Dịch: Niệm Di
***
Bên trong Diệu Chân đạo pháp tường giải có ghi rõ tỉ mỉ về chú Họa Địa Vi Lao. Vì thế nên tôi biết rõ Lục Cẩn là đệ tử chân truyền đến từ Diệu Chân quan, thông qua tư thế khi gã thi pháp giống y hệt như những gì Đạo thư miêu tả.
“Cũng may là mình đột phá cảnh giới đêm qua, nên thuộc lòng một vài loại bùa chú.”
Trong Diệu Chân đạo, Họa Địa Vi Lao chỉ là bùa chú tiểu thừa, quá trình phá giải không phức tạp cho lắm. Chỉ cần tôi phá bỏ phù lệnh (phù lệnh là linh hồn của một lá bùa, tựa như một cánh cửa trấn giữ trên lá bùa vậy, phần lớn được viết ra bởi chữ “Cương” hoặc chữ “Tỉnh”) bằng cách dùng máu tươi bôi bẩn văn tự trên lá bùa.
Cái khó ở đây, là tôi đang bị Chung Cửu và Vệ Yên vây đánh tới tấp, muốn trở mình cũng không dễ dàng gì. Huống chi là lao đến bên cạnh Bạch Khởi, gõ bỏ phù lệnh.
“Mình chỉ có một cơ hội duy nhất. Hiện tại, thể trạng của mình quá kém, nếu thất bại, sợ rằng sẽ bị đập gãy hai chân thật rồi.”
Dùng một tay ôm đầu, một tay thủ trước ngực, tôi lặng lẽ di chuyển dần về phía Bạch Khởi. Lục Cẩn đang tập trung vào Anh Tử. Hai gã tay sai này cũng chẳng biết tôi định làm gì. Bàn về Đạo thuật, bọn chúng chỉ là tay mơ, lại luôn nghĩ rằng đó là bản lĩnh của tiên gia, làm sao dễ dàng bị phá giải được.
Cơ mà, nhưng thế càng tốt, vì ý nghĩ đó tạo điều kiện cho tôi hành sự. Tôi cắn răng nhịn đau, càng lúc càng đến gần Bạch Khởi.
Bạch Khởi đang bị giam cầu sủa gâu gâu về phái tôi. Nó rất thông minh, thấy tôi lại gần, bèn chủ động cúi đầu, để lộ ra tấm bùa ánh vàng đang dán chặt trên cổ.
“Thằng này định làm gì? Dường như nó đang cố tình di chuyển về phía con chó?” Vệ Lăng xoa xoa nắm tay đẫm máu, khởi động cổ tay: “Lão Chung, anh đấm gãy xương hông của nó, để tôi bẻ chân nó cho.”
Nghe thế, tôi lặng lẽ vận chuyển tâm pháp Diệu Chân, ngưng thần hội ý, lúc này tuyệt đối không thể hoang mang. Vốn dĩ thời gian không nhiều, tôi cần phải tranh thủ từng giây một.
“Truy Nhãn!” Tầm nhìn liền thoáng đãng hơn, tôi nhìn chằm chằm vào lá bùa trên cổ Bạch Khởi.
“Thằng nhóc này đâu có sánh bằng đạo trưởng Tử Thu. Cắt nó hai cái chân là còn nhẹ đấy!” Chung Cửu và Vệ Lăng nhìn tôi trong bộ dáng máu me khắp người, nghĩ rằng tôi đã mất năng lực chống cự, giờ mặc cho chúng xâu xé.
Bọn chúng không hề biết rằng tôi vẫn đang chờ đợi giây phút buông lõng này của chúng. Khi rắn độc muốn giết người, nó chỉ cần cắn đúng một cái. Tôi đã trải qua bốn lần livestream, đâu thể nào bỏ qua hy vọng sống sót dễ dàng như thế?
Tôi đảo mắt liên tục, muốn tìm ra lá bùa: “Tìm thấy rồi!”
Đỉnh đầu lá bùa có ký tự của Tam Thanh, vị trí của Trời, bên dưới có chữ “Tỉnh” xen lẫn vào trong, nếu không chú ý sẽ khó mà tìm ra.
