Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 262: Chương 262: Cát Lộc đao




Dịch: Niệm Di

***

“A Tân, đi xem chuyện gì đang xảy ra?”

Một người đàn ông ngồi ở giữa ghế sô pha mở miệng. Giọng nói của gã nghe có vẻ tang thương, chắc khoảng 40 tuổi.

“Dạ được, anh Long.” Người thanh niên đứng gần quầy bar lấy ra một con dao rựa, vòng từ phía sau quầy bar, đi về phía góc cầu thang.

“Đừng nhúc nhích, mỗi người đứng yên một chỗ.” Người đàn ông trung niên được kêu anh Long có uy thế rất cao trong đám người này. Khi gã nói xong, mọi người đều thành thật ngồi xuống.

“Anh Long, chắc không sao đâu. Có lẽ chỉ là trời mưa làm đứt cầu chì thôi mà.” Ở đầu bên kia của ghế sofa, một tên lưu manh đeo khuyên tai thản nhiên nói.

“Nói chuyện nhớ cho thêm muối! Giang Long tao có thể lăn lộn đến vị trí này là vì tao luôn cẩn thận, thế nên chưa từng vấp ngã bao giờ.” Người đàn ông đứng dậy, đẩy người phụ nữ bên cạnh rồi xốc đệm sofa lên, lấy ra một con dao đã tuốt khỏi vỏ.

“Vừa rồi, tao cảm giác động tĩnh trong phòng Tiểu Hổ có gì đó là lạ, mới kêu thằng Ba Thẹo đi lên xem sao. Thế mà từ nãy đến giờ, thằng Tiểu Hổ với thằng Ba Sẹo vẫn chưa đi xuống. Coi chừng có chuyện xảy ra rồi đấy.”

Thằng giang hồ đeo khuyên tai vẫn không nghĩ là đúng: “Anh Long, thằng nào ăn phải gan hùm mật gấu mà dám đến đây gây sự tại cái đất Giang Thành này chứ? Anh cả nghĩ nhiều rồi. Hay là mình chơi tiếp đi anh ơi.”

“Mày biết *éo gì? Suốt ngày toàn suy nghĩ bằng cái con c** ở dưới thôi à? Đếch có não thì chặt cmn đầu xuống luon đi.” Giang Long nói chuyện mà chẳng hề nể nang ai:“Mày biết tại sao hôm nay tao tụ tập anh em lại đây không? “

“Đã mấy tháng không gặp, anh gọi các anh em tụ tập đập phá à? “

“Buổi party này chỉ là một phương diện. Còn mục đích chính của tao là để tăng thêm chút hơi người trong biệt thự. Nhà tao to như vậy, âm khí quá nặng, e là có thể bị thứ gì đó ô uế bám vào.”

“Anh Long, anh nghĩ đi đâu vậy? Mới mấy tháng không gặp, anh tin mấy chuyện này từ khi nào?”

“Mày chưa thấy nên chưa biết sợ thôi!” Những người được mời hôm nay đều là huynh đệ sống chết của Giang Long. Do đó, gã nói năng tùy ý, vô tình tiết lộ rất nhiều thông tin: “Tối hôm qua, tao đã giúp cha nuôi lấy về một thứ. Nội dung trong đó rất hoang đường, vô lý và kỳ quặc. Nếu chúng mày mà đọc mấy cái ghi chú trong đó, thì bảo đảm thế giới quan của bọn mày sẽ phải sụp đổ hết.”

“Ghi chú gì vậy anh? Anh úp úp mở mở làm tụi em tò mò thêm đây nè.”

“ Bí mật! Tạm thời, chỉ có tao xem qua nội dung trên văn kiện đó mà thôi. Đợi sáng hôm sau, cha nuôi sẽ cử chuyên gia đến đây lấy về.”

Giang Long và tên đeo khuyên tai nói chuyện phiếm, mất khoảng hai ba phút đồng hồ mới nhận ra có gì đó không ổn.

“A Tân?”

“A Tân?!”

Hai người hét lên trong sảnh nhưng không ai đáp lại. Một người sống sờ sờ vừa đi qua trước mặt họ đã biến mất khỏi biệt thự chỉ trong chốc lát.

Sự lo lắng của cả bọn dần dần chuyển thành nỗi hoảng sợ. Mấy cô em trong phòng cũng hốt hoảng, ôm chầm lấy nhau.

“Tại sao lại như vậy?” Tên giang hồ đeo khuyên lấy điện thoại di động ra soi sáng, mạnh dạn đi tới góc cầu thang.

