Dịch: Vạn Cổ
***
Bước xuống xe van, tôi lấy tiền moi được từ Thạch Hữu Phúc ra đưa hết cho Nhị Cẩu Tử.
Sau đó, tôi thu gom đống túi da và bình gốm của Cổ tiên sinh, đồng thời vác hắn xuống xe, lôi về tiệm.
“Tiểu Phượng, giúp anh một tay.”
Mặc dù Tiểu Phượng cũng giật mình khi tôi kiếm đâu ra một gã đàn ông lớn tuổi sờ sờ ra đó, nhưng cô nàng rất nghe lời tôi, nên chắc chắn bảo gì làm nấy, không hề hỏi nhiều.
Đỡ Cổ tiên sinh vào trong nhà xong, tôi kéo một tấm ga trải giường cho gã che thân, rồi đóng cửa tiệm, dẫn Cổ tiên sinh lên lầu 2.
“Tiểu Phượng, em tuyệt đối không được chạm vào đống bình gốm sứ bên trong chiếc áo choàng màu đen đó.” Sau khi căn dặn kĩ càng, tôi khóa cửa phòng lại. Hiện tại, chỉ còn mỗi tôi và Cổ tiên sinh đang trùm ga trải giường trong căn phòng này.
“Cuối cùng thì mày là thần thánh phương nào? Lôi tao vô đây định làm gì?” Cổ tiên sinh dùng hai tay siết chặt tấm ga giường để che thân, do không mang theo đám Cổ trùng bên người, hắn quả thật lo lắng trong lòng.
Khi trước, tại nhà trọ An Tâm, Tiểu Phượng cũng có tư thế trùm kín ga giường y chang gã đàn ông trước mắt này. Thế nhưng mà, cô nàng Tiểu Phượng làm cái hành động ấy lại vô cùng quyến rũ mê người, hiện tại chính là Cổ tiên sinh, tôi càng nhìn càng thấy chướng mắt.
“Nói như vậy, ông anh cũng tò mò vì sao tôi miễn nhiễm với Cổ trùng, đúng không?” Tôi kéo rèm cửa lên, xem coi có ai đang lấp ló bên ngoài hay không. Chủ đề mà tôi sắp hỏi có liên quan đến Âm Gian Tú Tràng, tôi không muốn người thứ ba nghe thấy.
“Hừm... Hôm nay, tao rơi vào tay mày, chỉ trách tao học nghề chưa giỏi mà thôi. Muốn chém muốn giết gì thì mày cứ ra tay đi. Tao luyện Cổ trùng, thường xuyên bị trùng độc hành hạ đau đớn khắp người. Cho dù mày có dằn vặt tao ra sau, tao thề không rên la dù chỉ một tiếng.”
Cổ tiên sinh phát ngôn vô cùng bi tráng, thế nhưng khí thế của hắn lại bị tấm ga trải giường màu hồng xen lẫn vài nhành hoa trên người phá tan sạch sành sanh, ngược lại trông hơi vui mắt một tý.
“Bọn Cổ sư các anh đều kiêu ngạo đáng yêu đến thế à?” Tôi thở dài, lấy giấy bút ra, viết xuống 03 chữ “Mai Hoa cổ.”
“Ngày hôm nay, tôi bắt anh đến đây, chỉ là muốn hỏi anh một vấn đề. Nếu anh thật lòng trả lời, tôi sẽ thả anh ngay lập tức.”
“Mày nói thật à?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nhưng anh phải nói thật, đừng có chơi trò đánh đố với tôi.” Vấn đề mà tôi định hỏi có liên quan đến Mai Hoa cổ. Đây chính là con đường duy nhất mà Hạ Trì để lại sau khi mất tích, do đó, chuyện này rất quan trọng đối với bản thân tôi.
Cổ tiên sinh bèn nhíu mày, cắn đứt ngón taty, chấm một giọt máu ở giữa trán: “Có Cổ trùng bản mệnh chứng giám, tôi xin thề. Nếu có dóc láo, âm trùng cắn nát thân thể! Hiện tại, cậu hỏi đi.”
