Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 23: Chương 23: Lật tra xét




Khán giả trong phòng live stream được trận cười vang, chẳng ai ngờ vừa mới đặt chân vào phòng phát sóng lại gặp được hai tên dở hơi.

“Thôi em xin, cười muốn điên luôn rồi. À, kết hôn vui vẻ nha, hai người xứng đôi quá.”

“Hoan nghênh mọi người đón xem <Những năm tháng ân oán nhà giàu đến trở thành góa phụ Q> tập 1.”

“Lỗ Tấn: Cái tên A Q không phải để mấy người xiên xỏ thế đâu.”

“Tôi vừa mới xem ID người chơi, hình như đây là boss mới gia nhập? Đã thế còn có người giám sát đi theo, chắc chắn là người chơi mới.”

“Điểm của sếp tăng nhanh thế? Em nhớ lần trước là 92 mà.”

“Phòng này nhập vai nhanh thế, phòng bên cạnh hai người họ còn đang tự giới thiệu, tranh thủ lúc phó bản chưa nắm quyền chủ đạo.”

“Nhập vai gì? Tổng giám đốc bá đạo và người vợ tào khang? Hay vở diễn những năm tháng đó tôi vô sinh?”

“Giờ khán giả ai cũng độc miệng như thế hả?”

“Vợ nhỏ xinh… Vợ nhỏ hay cáu. Anh Q tức điên rồi kìa.”



Hạ Quyết Vân tức điên thật.

Anh vào phòng chứa đồ lấy chổi ra, mạnh bạo quét đi đống mảnh sứ vỡ trên đất sau đó lấy giẻ lau huơ qua loa chỗ nước canh vương vãi. Sau khi lau dọn kha khá rồi, anh vứt công việc còn lại cho người máy giúp việc.

Anh không biết mình đang tự giận bản thân hay bị Khung Thương chọc tức nữa, nhưng có một điều chắc chắn rằng, anh sẽ để cho tên cấp dưới vô trách nhiệm đáng ăn chửi kia gánh hết toàn bộ ngọn lửa đang bùng cháy này.

Chung quy lại vẫn phải nhờ sự khốc liệt của xã hội để nhân viên hiểu rằng, ông chủ của mình vĩ đại đến mức nào.

Hạ Quyết Vân một tay chống nạnh, tay kia thô bạo mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều thực phẩm đông lạnh.

Tuy bình thường anh không làm việc nhà bao giờ nhưng đơn giản như hâm nóng đồ thì vẫn làm được. Hạ Quyết Vân lấy đồ ra, đổ ra bát rồi tống một cái vào lò nướng, cái còn lại vào lò vi sóng.

Trong lúc chờ đồ ăn được hâm nóng, cảm xúc của anh cũng dần bình ổn lại.

Anh ra phòng khách lượn một vòng, phát hiện góc bàn trà có điện thoại di động thế là tiện đà đứng cạnh đó tra lịch sử trò chuyện luôn.

Lý Dục Giai cũng như bao bà nội trợ khác, phạm vi quan hệ xã hội rất hẹp. Trong nhật ký cuộc gọi của cô chỉ có cuộc gọi đến và đi từ người thân, người giúp việc trong nhà, từ bệnh viện mình tới khám hoặc một vài dãy số xa lạ không được lưu trong điện thoại.

Mã bảo mật Lý Dục Giai cài cũng không đem tới manh mối gì có ích.

Đương lúc Hạ Quyết Vân chuẩn bị tiến thêm một bước điều tra sâu hơn thì tiếng ting ting từ lò nướng và lò vi sóng trong bếp lần lượt vang lên, nhắc anh rằng bữa sáng đã hoàn thành.

Hạ Quyết Vân bưng đồ ra cho vào khay rồi mang lên tầng hai, dùng chân mở cửa phòng sách, nghênh đón anh là Khung Thương đang ngồi sau bàn làm việc, gác chân lên mặt bàn đọc tạp chí. Cái tư thế kia nhìn thế nào cũng giống một tên nhà giàu đời thứ hai huênh hoang tiêu tiền như nước.

Thế có nghĩa là, cô nghèo là có lý do, chứ cô mà giàu thì huênh hoang hất mặt lên trời ngay đúng không?

