Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
***
“Lúc đầu em cũng không để ý, cứ nghĩ là trong nhà cô giáo có việc. Nhưng đến chiều em mới cảm thấy có gì đó sai sai, gọi điện thoại cho cô mãi mấy lần mà không được. Mãi đến khi em đến phòng giáo vụ hỏi mới biết, cô cũng không hề tới trường xin nghỉ phép. Thậm chí, cô ấy đều không hề để lại dù là một câu nói hay một tờ giấy báo tin.”
Trương Giai Kỳ bèn kể cho tôi nghe tận tường những biểu hiện dị thường của Lưu Huyên mấy ngày trước khi mất tích. Hình như tất cả căn nguyên đều dính líu đến mảnh đất bị niêm phong tại khu đào tạo cánh Tây này. Do đó, để hiểu rõ nguyên nhân, cô nàng đành lẻn vào nơi đây để tiến hành điều tra vào lúc đêm khuya như vầy.
“Tại sao em không kêu bảo vệ đi cùng?” Tôi nhìn cô gái trước mặt, tối đa 20 tuổi, vẫn chỉ là sinh viên mà thôi.
“Mấy cha nội gan thỏ đế đó chả trông mong được chi đâu, vừa nghe đến khu đào tạo cánh Tây liền tránh như tránh ôn thần vậy. Đi tuần tra hàng ngày cũng không dám tới gần tường rào khu phía Tây này.”
Nếu đội bảo vệ đã sợ hãi đến vậy, chắc chắn có lý do. Tôi thuận theo câu chuyện của Trương Giai Kỳ, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì tại khu đào tạo cánh Tây ở trường học các em? Vì sao cả tòa nhà đều bị niêm phong?”
“em cũng không rõ lý do chính xác. Trong lúc tình cờ, em chỉ nghe cô Lưu nói qua một lần.” Trương Giai Kỳ cười bí ẩn, bày ra một nét mặt kỳ quái: “5 năm trước trong khu đào tạo cánh Tây bị mất mấy thi thể. Sau đó, người ta tìm ra những thi thể này ở khắp các ngõ ngách trong học viện, nhưng đa phần đã bị phân thây một cách tàn nhẫn.”
“Khi ấy, trường học hoài nghi đây là trò đùa quái đản của một sinh viên xấu tính nào đó. Vì vậy, Ban giám hiệu bèn cử đội bảo vệ thực hiện canh gác đêm khuya. Kết quả là, vào một buổi tối mấy hôm sau, người bảo vệ ngồi canh nơi đó bị bị giết một cách ly kỳ. Đáng sợ hơn là, có một thi thể tươi mới vừa kéo từ phòng giải phẫu ra ngoài, nằm sát bên cạnh thi thể của người bảo vệ đó.”
“Căn cứ vào kết quả khám xét của cảnh sát, thứ duy nhất có năng lực gây án tại hiện trường chính là cái xác kia.” Trương Giai Kỳ đi đến gần tôi, smartphone để ở trước ngực, lạnh lùng chiếu sáng gương mặt cô nàng. Cô bé cố tình làm mặt quỷ, trông y hệt một xác chết mới từ trong ao ngoi lên.
“Xác chết giết người, có đáng sợ không? Ban ngày, bọn chúng yên lặng làm tài liệu trưng bày trong chai chai lọ lọ, tùy ý để học sinh mổ xẻ. Nhưng đến tối, chúng lập tức biến thành sát thủ băng lãnh, hoàn trả mọi thống khổ lúc ban ngày mà chúng phải gánh chịu gấp trăm, gấp ngàn lần.”
Tôi nghe thế, cũng thầm sợ hãi, nhưng vẫn giả đò bình tĩnh: “Nếu như thi thể còn biết phẫn nộ, trả thù, vậy không thể gọi chúng là thi thể nữa. Người đã chết sẽ không có tình cảm. “
Tôi đẩy nhẹ Trương Giai Kỳ ra, bị con gái áp sát quá gần khiến tôi bực bội trong lòng. (Người biên: Nani? What the hell?)
“Vậy cũng chưa chắc a.” Cô nàng cười dí dỏm, cầm smartphone soi đường: “Khu đào tạo cánh Tây có tổng cộng 4 căn phòng chứa xác dưới lòng đất, tương ứng các chuyên ngành khác nhau. Nơi đây em đã xem rồi, chúng mình đi chỗ khác thôi.”
Tôi gật đầu, ôm túi da màu đen, đang muốn đi ra ngoài với cô ấy, bỗng nghe thấy một âm thanh nhạc chuông smartphone trầm thấp vọng đến từ căn phòng sau lưng.
