Linh Vực

Chương 235: Chương 235: Tuyệt địa kinh biến




Chiêm Thiên Dật đoán không sai, Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng đều vì giá trị của Tịch Diệt Huyền Lôi.

Uy lực của sáu viên Tịch Diệt Huyền Lôi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, dù là cường giả Như Ý cảnh như họ, không dám coi thường Tịch Diệt Huyền Lôi.

Loại đồ vậy có thể hủy diệt cả một tông môn, khiến cho một thế lực lập tức biến mất, vật khủng bố như vậy, Huyền Thiên Minh sao không coi trọng cho được!

So với Tịch Diệt Huyền Lôi, Mặc Hải với tất cả linh tài, đủ loại luyện khí bí phương của Khí Cụ Tông, đều trở nên không quan trọng bằng.

Chiêm Thiên Dật không phải Võ Giả thiên về mưu lược, nhưng hắn không ngốc, thấy Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng coi trọng Tịch Diệt Huyền Lôi, thì chớp mắt, nở nụ cười, "Thứ tốt chắc chắn không thể để cho Huyền Thiên Minh các ngươi chiếm hết được."

Hắn nhìn Tần Liệt: "Món đồ trong tay tiểu tử này, Bát Cực Thánh Điện không thể nào chắp tay nhường cho người khác, cứ để ta bắt hắn trước, thương lượng xử trí tính sau."

Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng biết rất không có khả năng đơn giản thực hiện được mong muốn, gật đầu đồng ý.

"Tiền bối..." Chiêm Thiên Dật quay sang nhìn Huyết Lệ, áy náy khom người, : "Kính xin tiền bối tha thứ, tiền bối, tiền bối?"

Hắn nhận ra Huyết Lệ chẳng biết lúc nào đã lại nhắm mắt vào .

Trên người lão không hề có chấn động huyết khí, giống như một thây khô đã bị phong hoá ngàn năm, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Huyết Lệ không trả lời, Chiêm Thiên Dật không ra tay nữa, lại thu hồi Thánh Linh Thần.

Lúc này, tất cả yêu ma, chim to, kim điêu, những chùm sao đầy trời, đều đã bị thần quang của Thánh Linh Thần xua tán , chui trở vào Linh Văn trụ.

Ba cây cột đá che trời, lẳng lặng lơ lửng trên đầu Tần Liệt đỉnh, nhưng không còn chấn động kinh người nào.

Ba bức tranh kỳ dị, trở nên mỏng manh, hóa thành quang ảnh chui vào trong tranh vẽ bên trên Linh Văn trụ, biến mất.

Dưới cột đá, Tần Liệt lại giống hệt Huyết Lệ, ngồi im nhắm mắt.

"Tống đại nhân, Tạ đại nhân..." Phó Trác Huy từ phía xa hành lễ.

"Sứ giả." Tương Viên chào Chiêm Thiên Dật.

Đám Phó Trác Huy, Tương Viên, Phượng Lâm... hơn mười người, quay trở lại quảng trường.

Võ Giả Sâm La Điện, Ám Ảnh Lâu, Thất Sát cốc, Vân Tiêu Sơn, Tử Vụ Hải năm thế lực lớn, lúc đến đây khoảng gần ngàn người.

Đám lãnh đạo, Nguyên Thiên Nhai, Lương Ương Tổ chết trước, Cưu Lưu Du, Tào Hiên Thụy, Vu Đại chết sau.

Kẻ nào chết thảm.

Đến lúc này chỉ còn lại thưa thớt hơn mười người...

Đồ Thế Hùng, Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung, bọn Dĩ Uyên và Thương Lỵ, từ bên ngoài đi vào.

Họ nhìn những môn nhân Khí Cụ Tông còn lại, nhìn Phùng Dung, Đồng Tể Hoa, nhìn ba Đại cung phụng, bảy đại trưởng lão tông...

Ai trầm mặc.

Nhưng rất nhanh, giống như ăn ý với nhau, tất cả ánh mắt, đều quay sang nhìn Tần Liệt!

Người của thế lực ngũ phương đều hiểu, Khí Cụ Tông kiên trì đến bây giờ, khiến cho thế lực ngũ phương phải trả giá thê thảm, chính là vì có Tần Liệt!

Nếu không có Tần Liệt, thì ngay đợt tấn công đầu tiên, Nguyên Thiên Nhai, Lương Ương Tổ, Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh, đã đủ để phá hủy Khí Cụ Tông.

Chính Tần Liệt thả ra Huyết Lệ, biến Khí Cụ Tông trở thành nơi tử vong, giết chết Nguyên Thiên Nhai, Huyết Ảnh, Lương Ương Tổ, bắt sống ba người Sử Cảnh Vân.

Nếu không phải vì Tần Liệt chặt đứt ngón tay ba người Sử Cảnh Vân, Khí Cụ Thành đã bị phá, Khí Cụ Tông đã diệt vong từ lâu.

