“Chủng tộc ti tiện! Các ngươi có thể sống sót thì nên cảm động đến rơi nước mắt rồi. Thế mà còn vọng tưởng ngang hàng với chúng ta?” Liễu Hiền Triết lạnh lùng nhìn về phía U Phủ, cay nghiệt nói: “U Nguyệt tộc các ngươi, vẻn vẹn chỉ là một chủng tộc nhỏ bất nhập lưu, các ngươi đã không có huyết mạch long tộc của Ma Long tộc, cũng không có sinh mệnh linh khí của Mộc tộc. Nếu không phải linh quyết Thái Âm điện chúng ta tu luyện, giống với các ngươi bắt nguồn từ lực lượng ánh trăng, ngươi cho rằng Thái Âm điện chúng ta sẽ coi trọng các ngươi, sẽ kết thành quan hệ huyết thống với các ngươi?”
“U Nguyệt tộc, không phải một trong những thái cổ cường tộc, các ngươi đủ tư cách ngồi ngang hàng với chúng ta sao?”
Vẻ mặt Liễu Hiền Triết âm lãnh, vừa dùng lời lẽ lạnh lùng châm chọc, vừa điều khiển sáu tầng hồn đàn.
Sáu tầng hồn đàn của hắn do Nguyệt Chi Tinh Hạch làm chủ thể cấu tạo thành, vừa bay lên bầu trời, nháy mắt phóng ra ánh trăng so với Nguyệt Lệ còn lung linh hơn.
Các vòng ánh trăng, như gợn nước nhộn nhạo, lấy hồn đàn làm trung tâm khuếch tán ra.
Trong sáu tầng hồn đàn, một khối ngọc thạch màu bạc sáng, còn có một thanh trường kiếm như nguyệt hoa ngưng luyện, đột nhiên bắn ra.
“Thái Âm Huyền Nguyệt!”
Dưới thân Liễu Hiền Triết, trong sáu tầng hồn đàn, phân biệt hiện ra các vầng trăng sáng.
Mỗi một tầng hồn đàn ánh trăng, đều giống như xâu chuỗi với một tầng trên, lộ ra lực lượng ánh trăng tinh thuần đến cực điểm.
Khối nguyệt thạch nọ từ sáu tầng hồn đàn bay ra, còn có thanh trường kiếm màu bạc rạng rỡ kia, trong khoảnh khắc bừng sáng lên.
Mâu Di Tư lấy không gian chi lực hình thành phong duệ, vặn vẹo, như đang kéo ra các vết nứt không gian.
Nhưng, ở sau khi Liễu Hiền Triết toàn lực ra tay, ánh trăng từ sáu tầng hồn đàn của hắn nhộn nhạo ra, lại tựa như ngưng tụ thành một bí cảnh sở hữu riêng.
Bí cảnh đó như nguyệt hoa hình thành một ao nước.
Thần kỳ, lưỡi dao không gian của Mâu Di Tư, vừa chạm phải cái ao ánh trăng ngưng tụ thành, liền cũng không có cách nào cắt nứt ra khe hở không gian nữa.
Bóng người U Phủ liều mạng hạ xuống, như một thác nước ánh trăng buông xuống, cắm đầu vào trong nguyệt trì kia không còn tung tích.
“Kính Thủy Nguyệt!”
Liễu Hiền Triết ngạo nghễ cười lạnh, đứng cao cao ở trên sáu tầng hồn đàn, tận tình phóng thích ánh trăng rực rỡ.
Hai điện chủ khác cũng đến từ Thái Âm điện, một trái một phải, phân biệt khống chế hồn đàn, đứng ở bên cạnh hắn.
Năm tầng hồn đàn của hai người đó cũng là ánh trăng tràn ra như nước.
Một cây lưỡi hái xương trắng cực lớn, như đến từ trên trời, chém cực mạnh vào trên sáu tầng hồn đàn của Liễu Hiền Triết.
“Rắc!”
Sáu tầng hồn đàn do Nguyệt Chi Tinh Hạch làm tài liệu chính rèn luyện, ở dưới cú đánh mạnh của lưỡi hái xương trắng, trong nháy mắt thế mà bị cắt đến tầng thứ ba!
Thân thể Liễu Hiền Triết tuy vừa vặn tránh được lưỡi hái xương trắng sắc bén, lại phát ra tiếng rống đau thê thảm như hung thú bên bờ cái chết.
“Không biết sống chết.”
Bên dưới Tinh Môn, sắc mặt Tần Liệt lạnh nhạt, thuận miệng bình luận.
Cái phân thân Hồn Thú như kẻ săn mồi vũ trụ thuận thế hạ xuống, như dãy núi máu thịt hung hăng nện ở trên sáu tầng hồn đàn rèn luyện tỉ mỉ kia của Liễu Hiền Triết.
Sáu tầng tinh thể hồn đàn được phóng to mấy chục lần, ở dưới cú đánh mạnh của vó Hồn Thú, phát ra tiếng vang quái dị không chịu nổi gánh nặng “Kẽo kẹt”.
Cây lưỡi hái xương trắng đó, thì là ma khí hung lệ ngập trời, ở dưới tình huống không ai điều khiển, tiếp tục hướng tới ba tầng hồn đàn bên dưới cắt tới.