Một bóng đen đang đứng bên cạnh công tắc, trông dáng dấp thì có lẽ là tên A Tân ban nãy.

“Thằng nhóc khốn nạn, lão đại gọi mà mày dám không trả lời à? Ngứa da rồi phải không?” Gã bước lên cầu thang, và chỉ nhận ra sự khác thường khi tiến lại gần cái bóng này.

“Thằng chó A Tân này, mày đừng làm tao sợ nha.” Tên đeo khuyên tai vòng qua trước mặt A Tân rồi lấy điện thoại di động soi mặt gã. Ngay sau đó, tên này trông thấy mặt A Tân trắng bệch, không còn chút máu, đồng tử hai mắt co rút lại. Dường như thanh niên A Tân này vừa nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

“Người anh em, mày nhìn thấy cái gì thế?” Gã vỗ vỗ vào mặt A Tân. Cảm giác đầu tiên sau khi lòng bàn tay chạm vào gương mặt ấy chính là rất lạnh, hoàn toàn không hề cái nhiệt độ ấm áp mà người sống nên có.

Thế là, gã tát mạnh một cái - A Tân ngã thẳng xuống đất như một bức tượng với chân đế xiêu vẹo.

“A Tân!”

Người A Tân cứng đờ, ngã xuống cầu thang Tên đeo khuyên tai đang định chộp lấy gã kia thì đột nhiên phát hiện chân mình không thể cử động.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Dưới lầu, Giang Long cầm đao đi tới, tình cờ nhìn thấy có rất nhiều lọn tóc quấn vào chân gã đeo khuyên tai, kéo tên này vọt lên lầu hai trước mặt.

“Thứ đó là gì thế? Tóc của phụ nữ à?” Giang Long đứng yên tại chỗ, cảm giác lạnh lẽo từ tận bàn tay cầm đao. Mấy năm nay, gã từng chém giết đẫm máu ở Giang Thành nhiều năm nay nhưng chưa từng thấy chuyện như vậy. “Chẳng lẽ biệt thự của mình có thứ gì đó không sạch sẽ thật à? ”

Giang Long bước nhanh lùi về phía sau, bỏ mặc luôn cái gã đeo khuyên vừa bị bắt đi: “Mọi người ở yên trong phòng khách. Đừng nhúc nhích! Lấy điện thoại di động ra soi sáng, chú ý xung quanh!”

Gã hét lên rồi vội vàng trở lại phòng khách, mở ngay két sắt âm tường.

“Anh Long, A Tân đâu? Anh nhìn thấy gì vậy?”

“Đừng nói nhiều, mau đi kiếm cho tao cái đèn thắp sáng!” Giang Long gấp gáp đến độ mồ hôi nhễ nhại, cố lần mò thứ gì đó trong két sắt.

Tiếng va chạm leng keng của vàng ròng và ngọc quý trong chiếc tủ khiến bọn thuộc hạ đều trừng to cả mắt.

Sau vài giây, Giang Long vẫn chưa tìm được thứ mình muốn, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng phụ nữ đang thét gào.

“Mie nó! Ai đang thét vậy?”

Giang Long nâng đao lên, nhìn về phía phát ra âm thanh. Một cô gái hăn mặc hở hang cả khe ngực đang ngồi trên ghế sofa chỉ ra cửa sổ: “Bên ngoài có người!”

Nhìn theo đầu ngón tay, gã chỉ thấy rèm cửa tung bay. Cửa sổ ban đầu đóng lại đã được mở ra từ lúc nào, khiến nước mưa văng vào, xối ướt tấm thảm nơi ấy.

“Sợ bóng sợ gió.” Giang Long lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn căn phòng, bất chợt sửng sốt: “Trong phòng thiếu mất một người?!”

Ban đầu, gã ngồi trái ôm phải ấp trên ghế sofa. Nhưng bây giờ, chỉ có một người phụ nữ duy nhất tại đó, vậy còn một người nữa đâu?

Dường như có một con thú đói ghê rợn đang lang thang trong bóng tối, và sẽ vồ ngay một kẻ bất cẩn nào đó rồi xé nát con mồi ngay lập tức.

Nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lên mọi người trong căn biệt thự, và sự im lặng có thể khiến người ta phát điên.

“Hình như nhà anh bị ma ám thật đấy.” Tên đàn em chưa từng lên tiếng nãy giờ đã cảm thấy rợn cả tóc gáy, cứ cầm điện thoại soi mói xung quanh. Hình ảnh này cứ như thể có một con quái vật xấu xí đang ẩn nấp trong mọi ngóc ngách, nơi mà ánh sáng không thể soi đến.

