Ánh mắt Sủng Ái rời khỏi giao diện điện thoại, rất có hứng thú hỏi: “Đạo diễn mời chị uống trà?”
Bối Ni: “......”
Đạo diễn nào có tâm tình mời chị đi uống trà!
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, trong lòng chị không biết à?
Rõ ràng là chị đánh nữ chính trong bộ phim này, cảnh tiếp theo không thể quay, đạo diễn chuẩn bị “mời chị” qua đó giáo huấn một trận.
“Chị Thư Nhã, chị nhanh chóng qua đó đi.” Bối Ni nhìn đồng hồ, nói: “Còn có một lát là cảnh của chị.”
“Đi thôi.”
Đạo diễn ngồi trước máy quay phim quay phim, đang kiểm tra vài cảnh lúc trước quay.
“Đạo diễn An.” Sủng Ái kêu.
Nữ diễn viên phim trường xảy ra tranh chấp, vị đạo diễn này lại không đi khuyên can, chỉ lo cảnh mình quay.
Đạo diễn An trong giới giải trí là đạo diễn nổi tiếng, quay qua các loại phim, lấy qua rất nhiều giải, yêu cầu đối với diễn viên rất nghiêm khắc, vai chính bị thương ở mặt trong lòng đạo diễn An không quá dễ chịu.
“Thư Nhã.” Vẻ mặt đạo diễn An nghiêm nghị nói: “Chuyện xảy ra hôm nay của cô và Mộc Giai Nhân, tôi không hy vọng lại có lần sau.”
Thư Nhã trong giới giải trí là nữ thần trong lòng mọi người, tin xấu ngày đó ông cũng có nghe qua, các loại thủ đoạn trong giới ông cũng thấy qua rất nhiều, chỉ coi Thư Nhã là gặp phải tính kế, cho nên không lo hình tượng tìm cớ phản kích.
“Yên tâm đi, đạo diễn An.” Đôi mắt sáng của Sủng Ái chuyển động, mơ hồ mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết mặt của nữ chính rất quan trọng, sau này tôi sẽ không tát cô ta nữa.”
Đạo diễn An vốn dĩ còn chuẩn bị một đống lời lẽ văn hoa, muốn cùng Thư Nhã bàn luận đạo lý lớn nhân sinh, không nghĩ tới cô nói không gây chuyện nữa.
Chỉ có Bối Ni vô cùng lo sợ, nửa ngày ngắn ngủi cô đại khái thì thăm dò ra tính cách của Thư Nhã.
Tát một phát sẽ không rồi, đạo diễn ông quá đơn thuần rồi, chị Thư Nhã không nói không đánh những nơi khác a.
Đạo diễn An bị lừa gạt: “Vậy thì tốt, Thư Nhã, tình trạng hiện tại của Mộc Giai Nhân không thể tiếp tục quay phim, cô đi xem kịch bản, cảnh tiếp theo quay cô và Quân Thụy trước.”
“Được, đạo diễn An.” Sủng Ái cười đáp.
....
Sủng Ái trở về phòng nghỉ ngơi, Bối Ni đưa kịch bản tới, “Chị Thư Nhã, kịch bản của chị, lát nữa là cảnh của chị và Ảnh đế.”
Quân Thụy và Thư Nhã ở trong giới giải trí đều là diễn viên không scandal, hai mươi nấy tuổi thì lấy được người tí hon màu vàng (giải thưởng ấy), được phong là Ảnh đế trẻ tuổi nhất.
“Quân Thụy?” Sủng Ái khẽ nhíu mày, lấy kịch bản lật xem.
Bộ phim này chỉ có Thư Nhã và Quân Thụy đều là nghệ sĩ của giải trí Quân thị, những người khác đều là diễn viên của giải trí Tống thị.
Thư Nhã diễn vai yêu phi Ngụy Khuynh Thành, lúc đầu cảm tình cùng Hoàng đế rất sâu, Hoàng đế sủng nàng quá mức, có thể so với Bao Tự Đát Kỷ.
Ngụy Khuynh Thành ở hậu cung hoành hành ngang ngược, các phi tử đều không dám đắc tội nàng, chỉ cần đắc tội nàng thì sẽ chết rất thảm.
Sự sủng ái của Hoàng đế đối với Ngụy Khuynh Thành nửa thật nửa giả, mỹ nhân và giang sơn hắn lựa chọn giang sơn, sau đó liên thủ với Ngụy Như Tuyết diệt đi Ngụy gia, Ngụy Khuynh Thành cũng tự thiêu mà chết.
Ánh mắt của Sủng Ái rơi vào tên của Hoàng đế “Dung Tử Sở” ba chữ này.
Vị diện trước không biết xảy ra sai lầm gì, Phong Tử Sở vốn là quỷ bệnh vậy mà khỏe mạnh.
Trong đầu Sủng Ái nghĩ đến người đàn ông mặt mày như họa kia, mắt hắn dị thường băng lãnh sắc bén, nốt ruồi yêu tà của mỹ nhân, nhất thời cả người đều không tốt.
“Phấn Cửu Cửu, ta ghét hai chữ Tử Sở này!” Chết thảm cũng có phần của hắn.
[ Hệ thống không online. ] Phấn Cửu Cửu giả chết.ing
Sủng Ái: “.......”” Phấn Cửu Cửu ngươi qua đây, ta muốn thêm cho ngươi cái buff.
“Chị Thư Nhã, thời gian đến rồi.” Bối Ni nhắc nhở.
“Biết rồi.” Sủng Ái lấy lại tinh thần.