Dịch: Niệm Di
Lục Cẩn dám bắt cóc Vương Ngữ, nghĩa là gã đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi. Trường trung học Tân Hổ sẽ trở thành đầm rồng hang hổ tối nay, và tôi không thể coi thường kẻ địch được.
“Các anh em lại có thể đứng ra trong lúc anh gặp nạn, anh sẽ ghi khắc phần ân tình này. Thế nhưng đêm nay, những người mà chúng ta sẽ đối phó không phải là người bình thường. Thủ đoạn của bọn chúng nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Nếu ai muốn rút lui, bây giờ vẫn còn kịp.”
Liếc nhìn những người anh em do Nhị Cẩu dẫn đến, thấy không có bất cứ một ai nảy sinh ý định rút lui, tôi thầm gật đầu rồi nói tiếp: “Biết rõ nguy hiểm, nhưng mấy anh em vẫn sẵn sàng giúp đỡ mà phớt lờ luôn sự an toàn của bản thân... Vậy anh đây cũng không khách sáo nữa. Trong thời gian hôm nay, các anh em cứ ở lại đây, tìm khu vực xung quanh để luyện quyền. Anh sẽ hướng dẫn cho mọi người một vài động tác còn mắc lỗi. Ngoài ra, anh còn có một vài loại dược liệu của công ty dược Càn Đỉnh, có tác dụng cường thân kiện thể cho mấy anh em. Tranh thủ lúc trời chưa tối, anh sẽ cố gắng tăng thêm một ít sức mạnh cho mọi người.”
Trong giấc mộng, tôi và Nhị Cẩu từng luyện tập Bát Bộ Băng Quyền hàng chục ngàn lần mới tìm ra phương pháp tạo nên nội kình, hiểu rõ đủ loại kỹ xảo. Lúc này, tôi bèn truyền thụ tất cả các kỹ xảo ấy cho tất cả mọi người.
“Có một phòng tập Taekwondo ở phía bên kia đường phố Đinh Đường. Mọi người có thể đến đó trước. Anh cần lên một kế hoạch chi tiết.”
Sau khi Nhị Cẩu và những người khác rời đi, tôi gọi điện cho thư ký Trương, hỏi thăm tiến độ nghiên cứu Bồi Nguyên đan và Thạch Linh tán, sau đó biết là hai loại thuốc này đã được chế tạo thành công. Dựa theo công thức, họ đã bào chế ra loại thuốc tích hợp sẵn, có thể uống ngay. Tuy nhiên, do một số loại thuốc Đông y trong công thức khá hiếm thấy nên tạm thời chưa thể sản xuất đại trà được. Bộ phận nghiên cứu của công ty ấy đang nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, nhằm tìm ra phần dược liệu thay thế thích hợp.
Tôi bèn yêu cầu thư ký Trương ký sổ giùm, sau đó mua một vài phần thuốc thành phẩm. Sau một phen cò kè mặc cả, giám đốc Hoàng đích thân gọi điện cho tôi, bảo rằng do đang trong thời gian thí nghiệm nên chỉ có thể cung cấp tối đa 5 phần thuốc cho tôi mà thôi.
Khoảng một giờ sau, thư ký Trương vội vã đến cửa hàng bán đồ chơi người lớn với một chiếc cặp da màu bạc.
“Cậu Cao Kiện, chúng tôi khó mà trốn tránh được trách nhiệm về tai nạn mất tích của Vương Ngữ. Giám đốc Hoàng cũng rất lấy làm tiếc. Ông ấy nhấn mạnh rằng, số thuốc lần này là chính là tiền bồi thường của cá nhân ông ấy cho cậu.”
“Giám đốc Hòng có lòng rồi.” Tôi cũng không mấy khách sáo với thư ký Trương, lập tức mở chiếc cặp ra trước mặt gã. Bên trong có mười viên Bồi Nguyên đan và năm phần thuốc mỡ Thạch Linh tán: “10 viên à? Các anh có nhầm lẫn gì không?”
“Bồi Nguyên đan đã được phát triển thành công. Giám đốc Hoàng biết rằng cậu cần, thế nên ông ấy vét hết hàng tồn kho cho cậu. Về phần Thạch Linh tán, phối dược thực sự rất khan hiếm, 5 phần đã là giới hạn của chúng tôi. Tôi hy vọng cậu có thể thông cảm cho giám đốc Hoàng. Đừng vì những điều này mà ảnh hưởng đến sự hợp tác trong tương lai của chúng ta.” Thư ký Trương cười làm lành, thái độ cực kỳ nhún nhường.
“Đừng lo lắng, trên thực tế, cho dù các anh không hề cho tôi bất cứ một phần thuốc nào, tôi cũng sẽ không trở mặt với công ty dược Càn Đỉnh. Mà thôi, cho tôi gửi lời cảm ơn đến giám đốc Hoàng nhé.” Tôi hiểu rõ hết cả, biết ngay ý định của Hoàng Bá Nguyên. Ông ta vốn định thả dây dài để câu cá lớn, muốn đưa tôi phần ân tình này nhằm trói chặt tôi với công ty dược Càn Đỉnh, làm đòn bẫy để thuận tiện mai sau lũng đoạn các phương pháp chế dược trong tay tôi.
