Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 400: Chương 400: Lý Tĩnh Ngọc




Dịch: Niệm Di

Hạ Tình Chi rất nhạy cảm với sự nghi ngờ của tôi, giống như người chết chìm trên dòng sông màu đen cuối cùng có thể nắm lấy một cành cây cứu mạng. Nhưng khi vừa định dùng hết sức ôm lấy nó, lại đột nhiên phát hiện ra phần rễ của nhánh cây ấy đã bắt đầu lỏng lẻo và không thể chịu được sức nặng của cơ thể cô bé vậy.

Giữa màn hình điện thoại di động là số điện thoại của tôi. Khi con bé gặp khó khăn, điều đầu tiên mà nó nghĩ đến là gọi cho tôi để được giúp đỡ. Loại hành vi tiềm thức này có thể nói là một sự tin cậy vô cùng bền vững.

Cầm điện thoại, nhìn những giọt nước mắt trên má Hạ Tình Chi, tôi cứ có cảm giác vô cùng rối bời.

Tôi thà đối mặt với bọn lệ quỷ đầy oán hận, hơn là bị Hạ Tình Chi nhìn chằm chằm như vậy.

Đôi mắt của con bé dường như đang chất vấn tôi: Anh là người duy nhất mà em tin tưởng, tại sao bây giờ anh lại bắt đầu nghi ngờ em? Tại sao anh lại thay đổi? Sớm biết như thế, tại sao anh lại cho em hy vọng từ ban đầu?

Đối mặt với Hạ Tình Chi, những câu nói của người anh trai Hạ Trì cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cứ như thể người đàn ông đã biến mất bấy lâu hiện ra ngay sau lưng tôi vậy.

Tôi bị kẹt giữa anh em bọn họ, không biết nên tin tưởng ai.

Hạ Trì đại diện cho nhóm người đang mưu đồ một dạng lợi ích riêng nào đó, và kẻ đứng đầu chính là gã streamer đầu tiên của Âm Gian Tú Tràng. Bọn họ đã nhận được rất nhiều phần thưởng từ Âm Gian Tú Tràng, sau đó nhận ra 10.000 điểm là nhiệm vụ bất khả thi nên đã đoàn kết lại với nhau và tìm kiếm một phương pháp khác để âm thầm đối đầu với Tú Tràng từ trong bóng tối.

Theo lý thuyết, tôi cũng nên sát cánh cùng họ và trở thành đồng đội chung một chiến tuyến. Hạ Trì đã chấp nhận rủi ro rất lớn để liên hệ với tôi trong buổi livestream lần thứ mười. Đó cũng là buổi gặp để ngỏ lời mượn sức tôi, làm nền tảng để tôi gia nhập với bọn họ trong tương lai.

Tôi có thể nhìn thấy thiện chí của anh ấy, nhưng liệu tôi có thể thực sự tin tưởng anh ấy không?

Một bên là cô nữ sinh trung học coi tôi như cọng rơm cứu mạng duy nhất, mặt khác là một gã streamer mất tích từ lâu và nắm giữ phần manh mối về ký ức của tôi.

Cả hai người bọn họ đều có thứ đáng để tôi tin tưởng, nhưng không ai có thể hoàn toàn thuyết phục tôi.

Tôi đặt điện thoại xuống, muốn nghiền ngẫm một số điều từ vẻ mặt của Hạ Tình Chi. Nhưng dù có sử dụng đến Phán nhãn, tôi cũng chẳng quan sát ra điều gì.

Không ai thích bị vu oan, đặc biệt là từ người đáng tin cậy nhất.

Trong mắt tôi, con bé là một cô gái bình thường với vẻ ngoài yếu đuối, nhưng thực chất lại là một cô gái kiên cường và mạnh mẽ.

“Chuyện của anh trai em sẽ do anh xử lý. Một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ tóm anh ấy đến trước mặt em, để gã đối đáp tận mặt với em.” Tôi không rõ, liệu có một chuyện hiểu lầm nào đó giữa Hạ Tình Chi và anh trai của con bé hay không, cũng không biết ý tứ thật sự trong câu nói kia của Hạ Trì. Chẳng qua, tôi cảm giác là mình không nên phụ lòng một người từng đặt toàn bộ niềm tin vào tôi.

“Em về nhà đi. Chỉ cần anh còn sống, hợp đồng ủy thác này vẫn luôn còn hiệu lực. Mọi chân tướng và tác động tương quan, một mình anh sẽ gánh lấy trách nhiệm.”

Đang xoay người chuẩn bị rời đi, Hạ Tình Chi đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi. Con bé tháo sợi dây chuyền có gắn hình một đóa hoa mai từ điện thoại di động của nó ra, sau đó đặt vào lòng bàn tay của tôi: “Đây là bùa hộ mệnh của em, giờ em tặng cho anh.”

Nói xong, con bé đẩy xe đạp, bước ngang qua người tôi. Tôi nhìn xuống mặt dây chuyền hình hoa mai trong lòng bàn tay; vậy này có những cánh hoa sáng loáng như bạc, tựa như những vì sao của Thần Vệ Nữ vậy.