Đó là giai điệu của ống sáo cornet, một bản hòa âm tràn đầy tâm tình phức tạp.
“Điện thoại của em kêu kìa, không quay lại xem thử à?” Tôi quay đầu, nhìn chằm chằm tia sáng ở ngay chính bồn nước ngâm xác. Điện báo soi rõ một cái tên trông có vẻ quen thuộc.
“Không cần, dù sao cũng không lấy được, chúng mình nhanh đi chỗ tiếp theo thôi.” Cô nàng hơi bối rối, có vẻ sợ hãi một cách kín đáo.
Tôi vận dụng Truy Nhãn, rồi thầm giật mình khi nhìn thấy rõ cái tên người gọi trên màn hình smartphone. Ngay lập tức, tôi giả vờ ho khan hai tiếng, che giấu biểu cảm trên mặt: “Đi thôi, formalin này mùi nồng kinh, không biết đám sinh viên học y mấy đứa làm sao mà chịu nổi.”
Cố khống chế bắp thịt trên gương mặt, tôi bèn khôi phục biểu cảm lại như bình thường rồi thuận miệng nói: “Nhạc chuông điện thoại của em rất đặc biệt, nghe như hòa âm nhỉ?”
“ Mahler No.2 Resurrection - Phục Sinh*, người bình thường nghe không hiểu đâu anh.” Trương Giai Kỳ đóng cánh cửa kéo, đi ra bên ngoài.
(Chú thích: Mahler No.2 Resurrection: Bản Giao hưởng số 2, cung Đô thứ hay còn được goi là Giao hưởng Phục sinh, là bản giao hưởng của nhà soạn nhạc người Áo Gustav Mahler.)
“Phục sinh à?” Tôi nhìn cánh cửa kéo rất dày, giai điệu trầm trọng đè nén đang truyền ra từ đằng sau cánh cửa kia.
Ra khỏi hầm, tôi đi song song với Trương Giai Kỳ trên bậc thang. Ánh sáng từ smartphone chiếu hướng trước người, rất nhanh đi đến hành lang tầng trệt.
“Chờ đã!” Tôi đưa tay ngăn cản Trương Giai Kỳ, bảo cô nàng tắt đèn smartphone đi.
“Sao vậy?” Xem ra cô ấy cũng rất hồi hộp, tắt smartphone, trốn vào bóng đêm.
Ta cúi người xuống nhìn về phía hành lang. Tại một ngã rẽ, có một bóng đen đang yên lặng đứng trong bóng tối.
“Anh đừng có sợ bóng sợ gió thế chứ? Đây chẳng qua là mô hình mà thôi, em cố ý đặt nó ở giữa đường đấy.” Trương Giai Kỳ giơ ngón tay thối về phía tôi, chuẩn bị bước tiếp.
“Đừng nhúc nhích.” Tôi cầm lấy cổ tay cô ấy, để cô nàng không vọng động: “Khi tới đây, anh đã kéo mô hình này vào ven tường. Hiện giờ, nó lại đứng ở giữa hành lang lần nữa. Nếu đây không phải em làm, cũng không phải anh làm, nói rõ bên trong tòa nhà này còn có những người khác.”
“Anh chắc chứ?” Trương Giai Kỳ nén giọng nhỏ lại: “Không thể nào, cũng không phải lần đầu em tới địa phương này. Từ trước tới giờ, em chưa từng gặp người khác. “
“Nếu như gặp phải, anh đoán kết quả của em cũng giống như cô giáo của mình.” Tôi thầm nghĩ như thế nhưng không tiện nói ra, đành hỏi: “Có phải em leo vào đây từ cửa sổ phía sau tầng lầu thí nghiệm hay không?”
Trương Giai Kỳ không hiểu ý của tôi, thành thật trả lời: “Chính xác.”
Tôi tự tay đo cỡ giày của cô nàng, vừa đúng 29 cm: “Lúc vào đây, anh phát hiện trên mặt đất có một dấu giày cùng một dấu chân. Dấu giày chắc là của em, còn dấu chân kia hẳn do một kẻ khác để lại.”
“Dấu chân? Là ý gì? Kẻ đó không mang giày sao? “
Trong lúc vô tình, Trương Giai Kỳ hỏi đúng trọng tâm của vấn đề. Tôi cũng hiểu vì sao kẻ đó lại không mang giày.