“Ra tay!” Chung Cửu và Vệ Lăng chia ra, đứng hai bên cơ thể tôi. Bọn họ cúi xuống, chuẩn bị nắm hai chân của tôi. Ngay lúc này, cánh tay kề sát mặt đất của tôi đột ngột đẩy xuống, chân sau giẫm mạnh, tựa như một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước. Nửa người của tôi lao thẳng về hướng Bạch Khởi, cánh tay còn lại quệt vào vũng máu đọng trên mặt đất, rồi hướng về vị trí phù lệnh của lá bùa Họa Địa Vi Lao.
Chữ “Tỉnh” có nghĩa là “Giếng”, đại diện cho một tòa giếng sâu vạn trượng, có ý nghĩa giam hãm. Nhưng khi thiết lập chú pháp “Tỉnh” này, bản thân nó cũng là một khuyết điểm, vì nó đại diện cho hành động dồn người vào đường cùng, hao tổn âm đức.
Đây cũng là vị trí theo chốt để tôi phá giải lá bùa này. Ngón tay tôi chạm đúng ngay vị trí trung tâm của chữ “Tỉnh” kia.
“Trời trong sáng - Đất yên tĩnh, Trời Đất giao tinh! Cửu Thiên Huyền Nữ, ban tặng thanh minh. Nay ta triệu hồi, chư Thần tam giới, nếu dám trái lệnh, phản nghịch trời cao!”
Máu tươi hòa vào lá bùa, cộng hưởng với chú pháp tôi vừa đọc, lá bùa dán trên người Bạch Khởi thu lại màn sáng dần dần rồi bị tôi tiện tay xé ra.
“Bạch Khởi!”
Chung Cửu và Vệ Lăng ở phía sau còn chưa phản xạ kịp, tôi liền ra lệnh cho Bạch Khởi. Chú chó bảo hộ núi Trường Bạch này có sát tính nặng nề, vừa được thả ra, bèn lan tỏa sát ý lạnh thấu xương.
Nó nhảy lên, cắn ngay về hướng cổ họng của Chung Cửu, quả thật muốn giết chết đối phương ngay lập tức!
“Cẩn thận!” Vào thời khắc nguy hiểm, Chung Cửu nhờ vào bản lĩnh cơ sở vững chắc của Ngoại gia quyền, lách mạnh thân thể, né được một nhát cắn trí mạng. Nhưng mà, cổ của gã vẫn bị Bạch Khởi xé rách một mảng thịt lớn, máu chảy đầm đìa. Gã to con kinh hoảng, tay bưng kín vết thương ngay cổ, té lăn xuống cầu thang.
“Đừng cho bọn chúng có cơ hội!” Tôi bò dậy từ mặt đất, tông thẳng người mình về hướng Vệ Lăng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí Vệ Lăng chưa kịp phản ứng đã bị tôi hất ngã. Cả hai đều lăn xuống cầu thang, khiến Lục Cẩn giật mình.
“Bùa Họa Địa Vi Lao bị hắn phá à?” Gã kinh ngạc ra mặt, chưa kịp bình tĩnh trở lại, đã thấy gương mặt cười gằn của tôi.
“Mày đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, đó chính là tự đề cao bản thân!” Tôi bước nhanh về trước, thừa lúc gã chưa phản ứng kịp, bèn nhấn chân đạp một cước thật mạnh vào ngực gã.
Tên Lục Cẩn cao cao tại thượng này bị tôi đạp một phát, văng đến góc tường. Chiếc mũ hình hoa sen của gã văng ra xa, áo gấm dài in đậm một dấn giày to lớn.
Nhưng đừng nghĩ là tôi chỉ đánh một đòn rồi thôi! Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân. Tôi rượt đến sát tường, nắm chặt cái cổ Lục Cẩn từ phía sau: “Giải hết mọi bùa chú trên người Anh Tử cho tao!”
Lục Cẩn có bối cảnh khủng khiếp, lai lịch vô cùng to lớn, từ khi sinh ra đến nay chưa từng bị đối xử như thế này. Gã sa sầm nét mặt, cắn chặt hàm răng: “Mày là cái thá gì? Dám ra lệnh cho tao à?”
“Giải bùa cho tao!” Tôi siết mạnh bàn tay, không hề nương tình. Anh Tử vẫn đang chịu đựng dằn vặt bên cạnh, bị oán khí hành hạ. Tôi phải cho tên Lục Cẩn này chịu đựng đau đớn gấp hai lần con bé.
“Mày mau giải hết bùa chú trên người con bé!”
Lục Cẩn khó thở dần, nhưng gã vẫn lên mặt như trước: “Nếu tao không giải, mày làm gì được tao?”
