Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Nguyên Thảo
Giống như khi mùa đông kết thúc, ánh sáng mặt trời chiếu lên dòng sông bị đóng băng.
Sóng ngầm cuồn cuộn, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh lớp băng vỡ vụn.
Lúc đầu còn rất nhỏ, sau đó âm thanh vỡ vụn truyền đến không dứt, dần dần vang vọng cả công viên!
“Chuyện gì đang xảy ra?” Lộc Hưng và Khâu Nhậm đều cảm thấy khó hiểu: “Tiểu tử này đến cùng có lai lịch như thế nào. vì sao mỗi lần muốn giết hắn đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Âm thanh quái dị từ trong Mê cung Quỷ gương truyền ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về nơi đó.
Qua cánh cửa mở rộng nhìn không rõ lắm, toàn là mặt kính loang lỗ, trong mê cung hình như có vật gì đó đang thức tỉnh.
“Bình bình!”
Mặt kính nổ nát vụn, thủy tinh văng tung toé đến tận đường cái, rơi đầy trên đất.
“Mệnh Quỷ?” Nguyên nhân duy nhất gây ra biến cố lớn như vậy trong mê cung chỉ có thể là Mệnh Quỷ. Tôi kìm nén kích động trong lòng, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
Con ngươi tinh khiết màu đen ở trong lòng bàn tay của tôi đã chuyển động, dường như có một bóng mờ trong con ngươi đang từ từ thành hình.
“Mặc kệ những chuyện khác, giết hắn trước để ngừa hậu hoạn!” Lộc Hưng hét lên với Khâu Nhậm, sau đó bấm quyết, niệm chú, 7 con lệ quỷ hung mãnh nhào tới. Tôi lấy từ trong ngực ra một lá bùa, chưa kịp nhìn rõ liền ném tới trước, rồi chạy về phía sau.
“Đuổi!” Khâu Nhậm cầm dao đuổi sát ngay sau lưng tôi, hắn muốn giết tôi, từng dao trí mạng, Tôi gắng gượng chống đỡ, thỉnh thoảng liếc về phía chỗ sâu trong mê cung.
Theo lý thuyết phong thủy cục đã bị phá, âm khí cũng một lần nữa chui xuống dưới đất, nơi đây hẳn phải mây nhạt gió nhẹ mới đúng.
Nhưng đúng vào giờ khắc này, một luồng khí âm tà nồng nặc ngưng tụ ở trong mê cung, che kín nửa bầu trời.
“Vật chí tà?” Da mặt của Lộc Hưng khẽ run, hắn đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự khi ở bên Song Diện Phật, chỉ là chuyện đó cách đây quá lâu, không còn nhớ rõ nữa.
“Xoảng! Xoảng! Xoảng!”
Tiếng kính vỡ vang lên liên tiếp, tất cả mặt kính cửa sổ chung quanh mê cung đều bị nổ nát. Giữa đám thủy tinh nát vụn, có một người thanh niên với gương mặt bình thường, sắc mặt trắng bệch bước ra.
Hắn có chiều cao và hình thể tương đương tôi, thậm chí khuôn mặt cũng hơi giống.
“Là người hay quỷ?” Cơ thể của thanh niên này dần lộ rõ, mới nhìn cũng không khác người sống, Lộc Hưng trong chốc lát cũng không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng ngay khi thanh niên này bước ra khỏi Mê cung Quỷ gương, tất cả mọi người tại đều sửng sốt.
Thanh niên này có một mái tóc đen dài bồng bềnh phía sau, nhuốm đầy máu và tà khí. Điểm đáng sợ nhất chính là ở cuối mái tóc đen nhuốm đầy máu, kéo theo hàng trăm âm hồn đang khóc lóc giãy giụa!
Cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ, ma quỷ trong mê cung kính đều bị một mình nó trói buộc, mái tóc đen cứ như oán niệm biến thành mãng xà khổng lồ, cắn nuốt từng con âm hồn. Mỗi một bước đi của nó, số lượng âm hồn sau lưng bèn giảm đi.
Oán niệm dây dưa, nó giống như là Diêm La Vương, chúa tể sinh tử đang đi ra từ trong Quỷ Môn Quan. Cả con đường vắng lặng, không một tiếng động, ngay cả tiếng kêu của đám côn trùng và chim muông cũng không nghe.
Một tấm Bùa Quỷ từ trong tay của Lộc Hưng rơi xuống, nhưng hắn lại không hề phát hiện. Trong tất cả mọi người, biểu hiện của hắn chắc là lố nhất, bởi vì cũng chỉ có hắn mới biết quỷ vật trước mắt có tên gọi là gì.