Hạ Quyết Vân đặt mâm xuống bàn, thúc giục: “Ăn đi.”

Khung Thương ngước mắt, chán ghét liếc nhìn anh sau đó nâng cao quyển tạp chí lên, che khuất tầm mắt mình.

“Này!” Ánh mắt khinh người của Khung Thương thành công làm Hạ Quyết Vân nổi điên lần nữa: “Sao cái trò chơi này không để cô đói chết đi nhỉ? Nãy chính miệng cô bảo muốn ăn, giờ cô dám bảo không ăn thử xem.”

“Cô có ý gì? Cô có biết tôi là ai không?” Khung Thương đập mạnh quyển tạp chí xuống mặt bàn, gằn giọng nói: “Tôi là người đã chín lần góp mặt trên tạp chí tài chính kinh tế đứng đầu, rồi được đài truyền hình mời đến phỏng vấn với tư cách một doanh nhân trẻ tuổi. Tôi là người nằm trong top 10 thanh niên ưu tú của thành phố, là chủ doanh nghiệp có tiềm năng nhất đấy cô có biết không?”

Toàn thân Hạ Quyết Vân nổi da gà, chịu không nổi: “… Cô chơi chưa chán à?”

“Chơi? Muốn hiểu nhân vật mình sắm vai thì phải nhập tâm vào nó. Tôi đang làm việc nghiêm túc.” Khung Thương nói: “Có điều, cuộc sống của Ngô Minh khá thú vị.”

Khung Thương lôi ra một quyển tạp chí và một tờ báo, lật mở đến trang có ảnh mặt Ngô Minh đã qua chỉnh sửa.

Dù cho nhìn từ góc nhìn của người ngoài, gương mặt này khá điển trai nhưng nhiều tấm như thế đặt cạnh nhau lại trông hơi biến thái.

Khung Thương bỏ chân xuống, xoay ghế nửa vòng, quay lưng lại nói với Hạ Quyết Vân: “Phòng sách của Ngô Minh có rất nhiều báo và tạp chí, chúng được đặt cách khá gần vị trí anh ta thường ngồi, trên bàn làm việc cũng có một quyển, đây là bên mới nhất anh ta nhận lời phỏng vấn. Mọi thông tin liên quan đến bản thân anh ta và các nhân viên ở công ty đều được anh ta lưu giữ lại cẩn thận. Tóm lại là cả tin tức và bài phỏng vấn liên quan anh ta cũng giữ nốt.”

Hạ Quyết Vân nhìn thử, số lượng quả thật không ít.

Khung Thương nói: “Ngô Minh rất chăm nhận phỏng vấn, báo lớn hay báo nhỏ anh ta cũng nhận, sau đó đặt chúng vào chỗ bắt mắt nhất, chứng tỏ anh ta rất tự hào với những gì mình có được. Anh ta rất hưởng thụ cảm giác sự nghiệp thành công và được người người chú ý. Nhìn vào đó là thấy hồi còn trẻ anh ta từng làm KOL nhưng không thành công, sau đấy mới thu hồi ý chí chuyển sang làm công việc phía sau màn.”

Hạ Quyết Vân nói: “Điều ấy chứng tỏ anh ta rất tự luyến.”

“Chính xác. Lòng hư vinh của anh ta cao, cực sĩ diện, thích tiêu xài phung phí mua hàng xa xỉ. Chính vì thế nên căn biệt thự này mới được trang hoàng xa hoa quá mức.” Khung Thương rút ra từ trong đống sách báo một tờ ban nãy cố ý gập vào đánh dấu, đẩy sang cho Hạ Quyết Vân xem: “Anh thử đọc rồi cảm nhận ngữ điệu và nội dung trong bài phỏng vấn của phóng viên này đi. Chỉ cần câu hỏi được phóng viên đặt ra khiến mình mất hứng hay vấn đề ấy hơi sắc bén thôi là cách anh ta đáp trả cũng gay gắt hơn. Và anh ta cũng rất ghét khi người khác cứ đề cập đến chuyện thời thơ ấu của mình. Cái này chứng minh anh ta rất ghét bản thân thời còn nghèo túng, coi nó như vết nhơ trong cuộc đời.”

