Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 44: Chương 44: Chạy trốn




Khung Thương đóng khung nhắc nhở của trò chơi lại, đứng chờ cho sương mù tan bớt và dần dần lấy lại quyền khống chế thân thể.

Cô đảo mắt quan sát xung quanh, phân tích hoàn cảnh nơi mình ở.

Kết hợp với những gì có trên tư liệu, cô biết hiện tại mình đang ở nhà, một nơi nằm ở khu vực ngoại thành thành phố A. Đây là căn hộ của Phạm Hoài… à em gái Ninh Tùng Tùng đứng tên.

Khung Thương lia tầm mắt xuống thấp hơn, thấy ngay một thi thể nữ nằm trước mặt mình, đồng tử không khống chế được mà co lại.

Có vẻ nhân vật này mới qua đời cách đây ít phút. Lượng máu chảy ra nhiều, vết thương nằm bên bụng trái lệch trên, có khả năng là bị đâm vào tim. Những vết thương trên người rất rõ ràng, răng cửa thì gãy, tất cả đều cho thấy trước khi chết nạn nhân từng bị ngược đãi, đánh đập.

Ngay sau đó, Khung Thương chuyển sang nhìn tình hình bên phải mình, nằm cách chỗ cô đứng khoảng hai mét là một người đàn ông trưởng thành ngã trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn. Người này không mặc áo khoác, không đi giày dép gì hết, cũng chẳng đeo thắt lưng, phần bụng anh ta có rất nhiều vết dao đâm, theo như suy đoán thì lý do tử vong giống nạn nhân trước.

Một phòng khách có hai người chết.

Khung Thương siết chặt ngón tay, giơ món đồ trên tay lên xem thử. Trong tay cô lúc này là một con dao găm nhuốm máu vẫn còn nhỏ giọt. Cầm thứ đó mà cô thấy nặng trĩu trong người. Trên lưỡi dao có những vết răng cưa rất nhỏ, nên chắc hẳn thứ này là hung khí.

Khung Thương xoay người nhìn phía tay trái mình.

Then cửa có vết máu nên rất có thể là do người bên trong mở cửa. Thông qua cánh cửa hơi hé trông thấy nửa bóng hình màu xanh lam, bước đầu suy đoán đây là hàng xóm ở dưới tầng nghe thấy tiếng động nên lên trên xem thử.

Nếu bỏ qua những tin tức khác, chỉ dựa vào góc nhìn của người ngoài kia thì căn nhà này chính là hiện trường án mạng, nơi Ninh Tùng Tùng ra tay cướp đi hai sinh mạng.

Hai thi thể trong tình trạng thảm thương, giày dính máu cùng với hung khí trên tay là những chứng cứ rõ rành rành khiến cô không sao giải thích được. Đã thế, cô còn là người có tiền án, là nghi phạm trong vụ giết người liên hoàn cực kỳ nghiêm trọng.

Ba phút đếm ngược còn lại hai phút ba mươi giây.

Trong tình cảnh gấp gáp như vậy thì thời hạn ba phút quả thật có hơi khắc nghiệt. Hình ảnh đánh sâu vào thị giác, thu hút sự chú ý của người nhìn khiến cho năng lực phán đoán bị ảnh hưởng.

Nửa phút không đủ để cô thoát thân khỏi vụ án giết người kinh hoàng chứ đừng nói đến việc trong khoảng thời gian ngắn tìm được đường tẩu thoát tốt nhất trong tầm nhìn.

Đường suy nghĩ của cư dân mạng chệch hẳn sang một bên, bọn họ kịch liệt thảo luận về nguyên nhân cái chết của hai nạn nhân, thậm chí chưa cả gõ hoàn chỉnh câu trả lời đã thấy Khung Thương động đậy.

Khoảnh khắc cô nâng chân lên cũng là lúc trò chơi chính thức bắt đầu trong âm thanh nhắc nhở.

Tiếng máy móc lạnh băng như chốt của lựu đạn bị rút ra, vang lên khiến lòng người căng thẳng.

Vào giây phút mấu chốt, ai nấy đều ngừng thở, khu bình luận quạnh quẽ đến lạ.

Bất ngờ là Khung Thương không chạy trốn theo đường ban công như phán đoán của mọi người mà nhằm thẳng về phía cửa.

Người bên ngoài tò mò đẩy cửa chống trộm nhìn vào, không ngờ lại bị thân thể cường tráng, khỏe mạnh của cô chắn đứng tầm mắt. Cô nhanh chóng dùng tay bịt miệng người tới, tay kia túm chặt lấy tay đối phương lôi vào trong rồi dùng mũi chân đóng cửa lại.