Lúc hồn đàn vỡ vụn, gân mạch toàn thân Liễu Hiền Triết nứt vỡ, nháy mắt đã thành người máu.
Nhưng vào lúc này, một cột sáng vàng từ phương xa bắn nhanh đến.
Đó là một cây sừng duy nhất như cự mâu màu vàng.
Trong mắt Hồn Thú chợt lóe ánh sáng lạ, cái sừng duy nhất màu vàng đó, thế mà lại từ một tầng hồn đàn phía dưới cùng của Liễu Hiền Triết đột kích đâm tới.
Ức vạn kim quang đột nhiên nở rộ ra.
“Rắc rắc!”
Sáu tầng hồn đàn của Liễu Hiền Triết, ở nháy mắt đó, đột nhiên vỡ thành hai khối.
Liễu Hiền Triết đã hóa thành người máu, theo hồn đàn vỡ, ánh sao trong mắt tắt hết, ngụm máu tươi phun trào như thác nước.
“Chủ nhân, hồn đàn đã vỡ của hắn, có trợ giúp cấp bậc của Nguyệt Lệ tăng lên!”
Giờ phút này, thanh âm khí hồn U Dạ từ trong đầu Tần Liệt vang lên.
Thanh âm đó tràn ngập sự mừng như điên cùng kích động báo được thù lớn.
“Ồ, vậy rất tốt, còn có hai tòa hồn đàn năm tầng kia có thể dùng.” Tần Liệt đáp lại.
Hồn Thú đem sáu tầng hồn đàn của Liễu Hiền Triết chém thành hai đoạn, trong mắt chợt lóe hào quang quỷ dị, lưỡi hái xương trắng cùng cái sừng duy nhất màu vàng, đột nhiên phân biệt hướng tới hai điện chủ khác của Thái Âm điện bay tới.
Hai người hồn phi phách tán, không chút nghĩ ngợi, lập tức muốn lấy bí thuật chạy khỏi nơi đây.
Ngồi ngay ngắn ở trên hồn đàn của mình, Mâu Di Tư mặt không chút thay đổi, tay trái trắng nõn nhẹ nhàng đặt ở trên hồn đàn.
Vô số không gian bí văn trong hồn đàn của nàng như bầy cá bơi.
Không gian chỗ hai điện chủ Thái Âm điện kia, đột nhiên hiện vô số ánh sáng đan xen.
Các tia sáng, như tấm lưới giam cầm không gian, đem không gian vừa mới bị Hồn Thú xé nát lại đọng lại.
Hai điện chủ Thái Âm điện lấy hồn đàn thúc dục bí thuật, thế mà cũng không thể có hiệu quả.
Tần Liệt sửng sốt một chút, xa xa nhìn Mâu Di Tư một cái, nhịn không được cười khẽ lên.
“Ta không phải giúp ngươi, ta chỉ là vì báo thù.” Mâu Di Tư lạnh lùng nói.
Tần Liệt lại cười, chỉ “Ồ” một tiếng, cũng chưa nói thêm cái gì.
Tộc lão U Nguyệt tộc U Phủ, ở lúc hồn đàn của Liễu Hiền Triết đứt gãy, như từ một cái thời không khác đột ngột tái hiện.
Hắn sau khi hiện lên, nhìn thấy đầu tiên, chính là Liễu Hiền Triết đã hóa thành người máu.
U Phủ không chút nghĩ ngợi, lập tức thúc giục bí thuật huyết mạch, lấy các đạo nguyệt mang sắc bén quét ngang đến.
Hồn đàn vỡ vụn, chính là đả kích thê thảm đau đớn nhất của hồn đàn cường giả, có thể trực tiếp làm bị thương nặng thân thể cùng hồn phách của võ giả.
Liễu Hiền Triết lúc này, đã ở trạng thái suy yếu nhất, căn bản không thể thừa nhận một đòn ôm nỗi hận của U Phủ.
Nguyệt mang như các thanh kiếm sắc bén, đâm vào thân thể của Liễu Hiền Triết, xuyên đi xuyên lại trong máu thịt của hắn.
“Oành!”
Thân thể máu thịt của Liễu Hiền Triết, bên trong truyền đến tiếng nổ vang kỳ dị, xương khớp đứt gãy.
Ở lúc Nguyệt Lệ hóa thành một mảng quầng sáng của trăng, đem hồn đàn vỡ nát của hắn bao phủ, Liễu Hiền Triết đã tự biết không thể thu hồi hồn đàn.
Trong mi tâm của hắn, một đám lửa trong linh hồn lóng lánh ra, giống như muốn trốn vào hư không.
Nhưng vào lúc này, từ trong mắt Hồn Thú bay vọt ra các sợi tơ xám xịt.
Những sợi tơ đó ở trên không chợt sáng chợt tắt, nháy mắt đã thẩm thấu mi tâm của Liễu Hiền Triết, ngay sau đó, thiên phú huyết mạch của Hồn Thú – Phệ Hồn, đã toàn lực thúc dục.
Ánh lửa linh hồn ở mi tâm Liễu Hiền Triết, ở dưới thiên phú huyết mạch của Hồn Thú dần dần tắt.
Linh hồn hắn trực tiếp bị Hồn Thú hấp thu nuốt hết.