Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
***
Nghe Nhàn Thanh đạo trưởng nói như vậy, tôi mới phát hiện bộ lông của hồ ly quả thực đỏ bất thường, nhìn lâu thậm chí khiến con mắt đau đớn.
“Huyết hồ ly!” Tôi vừa dùng tay ấn chặt ngực mình, vừa nghĩ đến hình xăm huyết hồ trên người mình, “Nhìn sơ qua đúng là khá giống.”
“Cậu nói gì?” Nhàn Thanh đạo trưởng thấy vẻ dị thường của tôi, bèn thuận miệng hỏi.
“Không sao, không sao cả.” Tôi khoát tay lia lịa, hình xăm trên ngực không thể để cho người ngoài trông thấy. Lúc trước, tôi từng hỏi qua Vạn Nhất đạo trưởng. Theo như lời của ông ta, huyết hồ là một cấm kỵ trong các đạo giáo chính thống đương đại, không thể đề cập.
Nhàn Thanh đạo trưởng tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, tính cách có chút cổ hủ, tôi sợ ổng mà nhìn thấy sẽ gây sự với mình.
“Tôi chỉ có chút hiếu kỳ, một con hồ ly thôi mà. Tại sao nó lại chết trong biển máu, lúc còn sống rốt cục nó đã trải qua chuyện gì?”
Tôi chậm rãi tới gần, đi tới gần chín chậu nước, nhìn vào bên trong.
Trên cơ thể của huyết hồ không có bất kỳ vết thương nào, thi thể bảo tồn hoàn hảo. Nếu như không phải Nhàn Thanh đạo trưởng nói, tôi thậm chí không nhận ra đây là một thi thể.
“Rầm!”
Tôi vừa mới đến gần, bên ngoài liền nổi lên một cơn gió lạnh. Cửa phòng bị đóng lại, tấm rèm cửa bằng sa đen bên ngoài tung bay. Căn phòng mờ ảo, như thể có ai đó đang chạy trong phòng.
“Đạo Chính, hương trong Điện Tam Thanh đã tắt!” Bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh của Vân Xuyên, sắc mặt của Nhàn Thanh đạo trưởng đột nhiên trở nên rất tệ. Ông ta cầm lấy bả vai của tôi nhanh chóng lùi vào góc nhà.
“Rời xa thứ này! Có lẽ sắp thi biến!”
Tôi không biết hương trong Điện Tam Thanh tắt biểu thị cho điều gì, nhưng cũng sợ theo khi nhìn dáng vẻ khẩn trương này của Nhàn Thanh đạo trưởng, bèn lập tức sờ vào song cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ bất cứ lúc nào.
Nhàn Thanh đạo trưởng đứng trong phòng niệm chú làm pháp thuật. Khoảng mười mấy phút sau, sắc mặt ông ta càng lúc càng kém, mồ hôi đổ như mưa trên mặt đất.
“Sư phụ! Con tới giúp người!” Vân Xuyên ở ngoài cửa nhìn hết thấy rõ ràng tất cả mọi thứ. Cậu ta vác hai cây gậy trúc từ Điện Tam Thanh, phá cửa vào, dùng cây gậy trúc đỡ thi thể của hồ ly.
“Trấn!” Nhàn Thanh đạo trưởng dùng bút lông sói nhúng vào chu sa, rồi vẽ bùa trên đỉnh đầu của hồ ly, nhưng viết rất lâu cũng không lưu lại được gì. Chu sa không dính được vào cơ thể của con hồ ly này!
Cánh cửa lần nữa khép lại. Bầu trời bên ngoài đạo quan trong xanh, nhưng ở trong căn buồng phía Tây lại tràn ngập âm khí. Dường như con hồ ly này đã dẫn động âm sát khí của tất cả mồ mả trong chu vi quanh đây.
“Sư phụ, con nhấc không nổi!” Vân Xuyên cầm một cây gậy trúc trên mỗi tay, đặt thi thể của hồ ly ngay ở chính giữa. Một con hồ ly vốn cũng không nặng lắm, nhưng lúc này Vân Xuyên lại đỏ bừng cả mặt, cứ như hai tay đang nâng khối lượng nặng ngàn cân.
Nhàn Thanh đạo trưởng cũng hết sức lo lắng, ông ta liên tục dùng bút vẽ bùa khắp bộ vị trên thân thể của huyết hồ. Thế nhưng không có ngoại lệ, chu sa không thể dính lên lông của nó, càng đừng hòng vẽ Bùa Trấn Áp lên mặt ngoài của thân thể nó.