Người bị cô kéo vào là một người phụ nữ trung niên có thân hình mập mạp hơi lùn, trên người ám mùi khói dầu. Sau khi lấy lại thăng bằng, nhìn hai thi thể trước mắt, bà ta quên luôn tình cảnh hiện tại, há miệng muốn hét to.

May thay, Khung Thương kịp bịt miệng bà lại. Nhân lúc bà ta hoảng loạn liền ghìm chặt cổ từ phía sau.

Trong cơn hoảng sợ, con tin liên tục giãy dụa, nhưng hình tượng được thiết lập cho Ninh Tùng Tùng lại là thanh niên trai tráng khỏe khoắn, nên Khung Thương chỉ cần hơi dùng sức là có thể dễ dàng khống chế bà ta.

Cuối cùng bà ta cũng yên tĩnh sau khi bị uy hiếp đầy đau đớn.

“Đừng nhúc nhích.” Khung Thương kề lưỡi dao vào cổ bà ta, mở miệng nói bằng chất giọng khàn khàn: “Không muốn chết thì im miệng.”

Cổ người phụ nữ trung niên phát ra tiếng nghẹn ngào đau đớn, nước mắt trực chào rơi xuống nhưng vẫn run rẩy gật đầu, không có can đảm phản kháng lại.

Khung Thương ra lệnh cho con tin đi theo mình đến cạnh sofa rồi cúi người nhặt giẻ lau trên mặt đất lên nhét vào mồm bà ta, xong xuôi thì ra góc phòng rút phích cắm, lấy cái dây diện dời dùng tạm, lấy nó trói hai tay bà ta lại.

Bà cô xui xẻo gần như mất hết sức lực sau khi bị dọa, cả người mềm nhũn như đống bùn nhão, mất đi điểm tựa là Khung Thương đứng phía sau, cơ thể bà ta lập tức mềm oặt ngã xuống đất.

Bà ta ngửa đầu nhìn Khung Thương bằng đôi mắt ầng ậc nước, tràn đầy khẩn cầu và hèn mọn.

Khung Thương bình tĩnh nói: “Đứng lên.”

Bà cô lắc đầu nhưng rồi cũng không dám trái lời. Bà ta khó nhọc cử động thân mình đổi sang tư thế quỳ, thử mấy lần cơ mà do cơ thể không đủ linh hoạt nên mãi chẳng đứng lên được. Chờ đến khi bà ta đứng được lên cũng là lúc Khung Thương lôi ghế từ trong nhà bếp ra.

Cô đặt ghế cạnh cửa sổ sát đất, bình tĩnh ra lệnh: “Ngồi đây.”

Bà cô nghe lời ngồi xuống.

Khung Thương lấy khăn quàng cổ của người phụ nữ đã chết để trên sofa làm vật cột hai chân bà cô vào ghế, không cho bà ta có cơ hội nhúc nhích. Sau vài lần xác nhận sự chắc chắn của dây cột, cô đi vào WC lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ ra.

Bà cô chảy nước mũi, cứ thở là nó tạo thành bong bóng ngay lỗ mũi nên hô hấp có chút khó khăn. Thấy Khung Thương tới gần, bà ta cố gắng tạo ra đủ loại âm thanh, phát tiết cảm xúc của bản thân chứ không hề hiểu được ý tốt của cô.

“Bà có kêu cũng vô dụng. Tôi biết bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra chỗ này nhưng không sao cả, tôi không định giết bà. Nếu bà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có cơ hội sống sót trở về.” Khung Thương thay cho bà ta cái khăn lông sạch sẽ hơn, nói vậy quả nhiên đối phương không nhân cơ hội hô to. Khung Thương bóp cằm bà ta, nói: “Dùng sức cắn chặt quá không tốt đâu, trật khớp cằm đấy. Đừng phí sức làm gì.”

Bà cô chảy nước mắt, miệng ú ớ như đang hỏi cô rằng: Tại sao?

Khung Thương lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi xoay người rời đi.

Hiện trường trông có vẻ thông tin lộn xộn nhưng thực chất tình thế rất rõ ràng.

Lựa chọn sáng suốt nhất hiện giờ của cô là bỏ trốn.

Một là trốn đi bằng đường ban công. Căn hộ này ở trên tầng hai, nhảy xuống có bạt đỡ nên không dễ gì bị thương nhưng lúc ấy nhân chứng đã đứng ở cửa, người đó nhìn vào bên trong là thấy bóng lưng Khung Thương và hai thi thể.

