Edit by Liên Vĩ
Vân Chi đau đớn trừng lớn hai mắt, giãy giụa trên mặt đất vài cái, vẻ mặt không cam tâm rời đi.
“Vân Chi!!!” Thu Tư Vũ đầy mặt không thể tin tưởng, đau lòng nhìn Vân Chi ngã trên mặt đất.
Mọi người còn chưa thấy rõ tên “ thư sinh “ kia ra tay như thế nào, đại đệ tử của Thủy Nguyệt Cung cứ như vậy,à bị giết chết.
Tuy nói người trong giang hồ phiêu bạt tiêu dao tự tại nhưng một ngày nào đó cũng chết trên đao của người mạnh mà thôi.
Nhưng mà thiếu niên này còn trẻ mà thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn như thế,làm mọi người sau lưng nổi lên một trận hàn ý lạnh băng.
“Ai nha, ngượng ngùng a, giết chết đồ đệ ngươi yêu thương......” Sủng Ái nhìn thoáng qua thiếu niên vừa trở lại bên cạnh mình, nói: “Thư sinh, làm không tồi nha ~”
“Thư sinh?!” Có người sợ hãi kêu ra tiếng.
“Hắn chính là “ Ngọc Diện Thư Sinh “ trong giang hồ vẫn hay đồn đãi?!”
Một nửa đám người cuống quít thối lui đến một bên, thiếu niên một thân màu xanh nhạt xiêm y, mặt như quan ngọc, thủ đoạn ra tay tàn nhẫn độc ác còn không phải là “Ngọc Diện Thư Sinh” kia sao?!
“Bọn họ là người tà giáo, đó là Ngọc Diện Thư Sinh cùng sư phụ hắn!”
“Tà giáo bọn ngươi tới Thanh Thành là muốn làm gì? Là muốn giết ai?”
“......”
Người trong chốn giang hồ nghe nói qua danh hào “Ngọc Diện Thư Sinh” này chỉ nghiến răng nghiến lợi.
Khó trách cô nương kia cuồng vọng mở miệng: Giang hồ này, người mà cô muốn giết rồi, sẽ không sống qua thời gian uống một tách trà.
Ánh Sủng Ái nhàn nhạt nhìn quét một vòng, người bị ánh mắt của cô nhìn qua hàm răng đềurun lên.
Tà giáo, tên như ý nghĩa →tà sát.
Tâm tình vui vẻ → giết người.
Tâm tình không vui → giết người.
Tóm lại, chính là ác ma cuồng sát.
“Ha hả ~” Sủng Ái trên mặt phù dung tràn ngập ý cười, ôn hòa nói “Mọi người không phải sợ, ta hiện tại sẽ không giết các ngươi!”
Hiện tại???
Vậy về sao thì sao!?
Không khí nơi đại sảnh mang theo áp lực làm người ta không thở nổi.
Rốt cuộc —— “A!” Có người đột nhiên đụng ngã ghế chạy đi ra ngoài.
Chưởng quầy trên trán ra một mồ hôi lạnh mỏng, thấp thỏm nhìn chằm chằm tình huống trong đại sảnh, mỗi năm đại hội võ lâm tổ chức tại Thanh Thành, người giang hồ dễ dàng gây sự với nhau.
Cho nên, khách điếm cùng người giang hồ có kí kết ước pháp Tam Chương, trong đó có một quy ước là người ở lại khách điếm không được gây sự, nếu có người vi phạm không được tham gia đại hội võ lâm.
Nhưng, nhưng sự tình hiện tại là tà giáo xuất hiện gần đây trong lời đồn, mà người gây sự chính là Thủy Nguyệt Cung tiếng tăm lừng lẫy.
“Xoẹt.....” Thu Tư Vũ rút Liên kiếm ra khỏi vỏ.
Mấy cái nữ đệ tử của Thủy Nguyệt Cung cũng đi lên đem Sủng Ái cùng Dung Thiếu Khanh vây lại, mỗi người trong tay đều lăm lăm một thanh kiếm.
Dung Thiếu Khanh ngăn ở trước mặt Sủng Ái, trong tay ngưng tụ nội lực, trong mắt mang theo sát ý thị huyết.
“Này ~ các ngươi thật sự quyết định muốn cùng đồ đệ của ta đánh sao?”
Sủng Ái từ sau lưng thư sinh ló đầu nhỏ ra cười ngâm ngâm nói: “Sẽ chết đó nha!”
Thu Tư Vũ khuôn mặt âm tình bất định,tên thư sinh này ra tay giết Vân Chi, nhưng mà nàng ta cùng đại đa người có mặt ở đây giống nhau là không thấy rõ chiêu thức của hắn, cho thấy được tên thư sinh yêu tà này nội công của hắn còn thâm hậu hơn nàng ta nhiều.
Huống hồ...... Nàng ta còn muốn tham gia đại hội võ lâm ở Vân Vụ Sơn Trang, không thể gây sự ở đây được.
“Các ngươi giết vân Chi, từ nay về sau chính là địch nhân của Thủy Nguyệt Cung ta!”
Thu Tư Vũ thu hồi kiếm, tay áo vung lên sai người nâng lên thi thể Vân Chi mang theo đệ tử rời khỏi khách điếm.
“Thư sinh, chẳng lẽ trước đó ta có nói muốn cùng người của Thủy Nguyệt Cung làm bằng hữu sao?” Sủng Ái sờ sờ cằm, làm ra bộ dáng tự hỏi.
Dung Thiếu Khanh thu liễm sát ý trên người, hỏi: “Sư phụ có muốn ta giết các nàng không?”
Sủng Ái ôn hòa mỉm cười giáo dục: “Chúng ta không cần giết người lung tung!”
Mọi người:!!!∑(?Д?ノ)ノ
Bớ chúng giang hồ nơi này có tà giáo bệnh tâm thần giả nhân giả nghĩa.
Là ai vừa mới để đồ đệ mình tàn nhẫn độc ác giết chết đại đệ tử của người ta vậy?!