Nếu không có Tần Liệt, làm sao Khí Cụ Tông chống nổi đợt tàn sát do Vu Đại, Tương Viên thống lĩnh?

Nếu không có Tần Liệt...

Mọi người nghĩ nghĩ, đều nhận ra một phát hiện kinh người, chỉ là một Võ Giả Khai Nguyên cảnh, lại làm cho thế lực ngũ phương phải trọng thương, quả thực không tài nào tưởng tượng được!

Ai nấy đều chằm chằm nhìn Tần Liệt, càng nghĩ càng thấy cả người lạnh lẽo.

"Tiểu tử này, lại một nhân tài, đáng tiếc gây ra quá nhiều nợ máu, nếu không thì..." Chiêm Thiên Dật lắc đầu tiếc nuối.

Hắn bỗng có chút thưởng thức đối với Tần Liệt.

Tạ Chi Chướng vô thức nhìn thoáng qua Tạ Tĩnh Tuyền, trong lòng khẽ than, "... Tĩnh Tuyền, mặt này ngươi quả không bằng Tống Đình Ngọc nha đầu .

Nếu Tống Đình Ngọc xuất mã, Tần Liệt này đã sớm bị thần phục, trở thành nanh vuốt của Tống gia , ai, thật là đáng tiếc."

"Đại nhân?" Tương Hằng khẽ gọi.

Chiêm Thiên Dật phất phất tay, ý bảo mọi người chớ vội, đừng vọng động.

Tống Tư Nguyên bảo Sâm La Điện, Ám Ảnh Lâu, Thất Sát cốc chờ.

Ba Võ Giả Như Ý cảnh, đều nhìn Huyết Lệ, muốn nhìn thấy một tín hiệu từ Huyết Lệ.

—— vì bọn hắn đã nhận thức được sự cường đại của Huyết Lệ.

"Tiểu tử, trừ phi ngươi đạt tới Vạn Tượng cảnh, nếu không ngươi không thể thay đổi cục diện được." linh hồn Huyết Lệ đang nói chuyện với Tần Liệt.

"Mười hai cây Linh Văn trụ, có thể giam giữ ta, đương nhiên nhàng nhốt Võ Giả Như Ý cảnh. Ta đã đưa phương pháp sử dụng Linh Văn trụ cho ngươi, đáng tiếc, ngươi không rút cả mười hai cây ra được, ngươi không đủ sức. Nên, ngươi không thể biến chúng thành đại trận phong ấn, giam ba tên Võ Giả Như Ý cảnh kia được, ngươi chịu thất bại đi thôi. "

"Không phải ta không giúp ngươi, mà là do cảnh giới của ngươi quá thấp, ngay cả trận pháp cơ bản nhất không làm được."

"Thật không còn cách nào nữa?" Tần Liệt chăm chú trao đổi, "Ngay cả lão, không có cách sao?"

"Hắc hắc hắc, kỳ thật còn có một cách." Huyết Lệ cười quái dị.

"Cách gì?" Tần Liệt vội vàng.

"Trả nửa linh hồn lại cho ta, ta giúp ngươi giết sạch bọn chúng, kể cả ba tên Như Ý cảnh. Hơn nữa, ta còn cam đoan với ngươi, trong vòng mười năm, ta sẽ giải quyết cả hai thế lực cấp Xích Đồng cho ngươi luôn." Huyết Lệ cười dữ tợn.

Lão xếp đặt từng bước, bố trí mai phục, đào giếng dẫn dụ Tần Liệt nhảy vào, đều để đạt thành mục đích——khôi phục tự do.

Lão có nửa linh hồn trong Trấn Hồn Châu, nên hắn biết Tần Liệt có một món kỳ bảo thuấn di, có thể thoát ly chiến trường bất kỳ lúc nào, bỏ mặc Khí Cụ Tông mà thoát thân.

Lão để cho Tần Liệt kích nổ sáu viên Tịch Diệt Huyền Lôi, chính là để cho không gian đè ép sụp đổ, để cho Tần Liệt không thể dùng Hàn Băng chi nhãn chạy thoát.

Lão và Chiêm Thiên Dật đạt thành ăn ý, không dốc sức ra tay, chính là để ép Tần Liệt, bức hắn từ từ đi vào tuyệt lộ!

Lão từng bước một, rốt cục đưa được Tần Liệt vào cục diện bây giờ, không còn đường nào xoay sở, thậm chí lão còn đem ảo diệu của Linh Văn trụ cho Tần Liệt để hắn sinh ra hi vọng, để bị Chiêm Thiên Dật vô tình bóp tắt!

Lão muốn Tần Liệt phải tuyệt vọng!

Lão muốn Tần Liệt phải dựa vào mình, chấp nhận trả lại nửa linh hồn!