Ở cách tiểu khu này mấy bước chân có ngay đồn công an, ra đấy báo cảnh sát thật sự mất chưa đầy năm phút. Giờ cô mà chạy trốn không lên kế hoạch cặn kẽ trước thì sẽ rơi vào thế bị động.

Hai là cô trốn bằng cửa chính. Phương án này còn tệ hơn cái trước. Trong phòng có hai thi thể, nhìn từ hiện trường có thể thấy khi còn sống hai người này đã xô xát rất mạnh. Rất có thể các hộ gia đình trong tiểu khu cũng giống như con tin đang ở đây, để ý đến động tĩnh ở tầng hai. Nếu đột phá vòng vây từ đường chính, Khung Thương nghĩ có khi cô không bước chân được ra khỏi tiểu khu này mất.

Phương án nào chợt lóe lên cũng bị Khung Thương gạt bỏ. Rơi vào tình cảnh khốn khổ như hiện giờ đôi khi chạy trốn chưa chắc đã là một sự lựa chọn thông minh.

Thời gian. Cô cần những thông tin gây nhiễu để tranh thủ thời gian.

*

Khán giả trong phòng phát sóng bị cô dọa sợ.

“Sao tự dưng biến thành bắt cóc vậy???”

“Tôi đến phòng phát sóng của kẻ tẩu thoát để xem tiết mục bắt cóc hả?”

“Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ chạy ngay, tưởng người được 96 điểm quyết định nhanh thế nào chứ. Ai ngờ cô ấy lại chọn ở lại, bố trí hiện trường án mạng thành mật thất [thở oxy]”

“Mị hiểu rồi, làm thế này là để bịt miệng. Hành động rất phù hợp với một tên tội phạm bị truy nã, cũng coi như ăn khớp với nhân vật.”

“Câu chuyện trên muốn nói với chúng ta điều gì nào? Đi hóng chuyện không được đi một mình mà phải kéo bạn bè đi cùng. Mọi người nhớ nhé, lúc hóng hớt phải kéo đàn kéo đống vào đấy.”

*

Thu xếp cho con tin xong, Khung Thương cẩn thận lục tìm di động của hai nạn nhân.

Ninh Tùng Tùng không có điện thoại. Cậu đã bị cảnh sát theo dõi một thời gian rất dài. Vì muốn thoát khỏi sự khống chế của họ nên cậu không mang bất cứ công cụ truyền tin nào.

Phải phá tan hiện trường án mạng, nhưng tất nhiên không thể xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của Ninh Tùng Tùng. Hiện tại cậu là người đáng nghi nhất, đây là chuyện không thể thay đổi. Tận mắt nhìn thấy em gái mình cận kề cái chết, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu không phải giữ hiện trường sạch sẽ để chứng minh bản thân trong sạch mà là tìm đủ mọi cách để cứu sống em gái.

May mà người ngợm thi thể nam kia cũng khá sạch sẽ, thế nên lúc đi ngang qua chỗ ấy, Khung Thương chủ động né sang một bên, phòng hờ việc gia tăng độ khó cho quá trình điều tra.

Một lúc sau, Khung Thương tìm thấy một chiếc điện thoại bị vỡ màn hình dưới gầm bàn. Khoảnh khắc cô nhấn vào nút home, cũng là lúc ngoài cửa vang lên tiếng đập đầy thô bạo. Từng tiếng dồn dập vang dội, chấn động màng nhĩ cô với khoảng cách không đến nửa mét, đồng thời nó cũng dọa cho khán giả phòng phát sóng hết hồn.

“Này! Tiểu Chu, hai người không sao chứ?” Ngoài cửa có người hô to: “Tiểu Chu, cậu có thấy dì Tôn đâu không? Bà ấy nãy nói đi lên xem thử tình hình bên cậu, mà mãi chưa thấy về.”

Con tin ngồi cách đó không xa lập tức bị kích thích. Bà ta dùng sức lực toàn thân mà cử động, muốn dùng âm thanh cọ sát giữa chân ghế và sàn nhà để thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

Hai luồng âm thanh liên tục vờn quanh tai Khung Thương. Vậy nên, cô lựa chọn cầm điều khiển từ xa lên bật TV, tăng âm lượng lên mức lớn nhất để che lấp toàn bộ âm thanh khác.