Hạ Quyết Vân cầm tờ báo lên, ngạc nhiên nói: “Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà cô đã đọc xong đống này rồi à?”

“Không.” Khung Thương nói: “Mấy quyển mà anh ta cố tình để lên trên, đặt nó vào vị trí dễ thấy nhất là mấy thứ vô dụng nhất, có xem cũng phí thời gian. Còn mấy thứ mà anh ta đè xuống dưới, muốn bỏ mà bỏ không được kia mới là cái chứa thông tin hữu ích nhất.”

Chính cái kiểu chọn lọc tin tức và năng lực xử lý này kết hợp với giọng điệu bâng quơ không chút để tâm khiến cô trông rất đáng ăn đòn.

Nhưng bạn lại không thể thừa nhận mình ngu ngốc trước mặt cô ấy nên đành chọn cách im lặng.

Hạ Quyết Vân nghiêm túc đọc bài phỏng vấn.

Bên phỏng vấn đợt đấy là người của tòa soạn có uy tín và thời gian phỏng vấn cũng là trong khoảng thời gian đầu sự nghiệp của Ngô Minh nên lúc mới được nhận lời mời, anh ta rất hưng phấn. Thế nên, dù nội dung phỏng vấn có gây ức chế đến đâu anh ta vẫn cố giữ nó lại.

Khi ấy, địa vị của anh ta không được như bây giờ nên câu hỏi phóng viên đưa có phần sắc bén.

Qua những ngôn từ “thăm hỏi” có thể thấy được phóng viên muốn gán lên cho Ngô Minh hình tượng “xuất thân nghèo khó, nhiệt huyết tràn trề” nhưng cố tình Ngô Minh lại không thích hai chữ “nghèo khó” ấy. Điều ấy đã làm cho bài phỏng vấn trở nên vô cùng thú vị, bộc lộ được sự kháng sự trong âm thầm của anh ta.

Khung Thương bật cười nói: “Hóa ra thế giới của đàn ông trưởng thành là như này, thú vị đấy.”

Cô kéo mâm đồ ăn đến trước mặt mình, nâng tay hỏi: “Sao bữa sáng lại không có sữa tươi?”

Hạ Quyết Vân vẫn đang đọc báo, lạnh lùng đáp: “Bởi vì đàn ông trưởng thành không uống sữa tươi.”

Khung Thương: “…” Có cảm giác bị xúc phạm.



Khung Thương cúi đầu ăn sáng, đồng thời mở di động lên xem nhật ký cuộc gọi. Hạ Quyết Vân cũng chọn ghế sofa nhỏ gần đó ngồi xuống, làm công việc y như cô.

Nhưng điện thoại Lý Dục Giai là điện thoại đời cũ, ứng dụng không nhiều lắm nên chẳng tra được gì.

Một lúc sau, Hạ Quyết Vân đứng lên đi về phía phòng ngủ của nữ chủ nhân thử xem túi xách. Đợi đến khi anh trở về, vừa lúc Khung Thương bước ra khỏi phòng sách.

Hạ Quyết Vân hỏi: “Có phát hiện gì không?”

“Chẳng có phát hiện gì quan trọng. Máy tính trong phòng sách không lưu quá nhiều tài liệu liên quan đến công việc, chứng tỏ anh ta không phải mẫu đàn ông trọng gia đình. Trừ cái này ra, nó cũng thể hiện Ngô Minh là người rất cẩn thận. Anh ta sẽ đúng giờ làm sạch lịch sử trò chuyện, chỉ để lại những tin liên quan đến công tác còn đời sống riêng tư không thấy gì.” Khung Thương xoay cổ, đưa điện thoại qua: “Tôi tin rằng anh ta làm thế không phải vì sợ Lý Dục Giai kiểm tra điện thoại mà là vì nội dung trò chuyện ấy có thứ khiến chính bản thân anh ta xấu hổ hoặc đơn giản ấy chỉ là thói quen? Chuyện này tạm thời tôi chưa xác định được. Nhưng thứ anh ta xóa, có lẽ sẽ liên quan đến vụ án.”

Hạ Quyết Vân đón lấy điện thoại xem qua rồi trả về cho cô.