“Cảm ơn em! Đẹp lắm đấy!” Tôi thét to về phía Hạ Tình Chi, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra nhưng sau đó lại phát hiện là loại điện thoại này không có lỗ để cài vào. Ma xui quỷ khiến sao đó, tôi chợt lấy chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra, để rồi trông thấy có một lỗ nhỏ ngay cạnh đường viền.

Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, cài sợi dây chuyền vào cái lỗ ấy: “Từ nay về sau, chiếc smartphone này đúng là hàng có một không hai nha.”

Nở một nụ cười gượng gạo, tôi bắt taxi trở về phố Đinh Đường, lặng lẽ tu luyện Diệu Chân tâm pháp.

Kể từ khi trở thành streamer cho Âm Gian Tú Tràng, tôi phát hiện ra rằng, thế giới này rộng lớn hơn tôi tưởng. Tôi chẳng hề biết rõ một chút gì về nó, cứ như một đứa trẻ mới chập chững biết đi. Dưới dưới sự huấn luyện tàn khốc của Âm Gian Tú Tràng, tình thế hiện tại đã thúc ép tôi phải mạnh mẽ hơn, tiến dần từng bước đến với chân tướng thật sự của mọi việc.

Đêm nay trôi qua thật yên bình. Sáng sớm hôm sau, tôi đã gọi điện cho Lý Tĩnh Ngọc và hẹn gặp lúc 9:00 sáng. Tiếp theo, tôi bắt xe buýt đi đến khu Hải Hưng ở thành phố Tân Hỗ.

Nằm ở giao điểm của 3 tỉnh, Tân Hỗ là thành phố lớn nhất trong các thành phố cấp hai ở hai miền Trung, Nam cả nước. Thành phố này khá nổi tiếng về ngành công nghiệp và có một lượng lớn công nhân nhập cư đổ về hàng năm. So với Giang Thành với bề dày lịch sử hàng nghìn năm, Tân Hỗ là thành phố mới phát triển nhanh chóng sau chế độ cải cách và mở cửa. Ở nơi đây, chúng ta có thể thấy được sự thay đổi của thời đại, và cũng có thể được một chuỗi đô thị phức hợp vô cùng dị dạng do sự chênh lệch giàu nghèo. Có lẽ, nằm ngay bên cạnh một khu biệt thự cao cấp lại là một vùng đất hoang toàn do chính sách quy hoạch và phá bỏ; một bên là non xanh nước biếc, sát bên cạnh lại là rác rưởi và những bãi gạch đá vụn hoang toàn.

Tân Hỗ được chia thành 6 khu. Trong đó, khu Hải Hưng là một trong những khu tương đối lạc hậu. Nhiều nhà máy được xây dựng ở đây, còn khu kiến trúc dày đặt và cũ kỹ nơi này đa phần là nơi cư trú của các công nhân làm việc trong nhà máy.

Khi xe buýt chạy vào khu Hải Hưng của thành phố Tân Hỗ, rõ ràng là bầu trời trên đầu tôi trở nên ảm đạm hơn, giống như bị bao phủ bởi một làn sương mù vậy.

“Hạ Ba từng nói, sau khi Lục Hưng đi khỏi thì rất có thể đã đến Tân Hỗ này. Nếu tên sát nhân điên cuồng đó trốn ở đây, thật sự khó mà tìm ra được.” Tôi bước ra khỏi nhà ga với điếu thuốc trên miệng. Có một số chuyến xe vận tải chuyên chở các dạng hành khách đặc biệt; từng công nhân nhập cư với những chiếc ba lô to tướng bước ra khỏi ga rồi chuyển sang xe khác.

“Đúng là cuộc sống không hề dễ dàng mà.” Tôi lấy phong bì ra, nhìn lướt qua địa chỉ trên đó rồi bắt taxi rời đi.

Nửa tiếng sau, khi nhìn thấy ngôi nhà trước mặt, tôi cảm giác mình không thể nào tin được.

Tòa nhà 6 tầng kia được cơ cấu lại thành các phòng đơn, giống như từng buồng giam vậy. Bên ngoài cửa số có nhiều loại quần áo đang được treo ở đấy, nhưng chỉ có một số cửa sổ mở ra để đón lấy ánh mặt trời.

“Là con gái thứ hai của đại gia giàu có nhất Tân Hỗ, thế mà cô ấy lại sống ở một nơi như thế này sao?” Hoàn cảnh của Lý Tĩnh Ngọc còn thê thảm hơn tôi tưởng. So sánh với Giang Phi, có thể nhận ra cuộc đời của Lý Tĩnh Ngọc lúc này chẳng khác nào từ trên tầng mây rơi xuống, thoáng cái là hạ đo ván ngay trên đất bằng.

Vòng ra phía sau tòa nhà nhỏ, Lý Tĩnh Ngọc đã đứng đấy chờ đợi từ rất lâu.

“Bên này!” Cách ăn mặc của cô ấy, bao gồm cả khí chất của cô ấy, đều không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng người phụ nữ này không hề quan tâm chút nào.