Người bên ngoài nhận ra sự thay đổi bên trong nhà, lớn giọng hét: “Tiểu Chu! Tiểu Chu, cậu mở cửa ra đi! Cậu làm gì bên trong đấy? Tôi biết cậu nghe thấy tiếng tôi mà, cậu chỉ cần đáp lại một tiếng thôi. Tiểu Chu!”

Khung Thương bình thản như không, ngồi xổm xuống cạnh thi thể nữ, lau khô tay cho cô ấy và dùng vân tay để mở khóa.

Trong vòng ba tiếng kể từ khi tử vong, vân tay người chết vẫn có thể sử dụng để mở khóa. Hai người này tử vong chưa bao lâu nên Khung Thương thuận lợi mượn vân tay cô ấy mở điện thoại.

Người đàn ông trung niên chờ mãi không thấy người bên trong đáp lại liền tiếp tục gõ cửa, động tác mạnh bạo như muốn đạp cửa xông vào.

Tiếng người đàn ông bên ngoài mỗi lúc một dồn dập hơn, tựa như Diêm vương đến đòi mạng. Chính vì vậy, khi nhìn góc độ thứ ba, cũng chính là góc nhìn của người xem, thì mọi diễn biến đều trở nên khẩn trương. Còn thân là người ở hiện trường, Khung Thương vẫn nhàn nhã ngồi xổm dưới đất sửa mật mã điện thoại.

“Tiểu Chu, cậu mà còn như thế tôi sẽ báo cảnh sát! Sao cậu lại không dám mở cửa, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không? Cậu ra đây đi, chúng ta cùng nhau thương lượng chứ đóng cửa mãi cũng đâu làm được gì!”

Khung Thương nhấn mở phần mềm, bật định vị, bình tĩnh đặt một chiếc taxi và mua thêm bốn, năm cái vé xe. Tất cả hành động của cô đều khiến cư dân mạng đang theo dõi livestream mắt tròn mắt dẹt.

“Tiểu Chu!”

Tiếng người bên ngoài trở nên ồn ào, xuất hiện những tần âm thanh khác biệt cho thấy những người hàng xóm khác thấy tình hình không ổn đã tập trung lại đây, muốn khuyên nhủ người bên trong. Áng chừng là có đến ba người ở ngoài đấy.

“Có vấn đề gì mà không thể nói chuyện tử tế với nhau được chứ? Cậu mau mở cửa đi.”

Những khán giả ngồi trong phòng livestream tự cho rằng mình thần kinh bách chiến, giờ núi Thái Sơn có sập ở trước mặt cũng có thể mặt không biến sắc nhưng với tình huống bị ảnh hưởng bởi đủ loại tạp âm, lòng bọn họ cũng bắt đầu nôn nóng bất an, sinh ra cảm giác hồi hộp khi bị vây xem.

Sau đó, bọn họ từng người một thét thành tiếng, phun cả nước miếng lên màn hình khi thấy Khung Thương bỏ điện thoại rồi vẫn chưa chạy trốn mà đi vòng vào phòng ngủ mở tủ ra tìm quần áo. Đúng là đạo hạnh có cao đến đâu thì đứng trước mặt Khung Thương cũng tan thành mây khói.

Cô bạn này đang làm gì thế? Không chạy đi ở đó chờ để ăn cơm tù à?

Cư dân mạng có gào thét đến mức nào Khung Thương vẫn một mình một thế giới, hành động theo tiết tấu của mình.

Tốc độ tìm đồ của cô rất nhanh, mục tiêu rõ ràng, gọn gàng ngăn nắp.

Cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi và quần tây, một bộ đồ thoải mái rồi tìm trong ngăn tủ ít tiền mặt và đồ trang điểm, nhét tất cả vào trong chiếc túi màu đen, xách ra ngoài. Toàn bộ quá trình không mất đến hai phút đồng hồ.

Trong hai phút này, người bên ngoài đã có ý định đập cửa chống trộm để vào. Tiếng đập thùm thụp vang lên chấn động cả khung cửa lẫn bức tường, nghe cực kỳ khủng bố.

Nếu bọn họ thuận lợi phá được cửa, bọn họ sẽ thấy cái người được gọi là “Tiểu Chu” lúc này đang nằm trên vũng máu, mất khả năng hô hấp.

Nhưng cũng nhờ cuộc trò chuyện của bọn họ, cô mới biết được những người trong tòa nhà này không biết Khung Thương… à Ninh Tùng Tùng tới.

Đây là một tin tốt.

Khung Thương trầm giọng quát: “Cút!”

Giọng cô nghe the thé, khàn khàn, mất đi âm sắc nguyên bản nên người bên ngoài không dễ nhận ra điểm không thích hợp.