“Để tôi tới.” Xuất phát từ ý tốt muốn chia sẻ một ít áp lực cho Vân Xuyên, nhưng khi hai tay của tôi vừa động vào cây gậy trúc, trong óc giống chợt có một âm thanh uy nghiêm nào đó vang lên như điện giật.
Chất giọng đó nghe như là tiếng kêu của hồ ly, rất kỳ quái, khiến người ta không dám nghịch lại.
“Mau buông tay, đây là trụ dựng thi, cậu sẽ bị tàn hồn trong thi thể nhập vào người đấy!” Vân Xuyên và Nhàn Thanh đạo trưởng đều sợ tôi gặp chuyện không hay, nhưng tôi cũng không cảm thấy có gì không ổn, rất thoải mái cầm cây gậy trúc, nâng thi thể của hồ ly lên.
“Sau đó nên làm như thế nào?”
Tôi ngây nhìn chung quanh, nào biết vào lúc này Nhàn Thanh đạo trưởng và Vân Xuyên đều chết lặng, một lát sau Nhàn Thanh đạo trưởng mới kịp phản ứng: “Cứ đứng yên, đừng nhúc nhích!”
Tôi giữ nguyên tư thế, điều kỳ lạ là vào lúc này xác của hồ ly bắt chước y nguyên động tác của tôi. Hai chân trước của nó đặt lên đầu của cây gậy trúc, cúi thấp đầu, hai mắt như khép như mở.
Qua thêm vài phút đồng hồ, Nhàn Thanh đạo trưởng lấy ra một bộ bùa chú, lần lượt phong bế thất khiếu* và lục thức* hồ ly. Đến lúc này, gió lạnh trong phòng mới dừng thổi, một tia ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe cửa.
“Nguy hiểm thật, nếu con hồ tiên nghìn năm này sống lại, ba người chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Giang Thành.” Nhàn Thanh đạo trưởng chậm rãi thở ra một hơi: “Duyên chủ, cậu có thể buông cây gậy trúc ra được rồi.”
Thả cây gậy trúc ở trước người, thú thật tôi cũng chả thấy quá vất vả, nhưng khi tôi nhìn thấy lòng bàn tay của Vân Xuyên đã chảy máu, mới biết cây gậy trúc không phải là vật mà ai cũng có thể động vào.
“Đạo trưởng, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đây còn u mê chẳng hiểu gì cả?”
“Duyên chủ, không cần hoang mang, xem như lão đạo tôi nợ cậu một phần nhân tình vì chuyện vừa rồi.” Nhàn Thanh đạo trưởng cười ha ha một tiếng: “Đạo quan này của tôi gần đây không yên ổn, bình thường sẽ phát sinh thi biến, buổi tối còn sẽ có du hồn gõ cửa, tất cả những thứ này đều do thi thể hồ tiên này gây ra. Lai lịch của nó rất thần bí, ngay cả lão già áp giải nó cũng không rõ ràng. Những ngày qua, tôi đã thử đủ loại biện pháp, cũng không cách nào giao tiếp với nó được. Nào ngờ hôm nay cậu vừa xuất hiện, con hồ ly này bèn bạo lộ chân tướng, xem ra cậu thật có duyên với bần đạo.”
Tôi thầm nhủ, tôi không phải có duyên với ông, mà là có duyên với con hồ ly này.
Bùa Thỉnh Thần mời tới một vị Hồ tiên nghìn năm, trên ngực sinh ra hình xăm huyết hồ, hiện tại lại gặp thi thể của huyết hồ, tất cả chuyện này thật giống như có người đã sắp xếp từ trước, hay chẳng lẽ là trùng hợp?
Bùa Thỉnh Thần có được từ Âm Gian Tú Tràng, thi thể của huyết hồ là đồ của chủ nhân Bạch Khởi, giữa hai bên hẳn là không có liên quan gì mới đúng.
“Đạo trưởng, nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin về trước.” Thi thể của huyết hồ xuất hiện, khiến cho tôi cảm thấy xung quanh mình dường như tồn tại một chiếc lưới lớn. Còn mình cứ như là con cá nằm trong lưới, dù làm gì cũng sẽ vấp phải một vài chuyện đã được an bài sẵn, không cách nào thoát ra được.