Tôi gật đầu, đi theo cô ấy tiến vào tòa chung cư nhỏ. Căn phòng mà cô ấy thuê nằm ở tầng 6. Lý do rất đơn giản, giá thuê ở tầng trên cùng sẽ rẻ hơn các tầng bên dưới.

“Mời cậu vào, để tôi rót cho cậu một cốc nước.” Không gian đằng sau cánh cửa không quá lớn, trực quan chỉ khoảng 15 mét vuông. Nhà vệ sinh và nhà bếp thông với nhau, chỉ được ngăn cách bằng một cánh cửa gỗ.

Căn phòng này được bày trí rất ngăn nắp, tuy không gian nhỏ nhưng không tạo cho người ta có cảm giác chật chội.

Chiếc giường gỗ thô cứng chỉ trải mỗi một tấm ga cùng chiếc chăn mỏng được xếp gọn gàng và vài cuốn sách. Trong nhà rất sạch sẽ, chỉ có một điều không cân xứng là trong những bộ quần áo đang treo bên cửa sổ kia, chiếc nội y hàng hiệu kia đã trở nên nhăn nhúm đi vì có lẽ từng được giặt bằng thứ nước tẩy rẻ tiền, trông hơi đáng tiếc.

“Để cậu chê cười rồi,” Lý Tĩnh Ngọc cũng không đi dọn dẹp những bộ quần áo đang phơi nắng bên kia, vội vàng đặt ly nước trước mặt tôi rồi nói: “Trước đó là tôi cũng không biết cậu đến đây, còn nhà tôi thì quá nhỏ, thế nên chỉ có thể phơi đồ ướt tại nơi đó.”

“Thấy hoàn cảnh của chị như vậy, tôi càng muốn giúp chị hơn. Giờ, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi rất quan tâm đến sự viện mà chị cần ủy thác.” Tôi nhấc ly nước lên, nhìn mớ tạp chất trôi nổi dưới đáy ly: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tin người con thứ của vị đại gia giàu nhất Tân Hỗ lại lưu trú ở một nơi thế này.”

“Do tôi có tính cách kiêu ngạo và mạnh mẽ, thế nên đã đụng chạm với rất nhiều người trong công ty, từ cổ đông cho đến bảo vệ giữ cửa. Và tất nhiên, còn có thằng anh trai vô dụng của tôi nữa.” Lý Tĩnh Ngọc xoa trán. Năm nay, cô ấy đã 39 chín tuổi nhưng vẫn còn độc thân, chỉ toàn tâm toàn dạ cho công việc, trợ giúp Lý Trường Quý giữ vững vị thế của một đại gia giàu có nhất Tân Hỗ.

Nhưng không ngờ rằng, ngay sau khi Lý Trường Quý qua đời, cô ấy đã bị thanh trừ khỏi ban lãnh đạo của công ty. Mọi người bên kia đã đồng lòng đạp đổ bức tường, biến cô từ vị trí CEO rơi xuống đến tình trạng như hiện tại.

“Cha tôi không thể sinh con. Tôi và anh trai đều là con nuôi từ nhỏ, không có quan hệ huyết thống. Ông cụ ra đi đột ngột, nhưng quá đáng hơn là anh ấy dám giấu nhẹm tin tức cha tôi qua đời. Lúc ấy, tôi đang bận bịu một dự án ở thành phố khác. Tài sản của cha tôi bao gồm rất nhiều hạng mục, từ mảng F&B, giải trí, điện tử, bất động sản và một số ngành nghề tương quan. Vì để kiểm soát công ty hoàn toàn, anh trai tôi đã giấu diếm tôi suốt một tháng trời.”

Lý Tĩnh Ngọc cười nhạt khi nhìn tôi, người phụ nữ vẫn còn giữ sự quyến rũ này đã tự hun đúc nên một khí chất đặc biệt nhờ sự trải đời qua năm tháng: “Khi tôi trở lại, không chỉ quyền lợi của tôi đã bị tước đoạt, mà tài sản đứng tên tôi cũng bị đóng băng. Tôi thừa nhận, một phần trong số đó chính là thu nhập ngoài luồng, nhưng đây là luật chơi bất thành văn mà người trong nghề vốn dĩ phải biết rõ. Hiện tại, tôi trắng tay. Thật ra, tôi tin là với năng lực của bản thân, tôi chắc chắn có thể lấy lại những gì đã mất nếu tùy tiện nộp đơn xin việc vào bất cứ một công ty nào khác. Nhưng tôi không cam tâm.

Tôi không cam tâm khi nhìn thấy sự nghiệp mà mình cơ khổ dành suốt 20 để xây dựng nên lại trở thành tài sản trong tay một kẻ sát nhân!”

Ánh mắt của Lý Tĩnh Ngọc dần trở nên sắc bén hơn, còn tốc độ nói thì cứ chậm dần: “Tôi hoài nghi cha mình không hề chết vì bệnh tật thông thường, mà do thằng anh trai của tôi giết đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.