Dịch: Niệm Di
Một bà cụ đang chậm rãi bước đến. Đó chính là bà cụ từng cảnh báo cho tôi biết trong nhà có ma khi tôi đến đường Vô Đăng lần đầu tiên.
Hơn nửa tháng không gặp, bà ta vẫn thế, không gì khác biệt, vẫn mang dáp dấp già nua như ban đầu.
“Bà ơi, bà còn nhớ con không?” Tôi đi thẳng đến chào cụ, nhưng bà cụ cũng không thèm nói chuyện với tôi, dùng một tay ôm con búp bê cũ nát bằng vải rồi thò cánh tay gầy như que củi còn lại để nắm lấy cánh tay tôi.
“Bà ơi? Bà dẫn cháu đi đâu?”
Ba cụ vẫn không trả lời, kéo tôi đi ngược lại cái hướng mà bà vừa đi vào ban nãy. Trông bà rất già yếu, nhưng bàn tay rất mạnh. Năm ngón tay của bà bấu vào cánh tay tôi rất đau.
Thấy cụ kiên quyết như vậy, tôi cũng không chống cự, cứ để bà dẫn đi một đoạn rất dài trong con hẻm tối tăm.
Chẳng biết đi bao lâu nữa, bỗng tôi cảm giác mây đen trên đầu tan đi, ánh trăng sáng soi rọi lên người lần nữa.
“Trở về đi.” Bà cụ đứng ngay đầu con hẻm, thả tay tôi ra. Tôi quan sát gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ, khó mà đoán được bà đang nghĩ gì.
“Bà ơi, cháu suy xét nhiều lần mới quyết định quay lại đây. Đêm nay, nếu cháu không đạt được mục đích, cháu sẽ không về.” Chưa tròn một tháng, tôi đã quay livestream sáu lần. Có mấy lần rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, vô cùng hung hiểm, tôi đã phải gánh chịu tổn thương trên cơ thể và tinh thần rất nghiêm trọng. Mỗi giây mỗi phút, tôi luôn cảm thấy thần kinh của mình rất căng thẳng, có thể đứt ngang bất cứ lúc nào.
Do đó, tôi đã đến đây vào đêm nay, muốn biết thêm thông tin về Âm Gian Tú Tràng để chừa đường lui cho mình.
Dường như bà cụ biết tôi không đi đồng ý quay về dễ dàng như thế, bè chỉ tay vào lối sâu bên trong đường Vô Đăng: “Vừa rồi, bà đã cho cháu biết những gì mà cháu muốn biết.”
“Đã nói cháu biết rồi ư? Cháu còn chưa nói mình đến đây làm gì mà, tại sao...”
Vừa nói đến đây, dường như tôi nhận ra một điều gì đó. Trước khi bà cụ xuất hiện, đã từng có liên tiếp vài người phụ nữ ở các lứa tuổi khác nhau xuất hiện trước mặt tôi. Mặt mũi những người đó hao hao giống như, thoạt nhìn cứ như một người đi đến trước mặt tôi ở những độ tuổi khác biệt.
“Một người duy nhất lão hóa dần, rời đi, rồi thay một ngoại hình mới à?”
Tôi chợt nhớ đến ban giám khảo phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng. Bọn họ có dáng dấp giống nhau, từ chiều cao đến thể hình mập ốm, chỉ khác ở giọng nói và độ cũ, mới của ba chiếc mặt nạ giấy đang đeo. “Chẳng lẽ bà cụ đang nhắc nhở mình, ba người đó thật ra là một người? Hay ý bảo Âm Gian Tú Tràng đang cướp đoạt tuổi theo của khán giả xem livestream để duy trì sinh mạng của bản thân họ?”
Câu trả lời vẫn còn mờ mịt.
Xa xa ngoài đường Vô Đăng, đột nhiên có ánh đèn xe sáng lên, xé rách sự yên tĩnh của màn đêm. Ông chú đầu hói mặc áo dính mỡ thấy tôi đang đứng đầu ngõ bèn chạy tới ngay lập tức: “Cậu streamer, xong việc rồi à?”
“Sao chú chưa đi nữa?” Vừa nhìn thấy kẻ này, tôi nhíu mày ngay lập tức. Từ lúc vừa tiến vào cho đến hiện tại, đã qua một tiếng đồng hồ. Thế quái nào mà ông chú này còn chưa đi? Tôi buộc phải cảnh giác tình huống bất thường thế này.
