Linh Vực

Chương 1556: Chương 1556: Trù chiến




“Vào lại luân hồi, ký ức sẽ biến mất hay không?” Tần Liệt nhíu mày nói.

Tần Nghiệp cười lắc đầu, “Có ông nội ngươi ra tay, tất cả đều sẽ không có vấn đề, chẳng qua ta cần đổi cái thân thể, đổi một cái linh hồn, từ trẻ nhỏ bắt đầu sống lại một lần nữa mà thôi.”

“Nếu chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn tiêu diệt luân hồi nghiệp lực, cũng chỉ có thể như vậy.” Tần Liệt nói.

“Đại chiến buông xuống, hai cái Hồn Thú phân thân của ngươi, ở về sau cũng có thể tạo ra tác dụng cực kì quan trọng. Dị tộc tà loại nơi đây, đều là người đã sớm đáng chết, cứ giao cho ngươi xử trí đi.” Tần Nghiệp cười cười, “Giải quyết xong bọn hắn, ta còn có thể có an bài khác, cho ngươi đi nơi khác hoạt động một chút.”

Tần Liệt trầm ngâm một chút. Lắc đầu nói: “Không cần.”

“Ồ?” Tần Nghiệp kinh ngạc.

“Một khi Huyết Hồn Thú phân thân đột phá đến huyết mạch cấp tám, ta sẽ để nó trực tiếp hoạt động ở thâm uyên, Huyết Hồn Thú sau cấp tám đủ để đặt chân ở thâm uyên. Mà máu thịt thâm uyên ác ma, ẩn chứa khí huyết lực khổng lồ, trợ giúp đối với hắn khôi phục sẽ lớn hơn.” Tần Liệt nhìn về phía các dị tộc cùng tà vật kia, khinh thường cười cười, nói: “Bọn hắn so sánh với thâm uyên ác ma, là yếu hơn quá nhiều, cũng chỉ đủ Huyết Hồn Thú nhét kẽ răng mà thôi.”

“Cũng có thể, tự ngươi an bài là được.” Tần Nghiệp nói.

“Gào!”

Huyết Hồn Thú phân thân kia của Tần Liệt, ở sau khi phen lời này của Tần Nghiệp hạ xuống, rốt cuộc nhấc lên gió tanh mưa máu.

Các tên dị tộc kia, mắt thấy Huyết Hồn Thú gào rống mà đến, còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy linh hồn đã trầm luân ở bóng tối vô tận.

Sau đó, bọn hắn liền biết linh hồn bọn hắn, đã bị hút ra khỏi thân thể.

Cùng lúc đó, bản thể Tần Liệt và Tần Nghiệp hai người, thì từ Ảm Nguyên Giới rời khỏi.

Tần Nghiệp quay về Cổ Hú giới, Tần Liệt thì về Bạc La giới trước, đem một cái cánh cửa vực giới kia ở Bạc La giới, trực tiếp liên thông với Kình Thiên thành.

Hắn sau đó lại tới Hàn Tịch Thâm Uyên.

Lãnh địa trên danh nghĩa Tạp Đạt Khắc, cường giả các thế lực cấp Bạch Ngân ở Bạo Loạn Chi Địa, vẫn không ngại mệt nhọc huyết chiến với những thâm uyên ác ma kia.

Hắn đến, chỉ dẫn lên một bộ phận nhỏ người chú ý.

Đám người Thiên Kiếm sơn Lí Mục, Yến Bạch Y, còn có Thiên Khí tông Phùng Nghị, vừa mới trải qua một phen chiến đấu, đều ở nơi tụ tập bên này tu dưỡng.

“Tiểu tử ngươi sao đột nhiên tới đây?” Lí Mục cười nói.

“Nói cho các ngươi có thể về nhà rồi.” Tần Liệt nhếch miệng cười, nói: “Mấy năm trước trốn tránh sáu thế lực lớn đuổi giết, các vị bị ép tới Bạc La giới, lại hoạt động ở Hàn Tịch Thâm Uyên, đã lâu lắm lâu lắm chưa quay về Bạo Loạn Chi Địa. Nay thế cục tươi sáng, những người ở Bạo Loạn Chi Địa chiếm lấy quê nhà chúng ta, đều đã bị một lần nữa đuổi đi rồi, từ hôm nay trở đi, mọi người đều có thể quay về Bạo Loạn Chi Địa.”

Lí Mục giật mình một cái, nói: “Những kẻ trú đóng của sáu thế lực lớn rời khỏi rồi?”

“Ừm.” Tần Liệt gật đầu, lại nói: “Tin tức tốt là chúng ta có thể trở về, còn có một tin tức xấu, lần này cho dù trở về, cũng không nhất định có thể ở lại Bạo Loạn Chi Địa lâu dài.”

“Nói như thế nào?” Phùng Nghị nói.