Tiễn thư ký Trương về, tôi đưa trước cho Cổ tiên sinh một viên Bồi Nguyên đan, giúp anh ấy điều hòa cơ thể. Sau đó, tôi xách hộp đựng thuốc đi đến phòng tập Taekwondo tìm Trần Nhị Cẩu.
Khi đến nơi, tôi chưa kịp vào cửa đã thấy một cảnh tượng khá lạ lùng.
Sân tập lớn nhất trong đại sảnh đã bị đám người Nhị Cẩu chiếm giữ. Những người đam mê môn Taekwondo bên cạnh chẳng những không hề tức giận, mà còn phấn khởi đứng quan sát, ngay cả chủ nhiệm câu lạc bộ mang đai đen cũng nằm trong số đó.
“Đúng là tôi đã đánh giá thấp võ thuật cổ truyền của Trung Quốc. Trong xã hội ngày nay, quả thật có một phần lớn bọn giả mạo tự xưng bản thân là nhà Võ thuật gia luyện tập võ thuật cổ đại làm sâu mọt đục khoét. Thế nhưng, cũng có một số người tinh thông võ học thực sự.” Người chủ nhiệm kia vừa nhìn chằm chằm Nhị Cẩu luyện võ, vừa gật đầu nói lầm bầm gì đó.
“Có hai loại võ thuật, một loại là để biểu diễn, và loại còn lại là để giết người đấy.” Tôi tách đám đông ra, chen vào trong đó.
Thấy tôi bước vào, nhóm người Nhị Cẩu lượt dừng tay, quay đầu lại, suýt nữa thì thét lên “chào Đại ca” rồi!
“Mấy anh em chơi nổi quá rồi đấy? Nhị Cẩu, chú mày liên hệ chủ nhiệm để thuê một sân huấn luyện nhỏ hơn đi, đừng để người ngoài bước vào.” 10 phút sau, tôi dẫn nhóm người Nhị Cẩu đổi sang một sân huấn luyện nhỏ hơn, sau đó khóa cửa lại. Cuối cùng, tôi mới lấy ra một vài viên thuốc từ bên trong cặp da: “Môn võ cổ điển mà mọi người luyện tập tên là Bát Bộ Băng Quyền, nếu có thể phối hợp với loại thuốc được điều chế từ phương thuốc cổ điển này, vậy sẽ có hiệu quả bất ngờ đấy.”
Để tránh rắc rối không đáng có, tôi không nói tên thuốc cho bọn họ. Tôi làm vậy cũng là để bảo vệ các anh em trước mặt, vì đôi khi biết càng nhiều, càng nguy hiểm hơn.
Sau khi Nhị Cẩu và những người khác ăn Bồi Nguyên đan vào, mặt họ bất chợt ửng đỏ, khí huyết mạnh mẽ như sói điên, lúc vung quyền còn tựa như âm vang lên từng tiếng xé gió, sức mạnh được tăng lên ít nhất cũng từ 20 - 30%.
“Anh Kiện, anh còn loại thuốc thần kỳ này không? Sau khi uống, em cảm thấy cả người nhẹ như sương khói, toàn thân cứ như có đầy sức lực, dùng hoài không hết. Em đoán mình có thể giết chết một con bò chỉ với một cú đấm thôi đấy.” Nhị Cẩu nói xong, mấy anh em nhỏ xung quanh cũng lên tiếng khen ngợi hết lời.
Tôi cất mớ thuốc còn dư lại: “Anh có một loại thuốc khác có thể tăng cường khả năng chịu đòn của cơ thể, da dẻ như vách đá, cơ thể vững vàng như đá tảng. Nhưng anh chỉ có 5 phần thôi, giờ ai uống ai nhịn, mấy chú tự sắp xếp đi.”
“Da dẻ cứng như đá ư? Kiểu đao thương bất nhập à anh?”
“Em không tin, có quá lời không đấy?”
“Lý Ly, mày từng học tới cấp 3, là người có trình độ văn hóa cao nhất trong đám rồi. Mày có biết loại thuốc này không?”
“Đậu xanh, tao còn là du học sinh đây này, nhưng chưa từng nghiên cứu qua thứ này!”
Tôi giơ tay ra hiệu cho cả nhóm im lặng: “Nói đao thương bất nhập là hơi lố. Tác dụng lớn nhất của loại thuốc mỡ này là nâng cao khả năng chịu đòn, tăng cường năng lực tự vệ của mấy anh em mà thôi.
Hơn 10 giây sau, Nhị Cẩu cùng 4 người khác bước ra ngoài: “Tối nay là chiến đấu liều mạng, nên phải dùng thép tốt để rèn ra lưỡi dao. 4 người này có kinh nghiệm chiến đấu nhiều nhất, vậy mới có thể đền đáp công ơn của anh.”