“Xe hỏng rồi, đề máy không được. Chú đang chờ công ty vận tải đến.” Gã xoa xoa đôi mắt híp lại vì buồn ngủ, cảm giác thật mệt mỏi.
“Nè, chú đừng bước tới nữa, trong đây không ổn đâu.” Thấy chú hỏi chỉ đứng cách con hẻm này tầm ba bước, tôi bèn mở lời nhắc nhở. Nhưng mà, cơ bản là chú ấy không thèm để ý lời tôi nói, bước đến thật nhanh: “Đây là đường Vô Đăng có danh tiếng vang dội ư? Hay để chú vào xem thử để mở rộng tầm mắt nha.”
Gã chẳng để ý, cứ bước tới trước, vừa nhấc chân lên bỗng có một cơn gió thổi qua.
Cơn gió này vô cùng quỷ dị, trùng hợp thổi bay lá bùa Tiêu Tái trong túi của chú ấy ra ngoài.
Lá bùa ấy lơ lửng sau lưng; chú hói bỗng dưng thất thần một chú, bàn chân nhấc lên dừng lạy giữa khoảng không, chưa kịp đặt xuống.
Xoảng!!!!
Ngay lúc ấy, một mảnh thủy tinh từng căn hộ không người trên tầng hai ngôi nhà cạnh đó chợt rơi xuống, ngay vị trí cách người chú hỏi vài centimet.
Mảnh thủy tinh sắc bén vỡ tung tóe ngay sát đường Vô Đăng.
Chú hói nuốt ực một cái, rụt đầu lại, gần một hồi mới kịp phản ứng, bèn lui về sau liên tục mấy bước.
Tôi trông thấy tất cả diễn biến vừa rồi. Nếu không nhờ lá bùa bị gió thổi bay, chắc chắn chú hói sẽ đặt bước chân ấy xuống, thế là mảnh thủy tinh kia rơi vừa trúng ngay thân người của chú tài xế taxi này.
Độ rộng của mảnh thủy tinh và sự sắc bén của nó đủ để cắt rơi đầu chú hói.
“Chẳng phải cháu đã nói chú không nên bước tới hay sao?” Lúc này, giọng nói của tôi vang lên trong tay chú hói cứ như âm điệu của tử thần vậy. Ông ta không còn làm dáng dửng dưng như vừa rồi nữa, mà chớp mạnh đôi mắt, run rẩy hay chân.
Bất cứ ai vừa cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc như vậy đều cảm thấy sợ hãi.
Xem ra, hôm nay khó mà điều tra tiếp được, tôi đành tiến về phía chú hói: “Chú không sao chứ?”
“Chú không sao, chỉ là hơi run chân một chút.”
“Sau này chú giảm coi livestream của cháu lại nhé, với giữ kỹ lá bùa mà cháu từng đưa ấy.” Đến lúc này, tôi cũng không biết nguyên nhân mà Âm Gian Tú Tràng hấp dẫn người xem thế nào, cũng không rõ khán giả coi livestream thì phải trả một cái giá như thế nào. Trên thế giới này, không hề có bữa cơm nào miễn phí, có một số thứ mà bạn không nên trêu vào.
Tôi đỡ chú hói lên, vừa chuẩn bị rời đi thì trông thấy bà cụ đi tới.
Bà ấy đi ngang người tôi, đến trước mui xe, nơi mà chú hói đã mở cốp lên từ nãy giờ.
“Bà cụ ấy là ai vậy? Bà định làm gì?” Chú hỏi sợ bà cụ làm hỏng xe mình, bèn chạy đến định cản bà ấy lại. Nhưng ngay lúc này, bà cụ bỗng nhặt được một hình nhân em bé bẩn thỉu từ trong mui xe ra.
“Sao trong cốp xe mình lại có vật đó nhỉ? Tên nào đùa ác thế?” Chú tài xế hói bực mình la lối. Tôi thấy vậy bèn vỗ nhẹ vai chú, bảo chú im lặng.