“Thần tộc chính thức xâm nhập, tộc nhân Huyền Băng gia tộc bước vào Long giới, sáu thế lực lớn cùng tộc nhân chủng tộc khác, đều đi về phía Long giới. Sau đây không lâu, chiến tranh chủng tộc quy mô lớn liền có thể bạo phát. Đến lúc đó, tộc nhân gia tộc khác của Thần tộc, cũng có thể sẽ lần lượt tới đây.”

Thở dài một hơi, Tần Liệt tiếp tục giải thích, “Một khi bọn hắn tràn vào Linh Vực, vậy mỗi một khu vực của Linh Vực đều không an toàn, Bạo Loạn Chi Địa tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Bạc La giới cách bản thổ Linh Vực hơi xa, có thể sẽ an toàn một đoạn thời gian, về sau... Cũng khó nói. Có lẽ, Hàn Tịch Thâm Uyên này về sau ngược lại an toàn nhất.”

Mọi người hoảng sợ thất sắc.

Thần tộc đến, làm lòng tất cả bọn họ đều sợ hãi e ngại, làm bọn họ đột nhiên ý thức được thời gian tương đối thái bình của Linh Vực, chỉ sợ đã hết rồi.

“Chúng ta thật ra tốt một chút, xấu nhất, ta còn có thể an bài các ngươi đến Hàn Tịch Thâm Uyên lánh nạn.” Tần Liệt vẻ mặt cay đắng, “Khu vực khác của Linh Vực, các tộc nhân nhân tộc kia, chưa chắc đã tốt số như vậy. Những gia hỏa Long giới, Tu La giới, còn có vực giới Hải tộc kia, chỉ sợ sẽ đối mặt Thần tộc đến trước hết.”

“Ta lần này tới đây, là hy vọng mọi người tận khả năng tăng lên thực lực của mình, chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến sắp tới.”

“Mọi người ở lúc đúc hồn đàn, có cái gì cần ta, cần Viêm Nhật đảo, thậm chí Tần gia hỗ trợ đều có thể trực tiếp nói với ta.”

“Ta sẽ dốc mọi lực lượng thỏa mãn các ngươi.”

Nói xong, hắn không để ý mọi người kinh ngạc, từ khu vực tụ tập này rời khỏi.

Hắn biết những người này cần thời gian tiêu hóa tin tức kinh thiên Thần tộc đã đến.

Hắn tìm tới Lạp Phổ, đem một giọt máu tươi Thiên Khí đại sư đưa tặng lấy ra, đưa cho Lạp Phổ nói: “Một tộc nhân Linh tộc cho ta, hắn nói không có ác ý gì, giúp huyết mạch ta tăng lên. Nhưng ta không thể tin được hắn, ngươi giúp ta nhìn một cái một giọt tinh huyết này thuộc về chủng tộc nào, đối với ta có chỗ tai hại không, nếu không, ta chuẩn bị lập tức bắt tay vào dung hợp.”

“Tần gia không phải cần quyết chiến với sáu thế lực lớn sao?” Lạp Phổ ngạc nhiên nói.

“Kế hoạch có biến, Thần tộc đã tới, chúng ta cùng chủng tộc siêu giai huyết mạch chân chính chiến đấu trước. Mà ta, cũng cần tận khả năng nhanh chóng tăng lên lực lượng, chuẩn bị sẵn sàng cho huyết chiến sắp đến.” Tần Liệt nói.

Sắc mặt Lạp Phổ biến đổi lớn.

Cũng ở giờ phút này, một bóng ma cực lớn bỗng nhiên hiện thân ở bầu trời đỉnh đầu Tần Liệt và Lạp Phổ, “Tiểu bằng hữu, ta muốn hảo hảo bàn chuyện với ngươi.”

Ngay sau đó, Tần Liệt cảm thấy trời đất xoay chuyển, đã không biết đông tây nam bắc.

***

Hàn Tịch Thâm Uyên.

Cực bắc băng nguyên, trên mặt đất đá băng trụi lủi, dựng sừng sững một cung điện rộng lớn như ngọn núi khổng lồ.

Nơi này là lãnh địa của thâm uyên đại lĩnh chủ Đạo Sâm, tòa cung điện to lớn lấy đá băng xây dựng thành kia, cũng là nơi Đạo Sâm cùng hậu duệ huyết mạch của hắn sinh sống.

Trên không cung điện, một cái lốc xoáy cực lớn bỗng ngưng hiện, cái bóng ác ma khổng lồ của Đạo Sâm ở trong đó như ẩn như hiện.

“Vù!”

Từ trong lốc xoáy đó bắn ra một cái bóng người, rơi thẳng về cung điện bên dưới.

Một góc của băng nham cung điện, Y Nặc Ti đứng ở trên một quảng trường, trên quảng trường đó dựng đứng các bức tượng đá ác ma dữ tợn, mỗi một tượng đá ác ma đều cao mấy trăm thước, khí thế kinh người.

“Oành!”

Bóng người từ trên trời rơi xuống, nặng nề rơi ở trên đất đá cứng rắn, đất đá đó chưa hiện ra một vết rạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.