Hàng xóm yên tĩnh khoảng hai giây liền lên tiếng cảnh cáo:

“Chúng tôi báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi! Nếu như cậu thả người thì chúng tôi coi như cậu đã tự thú, sẽ xử lý nhẹ tay. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, không nên làm căng sự tình. Mau thả người đi!”

“Bà xã! Bà xã, bà có ở trong đó không?”

“Chúng tôi sẽ phá khóa!”

Khung Thương đi qua kéo rèm cửa sổ sát đất, ánh sáng bất ngờ rọi vào khiến con tin phải nheo mắt, đôi mắt vốn đã giàn dụa nước mắt nay càng đỏ hơn.

Khung Thương rút khăn lông nhét trong miệng bà ta ra. Thấy thế, con tin lập tức thét chói tai, giải tỏa áp lực bị đè nén hồi lâu. Người bên ngoài nghe tiếng chợt yên lặng, cô cũng nhân lúc đó nhét khăn trở lại.

Đám người bên ngoài kích động:

“Cậu muốn làm gì?”

“Tiểu Chu, cậu đừng làm chuyện hồ đồ! Nếu là nhỡ tay đánh chết vợ thì hình phạt không nghiêm trọng, nhưng cướp hai mạng người thì cậu xong rồi!”

Khung Thương lấy laptop trong thư phòng ra, điều chỉnh vị trí sao cho camera chĩa thẳng về phía cửa chính. Xong xuôi, cô tháo hai cái loa cạnh TV ra, kết nối với máy tính.

Tiếng TV biến mất khiến căn phòng rơi vào tình trạng chân không tĩnh mịch. Biến hóa đột ngột này ảnh hưởng đến cả nhóm người ngoài cửa, tiếng người nhao nhao ngưng lại.

Khung Thương đánh lên giao diện một hàng chữ, dùng giọng nam máy móc đọc lên.

“Mấy người câm hết miệng lại! Gọi cảnh sát tới đây, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.”

“Đừng có phá cửa, nếu không tôi giết bà ta!”

Mọi người hoảng sợ vội đáp: “Được, được, cậu đừng xúc động, có gì chúng ta thương lượng được mà.”

Chờ ổn định xong đám người bên ngoài, Khung Thương lợi dụng ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại và máy tính tiến hành liên tiếp.

Xử lý xong việc cuối cùng, Khung Thương xách chiếc túi đã sửa soạn đầy đủ lên đi vào WC, rồi trèo ra ngoài qua đường cửa sổ, trượt theo đường ống xuống dưới, thuận lợi tiếp đất trong sự kinh hoàng của cư dân mạng.

*

Phía dưới cửa sổ WC là một con đường nhỏ ít người biết. Lúc này nhóm người kia bị thu hút bởi tình huống ở cửa chính nên nơi đây càng không có ai qua lại.

Khi khung hình chuyển sang cảnh Khung Thương và con đường với không trung vô tận, khán giả mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ nó, cuối cùng cũng ra rồi!”

“Cô gái, em đang chơi với lửa.”

“Ơ chẳng hiểu sao tao lại khẩn trương hộ?”

“Ai có tố chất tâm lý kém thì không nên chơi trò này. Đổi lại là tôi chắc tôi bỏ chạy từ sớm rồi. Sợ chết đi được!”

“Mấy món đồ kia quan trọng lắm hả? Lấy di động thôi không phải là được rồi sao? Còn lại ra ngoài mua bù.”

“Mua? Cậu xem thường năng lực điều tra của cảnh sát quá rồi đấy! Giờ tôi muốn biết cô ấy sẽ đi đâu quá.”

Nhưng cư dân mạng còn chưa thả lỏng được mấy phút, khi Khung Thương rẽ ra khỏi đường nhỏ đã gặp ngay một người mặc đồng phục cảnh sát, vội vàng chạy tới đội ngũ.

Cảnh sát ra quân còn nhanh hơn những gì Khung Thương dự tính. Tất cả đều là người chơi đang gấp gáp muốn tham gia, ai nấy đều sốt ruột chạy qua.

Ninh Tùng Tùng là gương mặt mà cả hệ thống cảnh sát đều nhớ như in, thế nên chỉ cần mặt đối mặt thôi sẽ ngay lập tức bị nhận ra. Vì thế, Khung Thương phản xạ có điều kiện, lập tức quay lưng lại.

Và hành động trong vô thức của cô đã hấp dẫn người đàn ông đứng đầu hàng ngũ đó nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.