Bà cụ cũng ôm con hình nhân ấy trước ngực, sau đó hát vang bài đồng dao kỳ lạ ban nãy rồi chống gậy, tiến vào đường Vô Đăng
Chú hói vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Kỳ quái, chú mở cốp xe ấy mấy lần rồi, mà đâu có thấy hình nhân em bé đó. Mắt của bà cụ ấy còn tốt quá.”
“Chú này, sau khi đôi vợ chồng trẻ ấy phá thai xong, có bỏ quên thứ gì trên xe chú không?”
“Không có nha.”
Chú tài xế chẳng hiểu gì cả, trông rất buồn cười, còn tôi thì không muốn giải thích quá nhiều. Tôi cúi người, nhặt lá bàu Tiêu Tai lên, nhét vào tay ông chú: “Giữ kỹ lá bùa này, nó có thể phù hộ chú bình an. Bùa mà cháu đưa có tác dụng bảo vệ tính mạng thật đấy.”
Lên taxi, xe chạy rất thuận lời, không còn trục trặc như ban nãy nữa.
Khi chú hói chờ tôi về tới phố Đinh Đường, thời gian lúc này là 02:00 sáng rồi. Sự mệt mỏi như một cơn thủy triều ập đến, nhấn chìm tôi. Sau khi thanh toán tiền xe, tôi đi vào tiệm, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, chẳng thèm tu luyện chi cả.
Sáng hôm sau, tôi lấy điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra, đổi lấy Bia Mệnh Quỷ, Hợp Ý ngọc và Thẻ may mắn một ngày.
“Đã trừ điểm, còn lại 43 điểm.”
Xuống lầu, vừa mở cửa tiệm, tôi bổng gặp một cô gái ăn mặc hợp thời trang với dáng người thon thả, quyến rũ đang chờ sẵn.
“Giang Phi?”
Cô nàng tiểu thư từng kênh kiệu, hống hách của nhà họ Giang giờ đã điềm đạm rất nhiều. Điểm này thể hiện rất rõ rệt qua cách ăn mặc.
Cô mặc một chiếc áo màu trắng trang nhã, phối hợp với quần jean màu nhạt, nhìn vừa đơn giản, vừa hợp mắt.
Suýt nữa thì tôi không nhận ra Giang Phi trong bộ đồ ấy. Cô nàng cứ đi tới đi lui ngoài cửa tiệm, chẳng biết là đang xoắn xuýt vấn đề gì. Vừa thấy người đẹp ghé thăm, phản ứng đầu tiên của tôi là đóng cửa lại rồi định nhảy qua cửa sổ mà thoát thân.
Tôi không có bất cứ ý định nào với cô gái này, vì nước trong nhà họ Giang quá sâu, ngu sao mà đâm đầu vào.
“Cao Kiện!”
Chậm tay mất rồi, vừa hạ rèm xuống thì tôi đã nghe Giang Phi gọi mình.
Thế là tôi đành mở cửa tiệm lần nữa, đứng ngay cửa hỏi: “Có chuyện gì không? Hôm nay anh nghỉ bán một ngày.”
“Em muốn mời anh ăn một bữa, dù gì thì anh cũng là ân nhân cứu mạng em. đúng là em chưa từng cảm ơn anh một cách chính thức.” Giang Phi nói rất chân thành: “Không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”
“Em giữ kín bí mật cho anh là cảm ơn anh rồi. Không cần dùng bữa đâu, em về đi.” Tôi nhận ra vẻ mặt của Giang Phi là lạ, tự hỏi trong lòng: “Chỉ đỏ tơ hồng đã bị cắt đứt, tại sao cô ấy còn quấn lấy mình như thế? Chẳng lẽ là cô nàng này hợp tác với Giang Thần gài mình?”
“Thật ra, em muốn thương lượng với anh một chuyện.” Giang Phi cứ do dự một điều gì đó, tự siết chặt lấy bàn tay trắng nõn của chính mình.
“Thương lượng với anh à? Một vị thiên kim tiểu thư như em lại đi tìm một tên bán đồ chơi người lớn để bàn chuyện?”
“Chỉ có thể tìm anh trong vụ này mà thôi.” Giang Phi cắn môi, lấy điện thoại di động ra. Tại Home screen, tôi trông thấy một icon màu trắng đen với gương mặt của Giang Phi nơi đó.
“Em đã xem livestream của anh...”