Cổ sư không tôn thờ thần linh, chỉ một lòng hướng về Cổ trùng bản mệnh. Gã này tuyên thệ trước nó, chứng tỏ có một sự ràng buộc nào đó bên trong.
“Cổ độc của anh miễn nhiễm với tôi, cũng không phải vì tôi từng tu luyện Cổ thuật. Có khả năng là tôi dính líu đến một loại Cổ độc nào đó bên trong cơ thể mình.”
“Không thể nào! Nếu cậu từng trúng Cổ độc, có loại độc tố khác vào, nó sẽ khiến trứng Cổ ấp nở nhanh hơn. Khi đó, cậu sẽ trở thành một cái bình thật lớn cho hàng trăm ngàn Cổ trùng xâu xé nhau, cuối cùng còn thừa lại một con Cổ trùng duy nhất.” Theo ý kiến của Cổ tiên sinh, các loại Cổ độc khác nhau sẽ kích thích lẫn nhau, khiến tính chất hung hãn kích phát mạnh mẽ, rồi sinh ra Cổ trùng lợi hại hơn chủ thể ban đầu.
“Anh chắc chứ? Có khi nào là do một loại Cổ độc cực kỳ bá đạo, một khi nó đã vào trong cơ thể của tôi rồi, sẽ không bao giờ cho phép bọn Cổ tầm thường khác tiến vào bên trong?”
Dường như Cổ tiên sinh nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng gã lắc đầu ngay lập tức: “Đúng là có, nhưng mấy loại Cổ trùng như thế đã tuyệt chủng từ lâu.”
Vừa nghe đến đó, tôi bèn nói: “Chẳng hay Cổ tiên sinh có nghe nói đến ba chữ Mai Hoa cổ này hay không?”
“Mai Hoa cổ!” Cổ tiên sinh trợn trừng hai mắt, nhìn tôi bằng một vẻ mặt khó tin: “Dù ở tại tộc Miêu của bọn tôi, Mai Hoa cổ vẫn là điều cấm kỵ nhất trong những điều cấm kỵ. Tại sao một người ngoài như cậu lại biết đến cái tên đó?”
“Đúng thật là có thứ này trên đời à? Nếu có thể xóa bỏ Mai Hoa cổ, chẳng phải mình có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Âm Gian Tú Tràng đó sao?” Vừa nghĩ như thế, tôi đè nén tâm tình kích động của mình, đưa tay phải ra, hạ giọng nói: “Thật không dám giấu diếm, Cổ độc mà tôi trúng phải chính là Mai Hoa cổ.”
Buông bàn tay đang trùm tấm ga giường ra, Cổ tiên sinh bật dậy, nắm chặt tay tôi: “Vết sẹo hoa mai? Không ngờ Tiên thiên Cổ trùng lại tồn tại trên đời này!”
Gã ngơ ngác đứng yên một hồi, mới ngồi phịch xuống giường: “Anh bạn trẻ, thật ra, tôi không hề biết rõ về Mai Hoa cổ đâu. Tôi chỉ tình cờ thấy về nó trong một quyển sách cũ kỹ. Mặc dù con Cổ trùng này có tên là Mai Hoa cổ, nhưng ngoại hình có nó chẳng có dính dáng gì đến hoa mai cả. Chỉ là, kẻ nào trúng độc của nó, suốt cuộc đời sẽ mang vết sẹo hoa mai trên người. Vì thế, mọi người mới gọi nó là Mai Hoa cổ.”
“Vết sẹo này không bao giờ biến mất ư?”
“Đúng vậy, cho đến khi cậu chết.”
“Đúng là một con Cổ trùng bá đạo mà.”
“Không chỉ là bá đạo, mà chính là thiên lý bất dung.” Cổ tiên sinh nhớ lại những gì được ghi bên trong quyển sách cũ: “Hoa mai nở trăm đóa, tự thân mang đến mùa xuân cho cả thiên hạ. Mai Hoa cổ này chính là kẻ đứng đầu trong trăm loại Cổ trùng, ngay cả Tam Âm Ngũ Họa cũng là xách dép cho nó. Vả lại, pháp môn luyện chế ra nó đã bị thất truyền từ lâu rồi.”