“Anh có nhìn lầm không?” Trương Giai Kỳ nghiêng đầu, sắc mặt tái hẳn ban nãy: “Trong tòa nhà này, chỉ có xác chết mới không mang giày.”
Cô nàng còn chưa nói xong, bỗng có tiếng vang của một vật nặng rơi xuống đất từ hành lang xa xa vọng đến, cứ như có người ném một bao lúa mạch từ trên cao xuống.
“Ai vậy?” Tôi và Trương Giai Kỳ liếc mắt nhìn nhau, rồi mở smartphone lên, đi dọc theo hành lang. Lúc đi ngang qua hình nhân, tôi lưu ý quan sát mặt ngoài thân thể của nó, nhưng kẻ di chuyển nó cũng không để lại manh mối có giá trị nào.
“Có phải cô Lưu không, ngẩn ra đó làm gì, mau đi xem xem! “
Trương Giai Kỳ cầm smartphone nhanh chóng rời đi, tôi thì quan sát hình nhân, rồi đặt nó nằm dưới đất lần nữa: “Hình nhân này có ý nghĩa đặc biệt gì không nhỉ? “
Chờ đuổi tới Trương Giai Kỳ, tôi nhận ra cô ấy đang đứng cạnh cửa sổ: “Tiếng động từ bên ngoài truyền tới.”
Căn phòng này chính là nơi đầu tiên mà tôi đặt chân khi bước vào tòa nhà này. Dấu chân và dấu giày trên đất đã bị xóa sạch, chẳng biết do ai làm.
Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng lần mò manh mối từ những mảng đất tán loạn: “Mình vừa kể về dấu giày và dấu chân cho Trương Giai Kỳ nghe, thì có ai đó phá hỏng hiện trường. Chẳng lẽ là cô ấy làm? Nhưng làm thế để che giấu điều gì nhỉ? “
Tôi đều nhớ kỹ tất cả đặc điểm của dấu chân kìa trong đầu. Nó dài chừng 32 cm, chân trước rất lớn.
“Đừng tìm hiểu nữa, nhanh đi chỗ khác nhìn xem. Coi chừng chính cô Lưu là người gây ra âm thanh ban nãy.”
“Sao em lại chắc chắn đó là của cô giáo em? “
“Em đoán.”
“Tầng lầu này còn rất nhiều chỗ chưa điều tra. Giờ mà đi, anh sợ bỏ lỡ manh mối quan trọng.”
“Em đã tìm bên trong lầu, ngay cả kho chứa xác trong lòng đất cũng không bỏ qua, anh nói xem cô ấy có thể trốn ở đâu?” Trương Giai Kỳ thúc giục liên tục. Tôi nhìn thoáng qua khoảng không tối đen bên trong tòa lầu, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi cùng cô nàng.
Nhảy khỏi cửa sổ, trên mảnh kính vỡ trên đất có dính một vệt nhỏ dài màu đỏ khiến tôi chú ý: “Trương Giai Kỳ, em đến nhìn này. “
“Gì cơ?” Cô nàng miễn cưỡng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
“Trên mảnh kính vỡ có dính vết máu, lúc anh tiến vào cũng không thấy cái này.” Tôi cầm một mảnh kính có kích thước khá to lên rồi nói: “Có người nhảy ra từ trong tòa nhà này, rồi bị thủy tinh quẹt trúng làm chảy máu. “
Tôi quệt tay lên vết máu đọng trên mảnh kính: “Xung quanh mép mảnh kính này đều dính máu, chiều dài vượt quá 7 cm. Nếu là người bình thường, bất kể bộ phận nào trên người bị xước vết thương lớn đến vậy, chắc chắn sẽ mất máu rất nhiều, tuyệt đối không bao giờ chỉ dính lại một vệt máu bé tí thế này. “
“Anh muốn nói cho em biết điều gì? “
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Trương Giai Kỳ: “Có hai khả năng tạo ra tình huống như thế này. Thứ nhất, có người cố ý bôi máu đều khắp mép mảnh kính này, muốn gạt chúng ta, khả năng thứ hai… đây không phải máu của người sống. “
Được tôi nhắc nhở, dường như Trương Giai Kỳ cũng nghĩ tới điều gì đó: “Nếu một người còn sống, sẽ có huyết áp; thế mới có hiện tượng máu phun ra. Trong khi đó, một người chết càng lâu, máu càng đông dần; dù da thịt bị cắt đứt, cũng sẽ không chảy nhiều máu.”
“Đúng rồi.” Tôi vung vẩy mảnh kính vỡ trong tay: “Cho nên, có khả năng là chính thi thể để lại vệt máu này.”