Trước khi gặp phải Tống Đình Ngọc, Tần Liệt không bao giờ tin trên đời lại có một cô gái, chỉ dùng đôi mắt của mình, có thể làm cho hắn trầm luân.
Hôm nay hắn tin.
Nếu không biết Hàn Băng ý cảnh, không dùng Hàn Băng ý cảnh đóng băng thể xác và tinh thần, bảo vệ quanh thân, hắn sợ rằng lúc này chắc cũng đã mất phương hướng dưới mị lực khủng bố của Tống Đình Ngọc.
Nhưng mà, dù cho bây giờ, hắn đang dùng Hàn Băng ý cảnh chống cự, hắn cũng biết hắn không miễn dịch được hoàn toàn mị lực đáng sợ của cô gái này.
Tầng tầng rung động vô hình, theo bước chân Tống Đình Ngọc đi tới, không ngừng trùng kích vào lớp phòng vệ Hàn Băng ý cảnh của hắn.
Đôi mắt đầy thâm tình của Tống Đình Ngọc chăm chú nhìn hắn, bao nhiêu nhu tình mật ý, như một vực sâu không thấy đáy, bao phủ lấy hắn, kéo hắn nhập vào bên trong, nhấn chìm hắm, khiến hắn trọn đời trầm luân...
"Tần tông chủ, người ta chỉ là hâm mộ ngươi, muốn thân cận ngươi hơn một chút thôi mà, ngươi thực nhẫn tâm như vậy sao? Nhìn đi, ngươi không chịu gặp nhân gia một cái, trên đời sao lại có người nhẫn tâm như người vậy chứ?" thanh âm Tống Đình Ngọc, mang theo một loại ma lực khó kháng cự, như một dòng nước ấm, chảy xuống, thấm sâu vào tận đáy lòng Tần Liệt.
Hàn Băng ý cảnh do Tần Liệt vất vả ngưng tụ lập tức thất thủ!
Thanh âm mềm yếu ôn nhu, ánh mắt tràn ngập thâm tình, như suối nước ấm áp, chảy vào trái tim và đầu óc Tần Liệt.
Lãnh ý trong mắt Tần Liệt, lập tức bị hòa tan, mắt hắn trở nên mê man thất thố.
Hắn đã rơi vào mị lực của Tống Đình Ngọc, cả thể xác và tinh thần đều bị đối phương dẫn dắt, hoàn toàn rơi vào tay giặc...
"Tướng công, ngươi phải quay về nhanh nha, ta sẽ chờ ngươi. Ngươi, nhất định phải bình an. Phải nhớ ta lúc nào cũng trông mong ngươi về nhà..."
Một ngôi nhà đơn sơ, một nữ tử ôn nhu như nước, mặc bộ đồ trắng mộc mạc, gương mặt tuyệt mỹ nồng đậm lo lắng.
Nàng vừa giúp chồng sửa lại vạt áo, vừa không ngừng dặn đi dặn lại, ánh mắt thâm tình, đến mức có thể hòa tan cả Hàn Băng Thiết Thạch.
Cô gái này, chính là Tống Đình Ngọc.
Còn Tần Liệt, thì mặc giáp da, lưng đeo bao đựng tên, cầm trường đao, ngày mai phải đi xa viễn chinh, ra chiến trường giết địch.
Tống Đình Ngọc, là vợ của hắn, đang nhẹ nhàng dặn dò, thể hiện lòng lo lắng, đợi chờ trước khi hắn đi.
Trong lòng Tần Liệt vô cùng áy náy. Mới kết hôn có mấy ngày, vì kẻ thù xâm lấn, thân là quân nhân hắn phải lao tới chiến trường, không thể không để lại vợ ở nhà.
Lần từ biệt này, ít nhất cũng phải mấy năm . Để lại người vợ mới cưới một mình trông nhà, ngày ngày nhớ đến mình, lo cho mình, sợ mình chết trận sa trường, sợ hai người vĩnh viễn cách biệt.
Hắn cực kỳ áy náy, cảm thấy khiến vợ thiệt thòi quá nhiều, trong lòng thầm hạ quyết tâm, chờ chinh chiến trở về, chắc chắn sẽ phải đền bù cho nàng thật tốt.
Nếu phải chết trận, thì kiếp sau, cũng phải dùng cả đời bù đắp lại món nợ thiếu kiếp này...