Gã nhìn cánh tay phải của tôi lần nữa: “Muốn giải độc của Cổ, điều chú ý nhất chính là hốt thuốc đúng bệnh, dùng độc trị độc. Tôi biết cậu định hỏi cái gì, nhưng xin lỗi, loại độc này không thể giải.”
Tôi không ngờ hắn lại nói thẳng thắn như thế, bèn hỏi: “Thật chẳng có biện pháp nào sao?”
“Tôi lấy một cái ví dụ thế này cho cậu nhé. Hiện tại, Cổ bá đạo nhất mà tôi biết chính là Huyết cổ của Miêu Thanh Bà. Người luyện Cổ nuôi 1000 con đĩa máu, chọn ra 99 con đĩa mạnh nhất. Sau đó, dùng máu cá tươi nuôi bọn chúng trong chín ngày, rồi để bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau, còn lại 9 con. Kế tiếp, dùng máu của năm loại gia súc để nuôi 9 con này trong chín ngày, rồi dùng phương pháp tương tự để giữ lại một con đĩa máu duy nhất. Cuối cùng, kẻ đó dùng máu người và các loại độc vật khác để nuôi con đĩa duy nhất còn lại ấy trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể luyện thành con hung vật khác máu Cổ độc đó. Nhưng ở ngày xưa, loại Huyết cổ đó chỉ là thức ăn của một con Cổ trùng khác, tên là Kim Tàm cổ. Và điều mà tôi muốn nhấn mạnh là, thức ăn thường ngày mà Mai Hoa cổ thích ăn nhất, chính là Kim Tàm.”
Đi một vòng lớn, cuối cùng chủ đề vẫn quay lại hiện tại. Dựa theo lời giảng giải của Cổ tiên sinh, tôi đã hiểu rõ sự độc ác, tàn nhẫn của Mai Hoa cổ này.
“Chẳng lẽ không có lấy một biện pháp nào hay sao?”
“Nếu có giấu diếm, trời giáng ngũ lôi.”
Ngay cả Cổ sư cũng nói thế, tôi đành bó tay, bèn mở rộng cửa phòng: “Anh đi đi. Sau này đừng có tụm lại với bọn người tập đoàn bất động sản Giang Cẩm nữa, coi chừng bọn chúng bán đứng anh trong khi anh vẫn cặm cuội kiếm tiền cho chúng.”
Mặc dù gã Cổ tiên sinh này có Cổ thuật cao thâm, khó dò, nhưng đầu óc không được thông minh cho lắm, nếu nói nhẹ nhàng hơn, đó là tâm tư quá đơn giản.
Cửa vừa được mở ra, một mùi thơm phưng phức xộc tới, Tiểu Phượng hô to từ tầng trệt: “Em có nấu thêm một phần cơm, hai anh xuống ăn chén cơm, uống ly rượu, rồi hẵng về.”
Vận mệnh quả thật kỳ diệu như thế, mới vừa rồi cả hai còn là kẻ địch của nhau, thế mà hiện tại lại ngồi ăn chung một bàn. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người cũng hơi lúng túng.
“Tôi không ngờ anh còn mặt mũi ở lại ăn cơm đấy!”
“Hừ!” Cổ tiên sinh tỏ ra lạnh lùng, nhưng tốc độ ăn như lang, như hổ, chẳng biết lịch sự chi cả.
Cơm nước no nê cũng là khá khuya rồi, chẳng còn chiếc taxi nào bên ngoài cả. Tôi nhìn Cổ tiên sinh trùm kín tấm ga giường kia, bèn cảm thấy đau đầu: “Nếu để gã về, phỏng chừng có người gặp liền báo cảnh sát ngay. Thôi kệ đi, cho hắn ngủ ké nơi này một đêm.”
Hai người dọn dẹp căn phòng, vứt hết mấy lon bia ngoài cửa, rồi khóa chặt cửa tiệm lại: “Đừng có mang âm mưu chơi xấu, nếu không, tôi cho anh đẹp mặt.”
Cổ tiên sinh hừ lạnh, nghiêng đầu qua một bên ngủ say. Tôi để ý một hồi, thấy hắn không có cử động nào dị thường, bèn an tâm đi ngủ.