“Duyên chủ dừng chân, có một việc tôi muốn thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì?” Tôi đã đẩy cửa phòng ra, nửa người đều đã ở bên ngoài.
Nhàn Thanh đạo trưởng hơi xấu hổ nói: “Không biết duyên chủ có hứng thú học tập Cản Thi thuật hay không, tôi thấy cậu có thiên phú cực tốt.”
“Hả?” Tôi nghiêng đầu quan sát, phát hiện ông ta cũng không nói đùa: “Tôi mà có thiên phú cực tốt á? Đạo trưởng, mấy tuần lễ trước, tôi còn bị một người khác nói là người có tư chất tu đạo kém cõi nhất trong 5 năm qua, ông có nhìn lầm không!?”
“Tuyệt không nói đùa, tôi đang nói sự thật. Cản Thi phải học 36 loại công, trong đó cơ bản nhất là Trạm Lập công, nói ngắn gọn chính là làm cho thi thể đứng lên. Nói dễ làm khó, thi thể bị dương khí động vào rất dễ sinh ra biến hóa, cho nên dù là đang trong quá trình đuổi thi, hay là khi đang di chuyển xác chết đều phải cố sức không dùng tay sờ, chỉ có thể dùng cột dựng thi để di chuyển.
Cột dựng thi thực ra chính là cây gậy trúc, bởi vì gậy trúc thuần âm, sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn đối với thi thể.
Trạm Lập công chính là dùng cột dựng thi để cầm thi để dựng thi thể lên, hơn nữa phải để cho động tác của thi thể và cậu luôn giống nhau, dựa theo suy nghĩ của cậu để di động.
Vừa rồi tôi thấy cậu mới lần đầu sử dụng cột dựng thi đã vô cùng quen thuộc, dựng thi không nói, còn khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, không dạy tự hiểu, là mầm mống tốt nha.”
Tôi cảm thấy rất không được tự nhiên khi bị Nhàn Thanh đạo trưởng nhìn vào, bèn trả lời: “Chỉ là dùng cây gậy trúc để nâng thi thể, không có gì to tát đâu mà.”
“Cậu nói nghe thì dễ, Vân Xuyên, nói cho cậu ta biết con tu luyện Trạm Lập công mất bao lâu thời gian?”
Nhàn Thanh đạo trưởng vẫy vẫy tay với Vân Xuyên, trong khi mặt của tên tiểu đồ đệ buồn rười rượi: “Hai tháng lẻ một ngày, vẫn chưa học được.”
“Nghe thấy chưa, thiên phú của Vân Xuyên đã coi như là trên trung đẳng, vậy mà hơn hai tháng mới có thể miễn cưỡng nắm giữ. Cậu mới lần đầu đã sử dụng đã có thể dựng đứng thi thể thuần thục như vậy, thiên phú này rất hiếm thấy.”
“Đạo trưởng, tôi cũng không biết ông nói đúng hay sai, nhưng mấu chốt là tôi đã tu luyện tâm pháp của phái khác, giữa đường chuyển tu Cản Thi chỉ e không tốt cho lắm?” Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến một bước này, tôi chỉ tò mò với Cản Thi, còn lâu mới đến mức độ muốn đi sâu nghiên cứu.
Nhắc tới môn phái cùng đạo thống, Nhàn Thanh đạo trưởng im lặng, thầm thở dài vài tiếng tiếc nuối: “Lúc đầu tôi còn muốn dạy cậu vài thứ căn bản, 3 ngày sau theo tôi Cản Thi rời khỏi Giang Thành. Nếu có cậu trợ trận, xác suất thành công cũng sẽ cao hơn một chút.”
Đêm của 3 ngày sau chính là thời gian livestream của Âm Gian Tú Tràng, tôi lực bất tòng tâm, chỉ có thể từ chối.
Quay đầu nhìn thoáng qua thi thể của huyết hồ đang nằm yên dưới đất, tôi từ biệt Nhàn Thanh đạo trưởng, rời khỏi Thanh Thổ Quan, đón xe trở về phố Đinh Đường.
Căn phòng vẫn lộn xộn như cũ. Tất cả mọi chuyện đều rối tinh rối mù, phải cứu Tiểu Phượng, phải ngăn cản âm mưu của Song Diện Phật, phần tư liệu của Âm Gian Tú Tràng bị đánh mất phải tìm lại cho bằng được.