Khung Thương nghiêng người đi qua anh. Hạ Quyết Vân thấy thế cũng vô thức đi theo.

Hai người tìm thấy két sắt trong phòng.

Két được đặt trong góc, hệ thống tự động nhảy ra dãy mật mã đen giữa không trung.

Khung Thương ngồi xổm xuống nhập mật mã, mở két.

Ở ngăn dưới két sắt đựng ngọc ngà châu báu, Khung Thương vơ hết chúng ra để sang một bên.

Ngăn giữa chất đống tài liệu, tất cả đều được đặt cẩn thận trong túi hồ sơ màu nâu.

Ngô Minh có vẻ là một người không thích bỏ đồ cũ nên dù là tài liệu có ích hay vô dụng anh ta đều căn theo thời gian xếp lại gọn gàng.

Có thể sau đấy anh ta chẳng đụng gì đến nó nhưng cũng không nỡ vứt đi.

Khung Thương lôi hết đống ấy ra trải lên trên mặt đất, quét mắt nhìn một lượt.

Có biên lai xưa lắc xưa lơ của ngân hàng, có hợp đồng cho vay, có bản sao giấy tờ bất động sản. Quá khứ Ngô Minh muốn giấu diếm bại lộ hết trong nháy mắt.

Hạ Quyết Vân nói: “Điều kiện gia đình Lý Dục Giai ở tầm trung, nhưng so với Ngô Minh năm đó thì tốt hơn nhiều. Cha mẹ cô ấy là công nhân viên chức bình thường, nhà hai phòng ngủ. Lúc đó có thể nói là Ngô Minh trèo cao.”

Khung Thương gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp Ngô Minh bắt tay vào gây dựng một công ty truyền thông, muốn phát triển theo hướng quản lý các KOL. Tiền anh ta mua camera, đồ trang điểm, chi cho các hoạt động quảng cáo dám chắc toàn bộ do Lý Dục Giai cho.”

“Lúc mới thành lập công ty, Ngô Minh cần số tiền hai triệu. Số tiền ấy cũng là nhờ cha mẹ Lý Dục Giai thế chấp căn nhà đang ở để có.” Hạ Quyết Vân cầm lấy một tập tài liệu trên mặt đất lên: “Người đại diện pháp lý của công ty không phải Ngô Minh hay Lý Dục Giai mà đó là mẹ Ngô Minh. Rốt cuộc anh ta thuyết phục Lý Dục Giai bằng cách gì vậy?”

Khung Thương bổ sung: “Đến căn biệt thự họ đang ở cũng đề tên chủ sở hữu là mẹ Ngô Minh, không hề có Lý Dục Giai. Xem ra dù có ly hôn, Lý Dục Giai cũng chẳng chiếm được mấy lợi.”

Sau đó cô buông đồ vật xuống, tiện nói kháy: “Người như Ngô Minh cũng có thể coi là sau lưng một người đàn ông thành công là một người phụ nữ thành công đấy, chỉ có điều người đấy là mẹ anh ta chứ không phải Lý Dục Giai.” Giọng điệu cô nghe như đang bất ngờ lắm.

Khoảng mười phút sau, chớp thời cơ khán giả ngồi trước màn hình phát sóng chưa kịp phản ứng, hai người sắp xếp lại đống tài liệu, đồng thời cũng rút ra được một số manh mối.

Khung Thương đặt đồ vật về vị trí cũ, phân tích thêm: “Anh ta cư xử rất không ra gì với Lý Dục Giai. Một là do hai người ấy kết hôn đã nhiều năm mà chưa có con nên tình cảm phai nhạt dần. Hoặc cũng có thể là do lòng tự trọng anh ta quá cao, không muốn thừa nhận việc trước kia mình phải dựa vào nhà gái để đi lên. Thậm chí còn có khả năng nữa là tình cảm trước đấy không đơn giản chỉ là tình yêu.”

Hạ Quyết Vân gật đầu.

Cái này cũng không có gì đáng ngờ.

Khung Thương nói xong tự dưng ngừng tay, nhìn anh chằm chằm.

Hạ Quyết Vân lạnh sống lưng: “Sao thế?”

