Na Nặc và đám Thủy nguyệt tông quay mặt đi, không đành lòng nhìn Đồ Trạch.
Toàn thân Đồ Trạch vết thương chồng chất, nhìn như sắp ngã, trong mắt họ, Đồ Trạch sắp giống như thanh đao gãy kia, bị Nghiêm Tử Khiên chém thành hai nửa.
Tạ Tĩnh Tuyền Lương Trung ngồi ngay ngắn trên Huyền minh thú, chăm chú nhìn vào thanh đao trong tay Đồ Trạch…
Bọn Khang Trí Hàn Phong Chử Bằng người đầy vết thương, cố gắng nhào tới chỗ Đồ Trạch.
Bọn họ muốn cản Đồ Trạch, không để Đồ Trạch liều mạng với Nghiêm Tử Khiên.
Trác Thiến cũng muốn xông tới nhưng không được, vì đang bị Phùng Khải công kích, vô cùng chật vật.
“Đừng chết! Xin đừng chết mà!”
Trác Thiến chỉ có thể gào thét trong lòng, hy vọng Đồ Trạch tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, Đồ Trạch nắm chặt đao, hai mắt tỏa sáng tinh quang.
Từng ngôi sao nhỏ dần hiện lên trên thân đao, rồi cả chùm sao lóng lánh, xoay tròn theo một quỹ tích nhất định, một mảng trời sao mênh mông mỹ lệ hiện lên trước mắt mọi người.
Đồ Trạch nắm trường đao, cơ thể run mạnh không ngớt, nước mắt ứa ra, ngửa mặt lên trời gào lên: “Trời không phụ ta! Trời không phụ ta!”
Mọi người đều dồn mắt vào Đồ Trạch, thấy hắn không khống chế được cảm xúc, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rồi, ai cũng chấn động.
Một khí thế bừng bừng từ trên người Đồ Trạch tỏa ra, thanh đao trong tay tỏa ra tinh quang đẹp mắt.
Một mảng tinh vân tuyệt đẹp từ thân đao hiện ra, những điểm tinh quang lóng lánh, không ngừng xoay chuyển, tạo ra một sự chấn động linh lực vô cùng mãnh liệt.
“Xuy xuy xùy!”
Những khối máu đông óng ánh khắp người Đồ Trạch đều bị chấn động, lực băng hàn biến mất, máu đông lại trở thành máu chảy ra khắp thân hắn.
Thân hình Đồ Trạch nhìn vô cùng đáng sợ, như một người máu, nhưng khí thế của hắn lại trèo lên tới đỉnh phong!
“Trời không phụ ta!”
Đồ Trạch đề đao, một nhát chém về phía Nghiêm Tử Khiên.
Đao cử lên, mảng tinh vân lấp lóe xoay tròn, mang theo một khí thế kinh người như núi lở đè về phía Nghiên Tử Khiên.
Vẻ mặt sắc lạnh của Nghiên Tử Khiên lần đầu tiên hiện ra một tia hồi hộp, hắn không biết trên người Đồ Trạch xảy ra chuyện gì, nhưng khí thế Đồ Trạch tạo ra khiến hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Băng ly kiếm vẽ ra một đường băng tuyến màu bạc, tạo thành một phiến không gian đầy hàn khí chắn trước mặt Nghiên Tử Khiên.
Nhưng mảng tinh vân khi xông vào trong phiến không gian hàn khí này, tinh vân xoay chuyển như đang mài đá, khiến toái quang bắn văng khắp nơi!
Đường băng tuyến bạc bị kéo căng hết mức.
“Xoẹt!”
Một tia tinh quang trắng toát từ trong tinh vân bắn ra, cắt đứt đường băng tuyến bạc, chém thẳng vào ngực Nghiêm Tử Khiên!
“Phụt!”
Một lỗ lớn bằng ngón cái hiện ra, máu ồ ồ phun ra từ ngực hắn.
Nghiêm Tử Khiên cúi đầu mờ mịt nhìn lỗ máu, nét mặt vô cùng kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng, thậm chí cả cảm giác đau đớn cũng không có…
Rồi một tiếng kêu thảm thiết từ miệng hắn phát ra.
Đây là lần đầu tiên Đồ Trạch làm hắn bị thương!