Giữa căn phòng im ắng, tầm 03:00 sáng, Cổ tiên sinh đang trùm kín tấm ga giường ngủ say ấy đột nhiên mở mắt ra: “Muốn đấu với tao, mày còn xanh và non lắm!”
Vặn ra một nụ cười nham hiểm, gã lầm thầm đọc thần chú. Chiếc bình gốm bị bỏ bên ngoài cửa bỗng rung nhẹ. Trong chốc lát, con Bướm Đêm Mặt Người kia liền bay ra, dọc theo ống thông gió, bay vào bên trong căn phòng.
“Nể mặt mâm cơm ban nãy, tao sẽ tha cho mày một mạng. Nhưng mày dám làm nhục một vị Cổ sư, tao phải cho mày trả giá thật đắc.” Hắn sai bảo Bướm Đêm thả phấn đầy phòng, “Bướm Đêm Mặt Người có tính chất chủ đạo thuộc tính Âm, vì thế, tiệm này của mày sẽ luôn luôn ế ẩm. Tao sẽ cắt đứt nguồn kinh tế của mày!”
Cổ tiên sinh cười trộm trong lòng. Thế nhưng mà, cảm giác vui sướng vì trả thù thành công chưa kéo dài được lâu, thì Bạch Khởi say mèm vì bình Royal Salute ban nãy bỗng bò dậy.
“Con chó này đúng là nhạy cảm, cơ mà nó chỉ là một con súc vật chưa mở linh trí mà thôi. Tao không giết được chủ nhân của mày, chẳng lẽ không chơi lại một con chó như mày hay sao?” Ngay khi gã ảo tưởng con chó đất này hít vào lớp phấn độc kia sẽ ngã lăn ra sàn nhà, thì Bạch Khởi vẫy vẫy đầu một cái, thế là... chẳng có gì xảy ra nữa.
“Chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ con chó này cũng trúng Mai Hoa cổ?”
Trong lúc gã đang suy nghĩ, Bạch Khởi bỗng nhìn thấy Bướm Đêm Mặt Người đang bay lượn trong phòng. Con chó này vừa tỉnh rượu, đang rất hưng phấn, vừa nhìn thấy Bướm Đêm Mặt Người bèn co giò nhảy lên, tát cho một phát, khiến Bướm Đêm rớt xuống nền phòng.
Ọc...
Cổ tiên sinh nhổ ra một ngụm máu tươi. Không phải gã diễn lố, mà thật ra, Cổ độc bản mệnh bị thương, ngụm máu này chính là máu tươi thật sự trong lòng.
Chờ Bướm Đêm Mặt Người vất vả chạy trốn thành công, gã thấy rõ cánh của nó đã rách nát hơn phân nữa và đứt đoạn vài cái chân.
“Tao đã ngang dọc Miêu Cương mười mấy năm nay, làm sao tao nhịn được nỗi nhục này. Tao không để yên chuyện hôm nay đâu.” Gã lau khô máu tươi đọng lại nơi khóe miệng, lẩm bẩm thần chú lần nữa. Đến lượt này, con bò vào chính là Thiên Túc cổ. Để né Bạch Khởi, gã ra lệnh cho Thiên Túc cổ bò lên nóc nhà, rồi tiến vài phòng trong.
Ấy thế mà, chuyện lạ xảy ra lần nữa. Thiên Túc cổ dừng chân bất động trước cửa phòng Tiểu Phượng, dĩ nhiên gã đã mất quyền khống chế con Cổ trùng đó.
“Chuyện gì nữa vậy?” Sắc mặt Cổ tiên sinh tái nhợt: “Thiên Túc thay lòng. Vốn dĩ, Thiên Túc cổ yêu thích những thứ có tính chất chí âm, chí hàn. Chỉ khi nào nó gặp phụ nữ sinh ra vào giờ âm, phút âm, bị âm khí quấn quanh người, thì nó mới dừng lại. Chẳng lẽ cô gái bên trong căn phòng kia chính là Thánh nữ Thiên Hỷ, người mà mình đã tìm bao nhiêu năm nay ư?”