Nhị Cẩu lần lượt giới thiệu bốn người phía sau cho tôi: “Hai người có dáng dấp na ná nhau này là Bành Thu và Bành Đông. Họ là hai anh em, cả hai đều đã từng nhập ngũ, thế nên thực lực không cần phải bàn cãi. Hai người còn lại, tên cao to cường tráng này tên Trương Đại Lực, đầu óc chậm tiêu nhưng nghĩa khí; thằng lùn ốm nho này được gọi là Đao Tử, thích chơi phi đao bằng hai tay. Trước đây, em quen với chú em này tại trung tâm giáo dưỡng. Bốn người bọn họ và em, vừa đủ 5 phần.”
“Hân hạnh gặp mặt.” Ta giao thuốc cho 5 người trước mặt, sau đó quay đầu nhìn về phía 2 người còn lại: “Vậy, hai anh em kia tên gì? Xong vụ này, anh nhất định sẽ tìm thêm thuốc, đưa cho cả hai.”
“Không sao đâu anh. Hai người bọn họ không giỏi đánh nhau cho lắm.” Nhị Cẩu chỉ vào tên đeo kính: “Đây là Lý Ly, rất láu cá và có nhiêu mưu ma chước quỷ. Cái tên to béo, đầu bự bên cạnh là Mã Bàn, hàng xóm cùng thôn với em. Thằng này ham ăn lắm, bố mẹ hết nuôi nổi nên đuổi ra khỏi nhà. Hiện tại, thằng này theo em đi kiếm ăn, chuyên phụ trách lái xe.”
“Đúng là chú mày xây dựng được cả một nhóm hoàn hảo nhỉ.” Sau khi làm quen với các anh em của Nhị Cẩu, tôi bèn lấy Thạch Linh tán ra, bôi lên da cho mọi người.
Thạch Linh tán trông giống như Silica gel*, nhưng thực chất khi thoa lên da thì chỉ để lại một lớp mỏng, thấm từ từ vào da thịt.
(*Silica gel hay còn gọi là Gel axit silixic, là một chất rắn sẵn có trong tự nhiên, ở dạng hạt cứng và xốp, có vô số khoang rỗng li ti trong hạt, có màu trắng, trơ và bền - chủ yếu được dùng làm chất hút ẩm bảo quản hàng hoá như thực phẩm, quần áo, giày dép, thiết bị điện tử, dược phẩm, nông sản.)
“Trao đổi chiêu thức lẫn nhau có thể thúc đẩy sự hấp thụ Thạch Linh tán, nhưng mấy anh em nên chú ý chừng mực. Dù gì đi nữa thì đêm nay có chuyện cần làm.”
Tôi hướng dẫn lại một số điều về quyền pháp cho họ, thậm chí còn dạy thêm phương pháp thiền và cách thở bụng cơ bản nhất trong tu đạo, cuối cùng mới đứng dậy rời đi.
Tìm đến một chỗ không vắng người, tôi lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, xem qua danh mục sản phẩm, muốn đổi một vài vật để phòng thân: “Cứ thế này, đừng nói là tích lũy điểm đủ 10.000 điểm, không bị âm là mừng lắm rồi.”
Tôi lắc đầu, đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi não mình.
Tôi vẫn còn 69 điểm tích lũy để dùng. Nếu đổi hết toàn bộ, tôi có thể nhận được vài thứ khá tốt. Nhưng mà, những món bảo vật kia lại quá đắt đối với tôi, trong khi tỷ lệ giữa giá cả và hiệu suất nhận được lại cực kỳ thấp.
Và nếu giữ bảo vật trong người, thậm chí còn có nguy cơ bị người khác nhòm ngó nữa.
“Mình có nên đổi vài lá bùa thượng thừa không nhỉ?” Một lá bùa thượng thừa ngẫu nhiêu cần 10 điểm để đổi. Nhưng bởi vì hoàn toàn ngẫu nhiên, tôi không biết mình sẽ đổi được loại bùa nào. Suy đi tính lại một hồi, tôi quyết định không đổi nữa.
“Vận may của mình cực kỳ tệ. Nếu mình đổi lấy một lá bùa mà không cần dùng đến, thế là lãng phí điểm mất rồi. Vậy sẽ khiến mấy lần livestream sau vô cùng bất lợi. Ngay cả khi cứu sống được Vương Ngữ, mình cũng mất tự tin để đối đầu với bọn chúng trong tương lai. Không thể đổi được! Mình không được lãng phí 69 điểm này.”
Tôi cất điện thoại vào, quay trở lại phố Đinh Đường rồi nhắm mắt vận chuyển Diệu Chân tâm pháp, thanh lọc Linh Đài: “Nếu đêm nay mình dùng bùa chú của Diệu Chân, vậy khác gì thừa nhận bản thân học trộm Diệu Chân đạo pháp. Nhưng nếu mình không bấm niệm pháp quyết, niệm chú, vậy chỉ có thể sử dụng một nửa sức mạnh mà thôi, khó mà tiến thối. Chẳng lẽ mình phải xung đột trực diện với Diệu Chân quan sao?”
Tôi tự hiểu rõ một chuyện, một khi tôi sử dụng bùa pháp Diệu Chân ngay trước mặt Lục Cẩn và Lục Trần, tôi và Diệu Chân quan sẽ chính thức xé rách da mặt, không còn đường lùi.