Trong thạch lâm, hai người đã từng giao chiến mấy lần, lần nào cũng là hắn thoải mái vẽ vết thương lên người Đồ Trạch.
Mà Đồ Trạch chỉ có thể bị động chịu đựng, chưa bao giờ lưu được một dấu vết nào trên người hắn!
Nhưng hôm nay, ngay khi Đồ Trạch sắp chết, không biết là hồi quang phản chiếu, hay bỗng nhiên được ông trời chiếu cố, mà khí thế đột nhiên tăng vọt, phát huy được Tinh vân quyết!
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Đồ Trạch tạo nên vết thương trên ngực hắn, khiến hắn không nhịn được phải kêu lên thảm thiết!
“Tần Liệt!”
Đánh được một kích, Đồ Trạch cũng không thừa thắng xông lên, mà ngược lại quay đầu, mắt hổ ứa lệ, nhìn người đứng phía sau kia.
Tần Liệt không biết nói gì, chỉ biết gật đầu, siết chặt nắm đâm, làm ra một thế chém mãnh liệt.
“Được! huynh đệ tốt! ha ha!” Đồ Trạch phá ra cười, rít lên: “Xem ta đánh chết tên khốn này!”
Hắn siết chặt trường đao, các quang điểm tinh vân lại tỏa sáng, tạo thành những quang cầu tinh vân, vây quanh Đồ Trạch xoay tròn không ngớt.
Ngân quang băng tuyến do Băng ly kiếm bắn ra đụng vào quang cầu đều bị bắn trở ra.
Băng ly kiếm bị áp chế hoàn toàn.
“Đây… đây là…”
“Sao lại như thế?”
“Đồ Trạch rõ ràng là sắp chết, sao lại thành thế này?”
“Không hiểu, ta không hiểu gì cả! kỳ quặc quá!”
Cả đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông đều mở to hai mắt nhìn Đồ Trạch đại phát thần uy, bức bách ngược lại Nghiêm Tử Khiên, công kích để lại một vết thương mới tinh trên người Nghiêm Tử Khiên.
Không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra, càng không cách nào giải thích được.
“Chỉ có một cách giải thích thôi!”
Na Nặc nét mặt vô cùng kinh dị, đôi mắt sáng bừng không nhìn Nghiêm Tử Khiên, cũng không nhìn Đồ Trạch…
Mà nhìn Tần Liệt!
“Thanh trường đao này vô cùng phù hợp với Đồ Trạch, phát huy được toàn diện uy lực Tinh vân quyết! đao này cấp bậc hẳn nhiên cao hơn Băng ly kiếm, nên mới đưa thực lực của Đồ Trạch lên hẳn một tầm cao mới!” Na Nặc khẽ nói.
“A? sao có thể? Đao kia của Đồ Trạch không phải là tàn thứ phẩm hay sao?”
“Phải đó, một món tàn thứ phẩm làm sao lợi hại như vậy được?”
“Nhất định không phải như vậy!”
“Tàn thứ phẩm?” Na Nặc híp mắt, vẻ mặt quái dị, “Cấp bậc thanh đao đó tuyệt đối là cùng cấp với Vô tướng thước của ta! Nếu linh khí trình độ này là tàn thứ phẩm thì linh khí của các ngươi đều là phế liệu hết!”
Đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông nghe thế đều kinh hãi, đều chuyển dời ánh mắt khỏi Nghiêm Tử Khiên và Đồ Trạch sang người Tần Liệt…
“Tiểu thư.” Lương Trung sáng mắt nhìn thanh đao trong tay Đồ Trạch, “Linh khí kia tăng mạnh thực lực của Đồ Trạch, giống như là luyện riêng cho hắn vậy. phẩm cấp của nó hình như cũng hơn băng kiếm kia một bậc.”
“Ừ.” Tạ Tĩnh Tuyền đáp, trong lòng cũng kinh ngạc không kém.
“Đồ đại ca? huynh không sao chứ?”
“Ồ! Chuyện gì thế? Đại ca bão nổi rồi à?”
“Đại ca chuyển bại thành thắng rồi! trời ơi! Ta không nhìn lầm chứ?”
“…”
Bọn Khang Trí Hàn Phong cũng nhao nhao, thần sắc phấn chấn.