Bây giờ, Tần Liệt chỉ đủ sức khống chế ba cây Linh Văn trụ Phi Thiên, không đủ sức quản nổi mười hai cây Linh Văn trụ và bay lên, tạo thành kỳ trận phong thiên, nên không thể thay đổi được cục diện.

"Chẳng lẽ lão không còn cách nào mang ta rời khỏi đây sao?" Tần Liệt hỏi.

"Đối mặt ba cường giả Như Ý cảnh, còn phải dẫn theo ngươi, thêm hai con bé kia nữa, hắc, xin lỗi nha, ta không có có năng lực như thế." Huyết Lệ trả lời.

"Nếu chỉ mang một mình ta thì sao?" Tần Liệt lại hỏi.

"Ngay cả bản thân ta còn chưa chắc thoát được, chỉ còn có nửa linh hồn, lực lượng lại không đầy đủ, ta không chắc chống nổi ba người này." Huyết Lệ dần mất kiên nhẫn, lãnh đạm : "Hoặc ngươi trả ta nửa linh hồn, ta giúp ngươi giải quyết tất cả phiền toái, còn cam đoan trong mười năm , giúp ngươi diệt sạch hai thế lực cấp Xích Đồng, để Khí Cụ Tông thống lĩnh nơi này. Hoặc, ngươi phải chết, và với nửa linh hồn của ta diệt vong, ngươi chọn đi!"

Lòng Tần Liệt xiết chặt.

Hắn có cảm giác —— Huyết Lệ chưa hề dùng toàn lực, mà là đang ép hắn, buộc hắn phải trả lại nửa linh hồn.

Nhưng cục diện hôm nay, hắn không còn nhìn thấy hi vọng, hắn không thể không cẩn thận, nhưng không thể không làm giao dịch này với Huyết Lệ!

Giống như Huyết Lệ đã nói, việc đã đến nước này, hắn không còn cơ hội lựa chọn.

Hoặc, hắn không tin Huyết Lệ, mang theo nửa linh hồn và diệt vong, hoặc, hắn lựa chọn tin Huyết Lệ, trả nửa linh hồn, đánh bạc với lời hứa của lão.

Nếu không hợp tác với lão, hắn chắc chắn phải chết.

Nhưng hợp tác với lão, rất sau đó hắn sẽ bị lão yêu chém giết, lão sẽ lưu tình cho hắn sống...

Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, dần dần đã có quyết định.

Hắn sắp sửa trả lời.

Thì ngay lúc này, hắn cảm nhận được một luồng chấn động âm trầm đáng sợ.

Hắn mở mắt ra.

Huyết Lệ trợn mắt.

Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Chiêm Thiên Dật hoảng sợ biến sắc, đều quay sang nhìn về một chỗ.

—— chỗ trống nơi ba cây Linh Văn trụ rút ra!

Từ ba lỗ trống đó, lớp lớp mây mờ trắng đục, mang theo khí tức tà ác, đang lan tỏa ra ngoài.

"Ngao! GR...À..OOOO!!!"

Những tiếng gầm hét của hung thú, như từ một không gian khác, cách một lớp bích chướng dày, từ ba cửa động truyền ra.

Diễm Hỏa Sơn chấn động kịch liệt, ngọn núi gần như muốn sụp đổ, đá tảng trên núi thi nhau rơi xuống.

"Rắc rắc rắc!"

Một khe hở cực lớn, hiện ra trên sườn núi, cả Diễm Hỏa Sơn kịch liệt chấn động, như muốn nứt đôi!

"Ầm ầm! Ầm ầm!"

Chín cây Linh Văn trụ còn lại, vốn đang đứng vững quảng trường, kịch liệt lay động, như có đồ vật gì đó bên trong lòng đất, đang ra sức đẩy chúng lên khỏi mặt đất.

"Trời! Đây là khí tức U Minh giới!" Tạ Chi Chướng sợ hãi la lớn .

Mọi người đều nhìn vào ba cửa động, chỗ cũ của ba cây Linh Văn trụ!

"Diễm Hỏa Sơn, núi lửa, Địa Hỏa! Dùng sức nóng của Địa Hỏa, phong ấn U Minh, trấn áp tà minh thông đạo!" Huyết Lệ biến sắc, "Móa nó, mười hai cây Linh Văn trụ này, bên trong phong ấn ta, bên ngoài lại trấn thủ tà minh thông đạo!"

"Giờ thì ta đã hiểu, vì sao vị tiền bối mất tích đã lâu, lại luôn che chở Khí Cụ Tông, không cho Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh Điện động tới Khí Cụ Tông rồi." Sắc mặt Tống Tư Nguyên trở nên cực kỳ khó coi, "Thì ra mười hai cây Linh Văn trụ lập tông của Khí Cụ Tông, sở dĩ nằm ở chỗ này, là để trấn áp cửa vào U Minh giới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.