[Livestream] Cô Gái Bệnh Mù Mặt Không Dễ Tán

Chương 14: Chương 14




Editor: Kuro

“Tinh tinh——” (Lời nhắc tin nhắn WeChat)

[Lương Ti Ti]: Xem chưa hả?

[Linh Vũ Ký Linh]: Ừm, đang xem. Giọng cậu ta êm tai quá.

[Lương Ti Ti]: Chị hai ơi, giọng gì đó nói sau đi, cậu nhìn tranh cậu ta vẽ chút đi! Cậu nhìn đi! Cậu không cảm thấy rất giống người nào đó sao?! [nổi điên.jpg][phẫn nộ.jpg]

Lúc này Diệp Hoành mới lấy lại tinh thần, chuyển màn hình để tiếp tục xem trực tiếp, Tịch Phi Nghiêu đang vẽ, ngón tay thon dài đang cầm bút trên màn hình, nét vẽ thành thạo linh hoạt, không để móng tay trông rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng những biến hóa dưới ngòi bút cũng khiến người ta kỳ vọng và muốn sa vào trong nó.

Anh ấy đang vẽ một bức tranh đơn giản bằng những nét đen trắng nhưng tranh đen trắng không dễ vẽ, nhìn theo những nét vẽ lưu loát, thấy được là anh đang vẽ góc nghiêng của một cô gái, dùng thủ pháp vẽ đường nét khiến cô cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã thấy ở đâu.

Dù Diệp Hoành không vẽ tranh, nhưng bình thường làm thiết kế cô cũng có thú vui chụp ảnh, vì vậy một bức tranh đẹp hay xấu cô nhìn là biết.

Tịch Phi Nghiêu này vẽ rất đẹp, thông thường trực tiếp dùng đường nét đen trắng để thể hiện một bức tranh cũng không được tốt cho lắm, thế nhưng anh lại làm nó rất thành thạo, những biến đổi nhanh chóng dưới ngòi bút khiến cho mọi người đều quên gửi mưa đạn.

#Anh ấy là một người thực sự yêu thích hội họa, người làm việc nghiêm túc quá đẹp trai có phải không#

Năm phút sau, phác họa thành hình, cũng đã đánh bóng xong, Cố Kiêu thở phào, nhìn góc nghiêng của cô gái trên mặt giấy, thực ra cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, cô nhất định đã quên, nhưng anh vẫn muốn gặp cô tại điểm bắt đầu, tình cờ gặp gỡ một lần nữa.

“Đây là cô gái tôi thích”

Cố Kiêu khẽ nói, khỏi phải nói, lại là một cơn bão bình luận ập tới, quét đầy màn hình.

[Đại đại, anh vẽ không phải em rồi, em là tiểu kiều thê của anh đóooooooo, sao anh lại quên hình dáng của em!]

[Đại đại, anh chắc chắn anh không vẽ sai chứ? Đây rõ ràng là góc nghiêng của cô gái 16, 17 tuổi. Đại đại, hơn 16, 17 đi!]

[Đại đại, chẳng lẽ anh muốn trâu già gặm cỏ non?!]

[AAAAAAAAAAA, tui muốn uống thuốc cải lão hoàn đồng, tui muốn trở về tuổi 16!]

[Bác sĩ, phiền chỉnh tôi thành dáng vẻ của cô bé trong hình!]



Cố Kiêu im lặng nhìn cơn mưa trên màn hình ngày càng dày, chỉ tuyên bố nghỉ ngơi năm phút, năm phút sau sẽ vẽ tiếp những thứ khác.

Bên kia Diệp Hoành cũng đã đổi web, lên Wechat hỏi Lương Tư.

[Linh Vũ Ký Linh]: Tịch Phi Nghiêu đã có người mình thích, cậu tính sao?

[Lương Ti Ti]: [một khuôn mặt bị ép buộc.jpg] [một khuôn mặt bị ép buộc.jpg]

[Linh Vũ Ký Linh]: Không phải cậu thích anh ta sao? Anh ta có người mình thích rồi, cậu tính làm sao? Đập chậu à?

[Lương Ti Ti]: Trời ới! Trời của tui ới!!! Để mình chết xong về nói chuyện với cậu (┬_┬)

[Linh Vũ Ký Linh]: ( ̄  ̄)

[Lương Ti Ti]: Không phải chỗ cậu cần quan tâm là hắn vẽ gì sao?!!!!!! IQ vô cực của cậu đâu?!

[Linh Vũ Ký Linh]: OZZZ Cậu biết rõ là mình mù mặt mà, mình chỉ có thể nhìn thấy là bức tranh đó đẹp, nhưng muốn mình đoán cô gái đó là ai có phải khó quá không.

[Lương Ti Ti]: AAAAAAA! Đừng ai cản tui hết, tui muốn báo thù!!!

[Linh Vũ Ký Linh]: Ồ, mình tặng cậu một cây dao, không cần khách sáo! Chúc mọi chuyện suông sẻ!

#Nói xem có nên chém chết con bạn nối khố không nhận ra mặt nó lúc 16 tuổi không#

Lương Tư cảm thấy mệt mỏi, không muốn nói tiếp với Diệp Hoành, biết cô ngày mai làm nội soi dạ dày, để cô nghỉ ngơi sớm tí, sau đó đổi web để xem trực tiếp.

Diệp Hoành cầm điện thoại đờ ra, trang này cũng dừng trên trang mà Tịch Phi Nghiệp trực tiếp, nhưng anh không nói gì, chỉ có âm thanh từ ngòi bút trên giấy truyền đến, trong một bệnh viện yên tĩnh vô cùng bất ngờ và quấy nhiễu lòng người.

Trong hư không dường như có rất nhiều chuyện cũ trỗi dậy trong lòng, khung cảnh trong tranh từ từ hiện ra, khiến cô không thể trốn.

9 giờ 30 phút, kết thúc trực tiếp: “Lạch cạch —— ”

Cô tắt web, anh cũng tắt máy, thở phào một hơi, nhìn con Phong Sinh vừa thành hình, một trong số bách quỷ, xem xét một chốc, sau đó lại lật ra tờ đằng trước, góc nghiêng của thiếu nữ 16, năm tháng nước lũ bạc màu, anh không kịp có mặt trong tuổi thanh xuân của cô, chỉ có thể mô tả cô bằng đường nét đen trắng, kỷ niệm vĩnh cửu.

“Ken két —— ”

Cửa phòng lầu dưới mở, giọng nói không ổn định của Cố Sênh truyền đến, Cố Kiêu nhíu mày, hay là mở cửa xuống dưới chăm sóc chị mình, thông thông có cuộc xã giao như vậy chắc chắn uống đến say chết mới về, chị của anh không giỏi uống rượu lắm, nghe chị ấy nói mấy câu nhảm cũng hay (…)

Dưới lầu, chị Ngô đã đi ra đỡ Cố Sênh.

Nhưng đêm nay cô ấy say quá, chị Ngô đỡ không nổi, Cố Kiêu nhận lấy cái người đầy mùi rượu là Cố Sênh, bảo chị Ngô đi lấy khăn nóng đến, còn anh thì dìu chị mình lên lầu.

Hầu hết trọng lượng cơ thể Cố Sênh đều dồn vào người anh, miệng quả nhiên nói nhảm: “Con mẹ nó, Diệp…anh chờ đó, tôi chắc chắn có thể làm tốt hơn anh! Tôi có thể uống nhiều hơn anh, có gan thì uống thêm ly nữa! Đúng là [beep——] con chó, lại gặp phải anh, muốn đánh chết anh màaaaaaa!”

“Ai chọc điên chị vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.