Trác Thiến bị kích động không kịp né, giáp da nơi ngực bị một kiếm xẹt qua, một miếng giáp bay ra, da thịt trắng nõn phơi bày.
Phùng Khải hừ một tiếng, làm như không thấy, tâm như sắt đá, mỗi kiếm đều muốn đoạt mạng.
“Tần Liệt! đừng đứng đó! Qua giúp Trác Thiến đi!” Đồ Trạch vừa điên cuồng công kích Nghiêm Tử Khiên, vừa hét to.
Tần Liệt giật mình quay lại nhìn Trác Thiến, thấy Trác Thiến nguy hiểm, nhưng hắn cũng không nhào qua, mà hô to: “Thiến tỷ, dùng Long cốt tiên mới bên eo đi, tỷ sẽ thích đó!”
Lúc nãy hắn chưa dám chắc chắn trường đao có ích cho Đồ Trạch, nên ném đao rồi hắn vẫn đứng đó chăm chú theo dõi, sẵn sàng gia nhập chiến trường, giúp Đồ Trạch ngăn đỡ công kích của Nghiêm Tử Khiên.
Trong lòng hắn rất sợ, sợ thanh đao không phóng xuất được uy lực của linh khí, làm cho tình hình của Đồ Trạch càng kém đi.
-vì dù sao hắn cũng chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này.
Nhưng bây giờ qua phản ứng của Đồ Trạch, hắn biết linh khí đã sử dụng được, hơn nữa, hiệu quả cũng không tệ.
Nên hắn tin tưởng Long cốt tiên cũng vậy, giúp được Trác Thiến, nên mới yên tâm đứng đấy mà hô.
“Trác Thiến! nghe lời Tần Liệt đi!” Đồ Trạch vừa đánh vừa có thời gian nhắc nhở.
“Long cốt tiên mới…”
Trác Thiến giật mình, sờ sờ thanh Long cốt tiên quấn bên hông.
Mắt Trác Thiến sáng lên, trong lòng phát sinh một cảm giác – đây mới chính là Long cốt tiên, vì mình mà luyện thành! Vì mình mà tồn tại!
Cảm giác vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Trác Thiến lập tức ném cây cốt tiên trên tay xuống, rút cây Long cốt tiên bên hông ra. Cây roi vừa tung ra, như hóa thành một con rồng gió!
“Vù vù vù!”
Cây roi vung vẩy, lực lượng của gió dày đặc quấn quanh thân roi, tạo thành một bức bích chướng bằng gió, khiến cây roi trông như một con rồng gió đang uốn lượn.
Rồng gió và Trác Thiến tâm linh tương thông, bay múa theo tâm ý của Trác Thiến, phát huy hoàn mỹ được ưu thế của linh quyết tu luyện.
Nắm Long cốt tiên, Trác Thiến cảm giác như tay phải đang nắm lấy tay trái của mình, cảm giác này vô cùng kỳ diệu đến mức khó tin.
“Đây chính là linh khí mà nằm mơ ta cũng muốn có!”
Trác Thiến gào lên trong lòng, cơ thể kích động run rẩy, đôi mắt rạng rỡ, khí thế tuôn trào.
“Vù vù vù!”
Một con rắn gió dài cả mấy mét uốn lượn, nhảy múa quanh người Trác Thiến.
Phùng Khải đột nhiên có cảm giác mật độ gió quanh người tăng lên gấp mấy lần, phạm vi hoạt động càng lúc càng nhỏ, xung quanh đều bị kềm hãm, như đang đi trong cuồng phong, bị cuồng phong áp chế khắp nơi quanh người, áp lực vô cùng khó chịu.
“Hưu hưu hưu!”
Một đạo phong nhận ác liệt từ Long cốt tiên bắn ra, rít lên kinh người, xẹt qua bụng Phùng Khải.
“Xoẹt!”
Bụng Phùng Khải hiện lên một vết thương dài, sâu tận đến xương.
“Phùng Khải! chết đi cho ta!”
Mới vừa phải chật vật tránh né, người đầy vết máu, cả người liêu xiêu như muốn chống đỡ hết nổi, vậy mà chỉ trong tích tắc Trác Thiến đã mạnh mẽ hét to, toàn thân đầy sức sống, khí thế kinh người.