Hình ảnh lại thay đổi.
Tần Liệt ngồi trong một chiếc kiệu đẹp đẽ quý giá, phía trước có tuấn mã mở đường, có quan phủ hộ vệ bảo vệ hai bên, cờ quạt lộng lẫy, đi tới một ngõ nhỏ vắng vẻ.
Hai bên đường dân chúng hoan hô, nét mặt hưng phấn, vui vẻ đón chào.
Chiếc xe ngựa dừng trước một căn nhà nhỏ cũ nát, một cô gái quyến rũ động lòng người, mặc một bộ váy dài màu xanh đầy miếng vá, đang tựa trước cửa đau khổ chờ.
"Trạng Nguyên đã về, Trạng Nguyên đã về, ba năm rồi, rốt cục Cao trung Kim Bảng đã trở về."
"Tội nghiệp cho vợ hắn ăn uống kham khổ, chờ đợi ba năm, hôm nào cũng đứng đây chờ đợi."
"Người có tình sẽ được trời báo a."
Dân chúng xung quanh ồn ào.
Tần Liệt bước xuống, nhìn người vợ chờ mình suốt ba năm, trong lòng vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ sẽ lấy cả đời đền bù lại cho nàng.
Nàng , lại vẫn là Tống Đình Ngọc, đang đứng trước cửa, vẻ mặt thâm tình mật ý.
"Nương tử, ta thiếu nợ nàng, cả đời này ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng!" Tần Liệt tiến tới, trước mắt bao nhiêu người ôm chặt nàng vào lòng, thề thốt.
"Không chỉ một kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, chàng đều phải nhớ kỹ, chàng thiếu nợ ta, chàng phải đền bù lại cho ta..." Tống Đình Ngọc dùng một thanh âm đầy ma lực, từng chữ thốt ra.
Những thanh âm này, nhanh chóng chui sâu vào trong đầu Tần Liệt, quấn chặt lấy linh hồn hắn, như lạc ấn, như hạt giống, muốn khắc sâu vào tận đáy lòng hắn, trong óc hắn, để hắn trọn đời không quên.
"Ầm!"
Trong óc Tần Liệt nổ vang, một hạt giống thâm căn cố đế, đã bắt đầu cắm rễ, nẩy mầm lớn mạnh, phát triển mạnh mẽ trong óc hắn.
"Ta thiếu nợ nàng, thiếu nợ nàng tình cảm hai đời!" đáy lòng Tần Liệt lên tiếng.
Một hạt giống, nẩy mầm mọc rễ sâu trong tâm linh hắn, sâu trong đầu của hắn, vĩnh viễn khắc sâu không thể nào xóa đi được.
Đó là hình ảnh của Tống Đình Ngọc.
"Biết thiếu nợ ta tình cảm hai đời thì tốt, bây giờ, ở kiếp này, ngươi nên trả nợ cho ta..." Tống Đình Ngọc khẽ cười .
Nàng duỗi ngón tay, dịu dàng điểm vào mi tâm Tần Liệt, "Tướng công à, trả nợ kiếp này đã đến, ngươi nên nghĩ xem, ngươi thiếu ta một món đồ, hãy đưa nó cho ta..."
Ngón tay điểm vào mi tâm, ngay vào nơi đặt … Trấn Hồn Châu.
"Ầm!"
Mắt Tống Đình Ngọc lóe lên dị sắc, ánh mắt vô cùng kinh hoảng.
Một luồng trí nhớ như nước lũ, từ trong mi tâm Tần Liệt ào ạt trào ra.
Những ký ức ấy, chính là lạc ấn lấy tinh thần của nàng làm hạt giống, là thứ mà nàng vất vả ngưng luyện ra, vốn muốn mọc rể nẩy mầm sâu trong tâm linh Tần Liệt.
Lúc này, đột nhiên trở nên mất đi khống chế, từ trong đầu óc Tần Liệt tuôn ngược ra ngoài, dũng mãnh chui vào tâm linh thức hải của nàng, chui vào trong linh hồn nàng...
Những hình ảnh Tần Liệt vừa nhìn thấy, giờ lại hiện lên trong óc nàng.