“Anh Long, tối nay em không làm phiền anh nữa. Tụi em về trước nhé.”

Gã nắm lấy cô gái đang ngồi bên cạnh nhưng giờ chuẩn bị rời đi. Chưa kịp nhích chân nửa bước, Giang Long đã chặt mạnh cây đạo lên mặt bàn: “Tối nay, không ai được phép ra ngoài, ra ngoài càng nguy hiểm hơn!”

Giang Long tiếp tục tìm kiếm trong két sắt. Bọn đàn em và mấy cô gái cũng chẳng dám ho he lời nào. Thời gian cứ thế trôi qua, nỗi sợ hãi tràn ngập không khí.

Ánh sáng và bóng tối cứ thay nhau ngự tri tòa biệt thự. Thỉnh thoảng, có một tia chớp căn biệt thự tối tăm, phản chiếu lên từng khuôn mặt tái nhợt.

“Ầm ầm!”

Sấm sét nổ vang, có một cô gái không chịu nổi áp lực. Trước chuyện sống chết, cô không thèm quan tâm đến mặt mũi của Giang Long, bèn vứt giày cao gót, mở cửa chạy ra khỏi biệt thự.

“Thịch thịch thịch!”

Tiếng bước chân đột ngột dừng lại. Mọi người nhìn ra cửa sổ, lại chẳng thấy ai ra đến ngoài cổng biệt thự ấy cả.

“Đâu mất tiêu rồi???”

Lúc người phụ nữ ấy rời đi, cô cũng không kịp đóng cửa phòng khách lại. Màn mưa mù mịt cứ ca múa, trong khi cánh cửa chống trộm cao cấp rung lên cót két, như thể tâm trạng của mọi người trong nhà đang dao động, treo lơ lửng giữa tầng không.

“Tụi bây thấy chưa? Đừng chạy lung tung, bên ngoài còn nguy hiểm hơn nữa. Hình như xung quanh chúng ta có thứ gì đó.”

Giang Long không quan tâm đến sinh tử của cô gái ban nãy, lục lọi một hồi thì tìm ra một chiếc chìa khóa từ bên trong két sắt.

“Thế là mở nó ra được rồi!” Gã chạy đến một mặt bên khác của chiếc tủ âm tường này, xé giấy dán tường, để lộ ra một cái két sắt lớn hơn ở phía sau.

Gã dùng chìa để mở ổ khóa, sau đó nhập mật khẩu. Ngay khi cửa tủ được mở, một luồng khí lạnh thổi ra. Mọi người nhìn vào bên trong. Nơi ấy, có một thanh bảo đao cổ điển vô cùng khí thế.

Thanh đao có thân hẹp, lưỡi thẳng, bén ngót như sương mùa thu. Món vũ khí này đơn giản, nhỏ, dài, thẳng tắp, sắc bén mạnh mẽ.

Trên cán dao còn có khắc ba ký tự cổ ấn-Deer Knife!

“Nước Tần mất hươu, thiên hạ đều tranh giành. Chỉ kẻ thắng mới bắt được hươu này và chém nó. Thanh đao trước mặt chính là báu vật do cha nuôi thắng từ một buổi bán đấu giá ở nước ngoài mang về. Tương truyền là báu vật của Phu Tử, đào ra từ trong mộ thời nhà Hán. Dù trải qua ngàn năm, nhưng đao có thể chém sắt như bùn, cắt cả vàng, nát cả ngọc.”

Giang Long vươn tay nắm lấy cán đao: “Hơn nữa, thanh đao này còn có một công dụng khác. Theo lời cha nuôi kể, đao này là vũ khí tùy thân của một vị tướng biên thùy triều Hán, ngày đêm được Tướng Tinh soi sáng nên bách tà bất xăm. Nếu dùng nó, có thể chém được xu nịnh, diệt được gian tà.”

Khi nhìn thấy thanh đao này, gã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa nói hết lời, chuôi đao có hình đầu hổ của thanh Cát Lộc đao ấy đã bị một người khác nắm chặt.

...

Thanh đao rất nặng, nặng đến nỗi tôi phải cố gắng lắm mới có thể cầm nó trong một tay.

Lưỡi đao như sương bạc phản chiếu lên mặt tôi. Giữa những góc cạnh kiên cường, có một luồng hơi lạnh đang chạy dần trên đó.

“Đao tốt!”

Tôi lùi lại một bước, cười nhìn Giang Long đang ngẩn người: “Mày ngạc nhiên lắm à? Nếu không phải chờ xem coi lá bài tẩy của mày là gì, thì cơ bản lúc này, mày đã trở thành xác chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.