Tôi xoa huyệt Thái Dương, lòng đầy phiền muộn. Tôi có dự cảm 3 ngày sau Giang Thành sẽ xảy ra chuyện rất tồi tệ, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Cầm smartphone điện cho anh Lưu mù, khoảng chừng nửa giờ sau, tôi và anh Lưu mù vội vàng cùng chạy tới bệnh viện.
“Kiếp Sát sắp buông xuống, tôi muốn tập trung hết tất cả lực lượng lại.”
Đẩy ra cửa phòng bệnh, Cổ tiên sinh đang khoanh chân ngồi trên giường bệnh, tôi bảo hộ lý đi ra ngoài trước, còn mình và anh Lưu mù bước vào trong phòng.
“Cao Kiện? Sao cậu lại tới đây? Người này là... “
“Cứ gọi anh ấy là anh Lưu, thân thể hồi phục thế nào rồi?” Tôi ngồi ở bên giường, đánh giá Cổ tiên sinh.
“Tâm mạch bị tổn thương, muốn khỏi hẳn rất khó, nhưng cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.”
“Vậy là tốt rồi.” Tôi kéo rèm cửa sổ lên, lại đi tới bên ngoài cửa trước nhìn một chút, sau khi xác định không có ai nghe trộm mới nói với hai người: “Thật không dám giấu, 3 ngày sau, nơi này sẽ xảy ra một tai nạn rất lớn. Nếu như tôi đoán không lầm, thảm kịch 5 năm trước sẽ tái diễn.”
Tôi kể lại vụ án giết người liên hoàn trong đêm mưa ở 5 năm trước, cùng một số phỏng đoán và lý giải của riêng tôi. Ngoại trừ Âm Gian Tú Tràng, tôi không có che giấu bất kỳ chuyện gì, kể cả Bát Tự Thần Sát, cùng mối ân oán giữa tôi và Lộc Hưng.
Sau khi nghe tôi nói xong, cả hai người đều vô cùng kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, tôi vốn là một người rất bình thường. Nhưng ai có thể ngờ, cuộc sống của tôi trong thời gian này lại ly kỳ, gây cấn đến vậy.
“Hèn gì quẻ tượng của chú cứ cách 3 ngày sẽ thay đổi, thì ra chú cuốn vào cuộc tranh đoạt Bát Tự Thần Sát.” Anh Lưu mù chợt nhận ra: “Nhất mạng - nhị vận - tam phong thuỷ, mệnh cách là hung hiểm khó dò nhất. Thiệt không ngờ người bình thường như chú có thể đi đến bước này, anh cũng không biết nên nói gì cho phải.”
Cổ tiên sinh cũng gật đầu: “Khi cô gái kia vừa mới bị bắt, tôi thấy cậu không mấy để ý, không hề có ý định đi cứu người, còn tưởng rằng cậu là người bạc tình bạc nghĩa. Xem ra, là tôi hiểu lầm cậu rồi.”
“Có thể đi đến bước này quả thực không hề dễ dàng, nhưng nguy hiểm thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi cần sự trợ giúp của hai người vào 3 ngày sau...”
(Chú thích:
* Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
*Lục thức: Chỉ cho 6 thức: Nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức. Khi 6 căn tiếp xúc 6 trần: Sắc, thính, hương, vị, xúc, pháp thì phát sinh ra 6 nhận thức này
Lục thức là sáu sự nhận biết của lục căn khi tiếp xúc với lục trần.
Nhãn Thức: Cái biết của con mắt, về thức này nhãn căn khởi ra tác dụng phân biệt về sắc trần, nên gọi là nhãn thức.
Nhĩ Thức: Cái biết của lỗ tai, vì thức này nương nhĩ căn khởi ra tác dụng phân biệt về thinh trần nên gọi là nhĩ thức.
Tỷ Thức: Cái biết của lỗ mũi, vì thức này nương tỷ căn khởi ra tác dụng phân biệt về hương trần nên gọi là tỷ thức.
Thiệt Thức: Cái biết của lưỡi, vì thức này nương thiệt căn khởi ra tác dụng phân biệt về vị trần nên gọi là thiệt thức.
Thân Thức: Cái biết của thân, vì thức này nương thân căn khởi ra tác dụng phân biệt về xúc trần nên gọi là thân thức.
Ý Thức: Thức này nương ý căn (Thức thứ bảy) khởi ra tác dụng phân biệt pháp trần, nên gọi là ý thức.)