỏ gấp trăm lần, lông toàn thân hiện ra màu vàng tươi, sắc mặt xấu hổ từ trong rừng lóe lên.
“A thúc.” Đằng Viễn cười gượng xa xa hành lễ.
Xích Huyết Viên Vương sau khi ầm ầm chấn động, mắt cũng đỏ rồi, hung tợn trừng mắt nhìn Đằng Viễn, nổi giận mắng: “Ngươi tiểu khốn kiếp này sao chịu tới đây rồi!”
Đằng Viễn cũng không đáp lời, chỉ cúi đầu, ngượng ngùng cười gượng.
Trong rừng, Xích Huyết Viên Vương bởi Đằng Viễn đến, đột nhiên trở nên kích động.
Thân là bá chủ một phương của Bạc La giới, một trong ba đại thủ lãnh của Cổ Thú tộc, Đằng Viễn sau khi nhìn thấy Xích Huyết Viên Vương, rõ ràng có chút câu nệ, nụ cười cũng có chút xấu hổ.
Xích Huyết Viên Vương giận trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn đi từng bước lên trước, quát: “Sao? Đột nhiên biến thành câm điếc rồi?”
Chung quanh một đám tộc nhân nhân tộc, Tu La tộc, Hải tộc, tò mò nhìn Đằng Viễn, đoán hắn và Xích Huyết Viên Vương là một cái quan hệ như thế nào.
Sâu trong rừng rậm, mơ hồ có các bóng ma hiện lên, giống như thông qua bí thuật âm thầm quan sát Đằng Viễn.
Những cường giả nhân tộc, Tu La tộc kia, vừa thấy trong rừng rậm phía sau Xích Huyết Viên Vương hiện lên các bóng người mơ hồ, sắc mặt đều khẽ biến.
Lúc bọn họ thỉnh cầu Xích Huyết Viên Vương, đều cảm giác được khí tức khủng bố ẩn nấp ở trong rừng rậm, cái này làm bọn họ biết ba đại thú vương khác của Cổ Thú tộc, hẳn là cũng ở phụ cận.
Cũng bởi vì như thế, bọn họ từ đầu tới cuối tâm thần thấp thỏm, mỗi một khắc đều sinh ra cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Đằng Viễn rốt cuộc tới trước người Xích Huyết Viên Vương. Hắn cúi mình, cười gượng một tiếng, nói: “Ta đã quen cuộc sống ở Bạc La giới, quen hoàn cảnh nơi đó ban ngày nóng cháy như lửa nướng, ban đêm băng hàn đến xương. Ta biết, một khi ta tới Cổ Thú giới, a thúc ngươi nhất định sẽ tìm cách cũng muốn đem ta lưu lại.”
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt khổ sở, nói: “Nhưng ta không thích nơi này.”
Ngay cả Ni Duy Đặc và Chu Tước cấp chín hai gia hỏa này, cũng không biết quan hệ của Đằng Viễn cùng Xích Huyết Viên Vương, Tần Liệt tất nhiên càng thêm không biết.