“Đại Thừa Mệnh Quỷ!”
Song Diện Phật vì trợ giúp Lộc Hưng từng ban cho hắn một con Câu Hồn Mệnh Quỷ, thứ Mệnh Quỷ này bởi vì mệnh cách lúc còn sống khác nhau, thực lực cũng không giống nhau. Con quỷ kia của Lộc Hưng tuy cũng là Đại Thừa, nhưng mệnh cách cũng không phải tứ trụ chủ mệnh trong Bát Tự Thần Sát, mà là Thiên Biên Tinh Đấu, chỉ có thể miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn.
Nhưng dù như vậy, trước đây vì khống chế Mệnh Quỷ, Lộc Hưng cũng đã chịu rất nhiều đau khổ, phải dùng máu tươi nuôi nấng suốt mấy tháng mới có thể giao tiếp được.
Trong một trận đánh ở Thế Kỷ Tân Uyển, sự dũng mãnh của Đại Thừa Mệnh Quỷ đã được chứng thực. Lúc đó tôi mang theo bùa thượng thừa trong người, cũng không dám chắc 100% có thể giết chết nó, nếu không phải nó tự lộ chân tướng, khó mà biết được kết cục của trận chiến ấy.
So với Câu Hồn Mệnh Quỷ, con quỷ trước mắt này khủng bố hơn không chỉ gấp mười. Vong Thần là Bát Tự Thần Sát, là ngôi sao không may mắn, ngôi sao này có thể chiếu quỷ lộ, vừa lúc ứng với ngay trên thân của Mệnh Quỷ.
Tôi nhìn khí thế của Mệnh Quỷ phát sinh biến đổi lớn, khẽ gật đầu.
Âm khí cuốn ngược, hèn chi vừa rồi âm hồn trong mê cung không chạy ra ngoài. Thì ra lúc đại trận bị phá, Mệnh Quỷ cũng đã lật ngược thế cờ, nuốt trọn toàn bộ đủ loại âm hồn đã từng được tế luyện, tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Trong Mê cung Quỷ gương ở rốt cuộc cất giấu bao nhiêu âm hồn, chắc ngay cả bản thân của Khâu Nhậm cũng không rõ ràng. Số lượng âm hồn tích trữ giờ đây đều biến thành chất dinh dưỡng của Mệnh Quỷ, trợ giúp Mệnh Quỷ trực tiếp đột phá đến cảnh giới Đại Thừa.
Sau một lúc suy xét, tôi đã hiểu rõ nguyên nhân, hậu quả. Tuy tôi không hiểu rõ cảnh giới phân chia của quỷ vật, nhưng nhìn gương mặt như cá ươn hiện giờ của Lộc Hưng cũng đủ hiểu, Mệnh Quỷ lần này sau khi đột phá, không phải hạng xoàng.
“Mệnh Quỷ!”
Tôi giơ cao con ngươi màu đen trong tay, hét lớn về phía chàng trai. Nó vô cảm nhìn về phía tôi, trong đôi mắt trống rỗng kia dần dần hiện ra thân hình của tôi.
Khâu Nhậm và Lộc Hưng thấy tình huống không ổn, ra tay càng thêm điên cuồng: “Đừng cho nó cơ hội!”
Hai người đều bị lá bài tẩy của tôi dọa sợ, Đại Thừa Mệnh Quỷ vừa xuất hiện, đám lệ quỷ trong Bùa Quỷ đều là đồ bỏ, chênh lệch quá lớn.
Hai người bọn họ đồng loạt công kích, đang lúc tôi đánh nhau với Lộc Hưng, Khâu Nhậm tìm đúng cơ hội, đâm một dao ngang lưng của tôi.
Ngay lúc lưỡi dao sắp đâm vào, tóc đen bỗng cuốn tới, kéo chật lấy cánh tay của Khâu Nhậm, sợi tóc đâm vào thịt, máu tượi lập tức trào ra.
“Thứ quỷ gì đây?” Lực đâm trong tóc đen từ từ tăng lên, Khâu Nhậm bị quật ngã xuống đất, hắn dùng dao đâm về phía tóc đen. Nhưng âm khí tụ lại thành sợi tóc, mấy thứ dụng cụ cắt gọt thông thường vốn không thể nào chặt đứt, càng ngày càng có nhiều sợi tóc bò lên thân thể hắn.
“Lộc Hưng, cứu tao!” Trước cửa ải sống hết, hắn hét rất lớn, nhưng lúc này Lộc Hưng cũng khó bảo toàn chính mình. Hắn đang đánh nhau với tôi, còn phải đối phó với tóc đen đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, tư tưởng bị phân tán, dần dần rơi vào thế yếu.