“Anh biết đấy, nhìn từ góc độ thân phận trong trò chơi mà nói, tôi không tin tưởng anh. Từ khi nhìn thấy bệnh án trên bàn trà tôi đã có kết luận rằng, anh hoàn toàn đủ động cơ giết người.” Khung Thương nghiêm túc nói: “Ít nhất thì tôi không thể chịu đựng một người đàn ông như Ngô Minh nhiều năm như vậy.”

Hạ Quyết Vân mặt lạnh tanh nói: “Thế thì sau khi thấy đống tài liệu kia, hẳn là cô càng thêm tin vào suy nghĩ của mình. Giờ cô muốn thế nào? Ở riêng?”

Khung Thương lắc đầu: “Không, tôi vẫn tình nguyện chia sẻ những manh mối mình tìm được với anh mà.”

Anh cười nhạo: “Sao thế? Định kéo tôi qua màn tiếp à?”

“Không. Nếu anh là hung thủ thật, tôi tin chắc rằng mình vẫn có thể nắm được chứng cứ quyết định trước khi anh ra tay, đồng thời ngăn cản hành vi phạm tội.” Khung Thương nói tới đây thoáng ngừng, nở nụ cười quỷ dị: “Đây chính là sự hào phóng của một người đàn ông trưởng thành chưa cai sữa với phụ nữ.”

Hạ Quyết Vân: “…”

Anh không khống chế được lực tay, vo tròn xé nát luôn tờ giấy.

Hạ Quyết Vân tức tới nhe răng trợn mắt, ném đồ xuống mắng: “Mẹ nó! Cô bị thần kinh à?”



Khán giả ngồi trong phòng live stream để lại một chuỗi dấu ba chấm.

“Chỉ bằng một câu nói thôi đã thay đổi được cả bầu không khí phòng live stream. Boss chất thật! Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy?”

“Này là đùa giỡn hay đang khiêu khích thế? Thế giới của sếp kích thích quá, dám ở trong phó bản trêu chọc hung thủ.”

“Bên này tìm manh mối nhanh thế? Mấy người bạn phòng live stream kế bên còn đang trên đường đến bệnh viện kiểm tra xem mình có vô sinh không.”

“Chị gái 93 điểm xem tài liệu nhanh thế? Lúc cô ấy lật trang tôi mới đọc xong đoạn đầu.”

“Thế là quá bình thường. Người xem mới bình tĩnh chút nào, sếp nhà em có thể dùng thời gian một ngày xem xong hết cả đống sách vở lớp mười hai lẫn đống nháp đã sử dụng.”

“Giờ người có hiềm nghi lớn nhất là Lý Dục Giai. Nếu đúng như giả thiết trên thì vụ án này không khó lắm? Tam Yêu định cải biên thế nào đây?”

“Đây là phó bản nói về khủng hoảng hôn nhân [hít thở không thông]”



Sau khi cất toàn bộ đồ về két, Khung Thương lộn trở về phòng ngủ thay đồ.

Tuy Khung Thương không định ở riêng nhưng Hạ Quyết Vân trong cơn tức giận đã nhất quyết ở lại căn phòng ngay sát phòng sách.

Khung Thương đi qua gõ cửa, nói: “Anh Q, anh biết lái xe không? Anh đưa tôi đi được không? Tôi muốn đi mua mấy cái camera.”

Hạ Quyết Vân mở cửa: “Cô không biết lái xe à?”

Khung Thương nhếch mép chế nhạo: “Người có thân phận cao quý như tôi ra cửa làm sao có thể…”

“Rầm!”

Cửa lớn trước mặt cô lạnh lùng đóng sập lại.

Khung Thương xoa mũi, gõ cửa lần nữa.

Khuôn mặt lạnh tanh của Hạ Quyết Vân xuất hiện sau cánh cửa. Khung Thương thành thật nói: “Tôi không biết lái xe.”

Hạ Quyết Vân tức giận nói: “Thế chờ tí, tôi thay quần áo đã.”

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương trước tôi đã viết là vụ án đã được phá, hung thủ không phải Phạm Hoài nhưng dân chúng không tin, vẫn hoài nghi độ chân thực nên mới có phó bản này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.