Tần Liệt mặc quân trang, muốn đi chinh chiến sa trường, nàng một bụng không muốn chia tay, trong lòng lo lắng, đang giúp Tần Liệt sửa lại vạt áo...
Trong lòng nàng vô cùng đau khổ, mới kết hôn có mấy ngày, tình cảm còn đầy chan chứa trong lòng, lại vì trượng phu muốn viễn chinh, bao nhiêu năm đành ngậm ngùi ôm lấy một mình.
Nàng rất sợ, sợ Tần Liệt gặp chuyện bất trắc, sợ Tần Liệt chết trận sa trường.
Tần Liệt đi, nàng lẻ loi một mình ở nhà, ngày đêm thương nhớ, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày đều nhớ nhung Tần Liệt.
Hình ảnh biến đổi , lại biến thành Tần Liệt lên kinh đi thi, mà nàng, lại ở nhà giữ gìn, trong tâm lo được lo mất.
Nàng lo Tần Liệt không đậu bảng vàng, lo bao năm khổ học uổng phí, lo tình cảm vợ chồng bao năm vất vả bị nước dội lá môn, lại lo Tần Liệt đậu cao , sẽ không trở về gia môn, ở kinh thành lấy vợ mới sinh con, ở bên ngoài sinh sống...
Nàng ngày nhớ đêm mong suốt ba năm, trong đầu mỗi ngày đều là bóng dáng Tần Liệt, mỗi ngày chờ đợi, chờ đợi Tần Liệt ghi tên trên Kim Bảng trở về.
Hai đời tình, hai đời khổ sở đợi chờ, chờ ngày trượng phu trở về.
Vẫn mãi đợi cho đến kiếp này, chờ cho tới hôm nay, đợi đến đời thứ ba này.
Nàng nhìn Tần Liệt đứng ngay trước mặt, lại như nhìn thấy thân ảnh Tần Liệt, như đang in dấu thật sâu, khắc sâu trong tâm linh nàng, như linh hồn nàng khi sinh ra đã có, không thể nào mất đi được...
Nàng bỗng nhận ra, nàng đã bị ý cảnh cắn trả.
Lần đầu tiên trong đời nàng thất thủ.
Một vết máu đỏ thẫm, chảy ra khóe miệng nàng, ý cảnh mị hoặc chúng sinh, vì vết máu xuất hiện , đã tuyên cáo chấm dứt.
Nàng chăm chú nhìn Tần Liệt, đôi mắt đẹp dịu dàng lưu chuyển vô vàn cảm xúc phức tạp, nàng khẽ kêu lên.
Lưu Vân Thất Thải điệp từ trên cao xuất hiện, như một ngôi sao bảy màu bay tới chỗ nàng.
Lưu Vân Thất Thải điệp vừa tới gần , nàng nhún người, rơi lên lưng nó, cùng Lưu Vân Thất Thải điệp bay vụt lên cao, trong nháy mắt không thấy tung tích.
Sâu trong tầng mây, nàng rút khăn tay, lau vết máu trên khóe miệng, lắc đầu cười khổ, "Không ngờ lại thất bại, đối phó một gia hỏa còn chưa tới Vạn Tượng cảnh, mà lại bị ý cảnh cắn trả, khiến trong tâm linh, lại khắc sâu thân ảnh của hắn."
Nàng biết rất rõ, nàng tu luyện loại Linh quyết kỳ diệu này, một khi bị cắn trả, nhất định phải mau chóng xóa sạch ấn ký của đối phương trong tâm linh.
Nếu không, nàng sẽ bị chân thật và hư ảo mê hoặc, mỗi khi đối mặt Tần Liệt, cảm xúc sẽ trở nên mất ổn định, ảnh hưởng đến sự phán đoán của nàng.
—— chỉ cần trong tâm linh vẫn còn bóng hình Tần Liệt, nàng sẽ xem Tần Liệt trở thành người thân cận nhất, thậm chí, sẽ nghĩ Tần Liệt là trượng phu của mình, cái cảm giác phu quân hai đời thực là đáng sợ.
Nàng vốn chưa bao giờ thất bại, bây giờ lần đầu tiên thấy kinh hoảng, vội vã muốn lập tức xóa sạch nỗi lo khủng khiếp này.
Nên, nàng không dám nói thêm một câu nào, mà lấy tốc độ nhanh nhất chạy xa khỏi Tần Liệt .