“Chết tiệt, chết tiệt!” Hắn không ngừng chửi bới, giờ lợi thế đã mất, chỉ dựa vào mấy lá Bùa Quỷ không thể cứu vãn được tình hình.
Dưới sự liều mạng chém giết, bất chấp thương tích của tôi. Hắn rốt cuộc lùi bước, lau máu ở khóe miệng, ném mấy tờ Bùa Quỷ cuối cùng ra, dùng lệ quỷ tạm thời ngăn cản tôi, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách, rồi chạy về phía Khâu Nhậm.
“Cứu tao!”
Khâu Nhậm cũng đã sắp bị Mệnh Quỷ kéo lại gần mình, Lộc Hưng thử mấy lá bùa chú đều không có tác dụng gì với tóc đen. Gương mặt của hắn méo mó, chợt đoạt lấy lưỡi dao nhọn trong tay của Khâu Nhậm.
“Mày muốn làm gì?”
“Cứu mày chứ sao!” Lộc Hưng nói xong, không chút do dự, giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt đứt cánh tay đang bị tóc đen quấn chật của Khâu Nhậm!
Tiếng gào hét thê thảm vang vọng khắp đường phố, chắc đây là lần cuối cùng công viên giải trí kinh khủng này vang lên tiếng hét đáng sợ như vậy.
“Chạy mau!” Lộc Hưng nắm lấy Khâu Nhậm, cả cánh tay cụt cũng không thèm cầm theo, chạy như điên về phía Nhà ma.
“Chạy về phía Nhà ma? Chẳng lẽ trong đó có mật đạo?”
Tôi giao tiếp với Mệnh Quỷ, muốn truy kích, nhưng Lộc Hưng đã sớm dự liệu trước. Hắn lấy la bàn ra, dẫn động mấy chỗ Sát Huyệt khác, cưỡng ép dùng phong thủy tàn cục ngăn cản Mệnh Quỷ.
Tuy chỉ mới có mười mấy giây, hai thằng khốn nạn đã biến mất trong Nhà ma. Tôi tìm dọc theo vết máu, cũng để Mệnh Quỷ tiến vào trong hầm ngầm u ám, phức tạp dưới lòng đất để tìm kiếm, tuy nhiên không có kết quả gì.
Chúng giống như là đột nhiên biến mất, cũng không biết là đã lặng lẽ chuồn mất ở chỗ nào.
Chúng kinh doanh nơi này cũng đã 5 năm, có lưu lại đường lui cũng không có gì lạ. Sau một lúc do dự, tôi bèn thở dài thu hồi Mệnh Quỷ, chạy về bên cạnh Thiết Ngưng Hương.
Cô ấy mất rất nhiều máu, tình trạng khá tệ, tôi và Y Y cùng đỡ cô ấy lên chiếc xe taxi của chú hói, sau đó rời khỏi công viên, chạy đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi xe taxi lái ra khỏi công viên, đúng lúc chạm mặt xe cảnh sát đang chạy tới. Ngô Mãnh đích thân dẫn đội, anh ta bảo từ nửa giờ trước bọn họ cũng đã chạy tới đây, nhưng lại không tìm được vị trí cụ thể của công viên, cứ như gặp phải quỷ đả tường.
Tôi không kể rõ chi tiết với bọn họ, lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh Thiết Ngưng Hương. Lúc này đêm đen vẫn còn, livestream cũng chưa kết thúc, tôi sợ còn có những người khác tới thương tổn cô ấy.
Một tấc cũng không rời ngồi bên cạnh cô ấy, trong đầu của tôi rất loạn. Tôi không biết liệu có phải trong số mệnh của Thiết Ngưng Hương sẽ có kiếp nạn này, hay là bởi vì livestream của tôi liên luỵ tới cô ấy.
Nếu như ngay từ đầu tôi không livestream ở nhà nghỉ An Tâm, hẳn Lộc Hưng cũng sẽ không biết cô ấy là Tướng Tinh Thần Sát, càng không coi cô ấy là mục tiêu.
Xe taxi chạy như bay trong màn đêm, cảnh vật hai bên thụt lùi, mấy ngọn đèn đường mờ vàng rọi sáng con đường phía trước.
Khoảng chừng 40 phút sau, Thiết Ngưng Hương được chuyển vào phòng cấp cứu trong viện. Tôi ngồi ở trên hành lang không nói chuyện với bất cứ ai, thẳng đến ánh sáng hiện lên ở bên ngoài cửa sổ.
“Bệnh nhân đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian, ai là người nhà của bệnh nhân?”
Ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt của tôi, màn đêm bị xua tan, bình minh vừa ló dạng.