Gương mặt điển trai của gã đỏ ké, từng lời nói như rít qua kẽ răng.
“Làm gì được mày à?” Nụ cười trên mặt tôi lạnh dần: “Mày nghĩ tao không dám giết mày à?”
Chẳng biết có phải bị Huyết hồ trong người ảnh hưởng hay không, mà sát tâm của tôi càng lúc càng khó khống chế.
“Mày... dám... sao?” Lục Cẩn nói không thành lời, chỉ có thể ê a nhả ra từng chữ một.
Tôi siết mạnh dần, cổ của Lục Cẩn từ từ vặn vẹo.
“Lục Cẩn đang đại diện cho cả một đạo thống, bối cảnh khủng khiếp kinh người. Đáng lý ra, mình không nên đắc tôi gã. Nhưng hiện tại, giết gã cũng có thể là một phương pháp giải quyết gọn gàng.”
Muốn thằng này câm miệng vĩnh viễn, dưới điều kiện không đắc tội thế lực sau lưng gã, chỉ cần chuyện hôm nay được giấu kín, tôi vẫn có thể an ổn ở lại Giang Thành.
Hơn nữa, thằng này có nhiều pháp bảo trong người, ngay cả tài liệu vẽ bùa tiểu thừa cũng vô cùng quý giá. Tất cả những thứ này cũng là một yếu tố quyến rũ trí mạng đối với tôi.
“Giết, hay tha đây?”
Tôi xuất thân từ khoa trinh sát hình sự, nên biết rõ cách thức làm sao để gây án mà không bị cảnh sát điều tra ra manh mối.
Nơi này hoang vu, hẻo lánh, dân cư thưa thớt, lại không có camera. Nếu giết chết tất cả bọn chúng, tôi có đủ thời gian để ngụy tạo hiện trường.
Bên cạnh đó, Lục Cẩn đến đây để tìm kiếm bùa chú thượng thừa, chắc chắn gã sẽ không nói chuyện này cho người khác biết. Rất ít người biết rõ hành tung của gã.
Một điểm quan trọng khác chính là, nếu cảnh sát điều tra, tôi có thể hoàn toàn xóa sạch mọi nghi vấn vì tôi không hề có động cơ giết người hợp lý. Điều này tương đồng với định luật giết người ngẫu nhiên, cũng chính là án giết người khó điều tra nhất trong ngành cảnh sát.
Tôi yên lặng suy tính rất nhiều phương diện trong đầu, và dĩ nhiên, tôi là một kẻ theo chủ nghĩa thực tế cực mạnh. Tay tôi tăng dần sức lực, gương mặt của Lục Cẩn tím tái dần.
“Chờ lát nữa, Chung Cửu và Vệ Lăng tiến đến, mình và Bạch Khởi giết chết một trong hai, rồi giết quách thằng Lục Cẩn này, sau đó đuổi theo kẻ còn lại!”
Chỉ trong vài giây, tôi đã có quyết định sát nhân diệt khẩu. Có lẽ đây là một trong những yếu tố khiến tôi không thích hợp làm một người cảnh sát gương mẫu.
“Tại phòng thí nghiệm sinh học ở tầng cao nhất, có formol và dao phân rã tiêu bản, mình có thể bảo tồn thi thể một thời gian. Chắc có lẽ phải nhờ Bạch Khởi xé nát hết thịt ra, xử lý khung xương càng dễ dàng hơn nữa. Hoặc mình dùng biện pháp thiêu xác để bịch đầu mối. Về phần vết máu nơi này, mình nhớ mình từng gặp lọ chứa axit sunfuric trong một phòng học nào đó. Hay mình nên nói láo với cảnh sát, cố ý thiết kế ra nơi đây là hiện trường thứ hai? Phải rồi, lúc đến đây, mình từng chạm tay vào một mô hình đầu người, phải thiêu hủy nó luôn, không thì bị tra ra dấu vân tay.”
Trên thế giới này, chẳng có hành vi phạm tội nào là hoàn mỹ, nhưng chẳng phải bất cứ một vị cảnh sát nào cũng là thần thám. Chuyện này tương tự như một vụ đánh cược, cược lên toàn bộ tài và trí của bản thân.
“Giết thôi!” Mắt tôi vằn lên một màu đỏ tươi kinh khủng, hình xăm Cửu Vĩ Huyết Hồ đỏ thẫm lan dài ra từ ngực đến bắp đùi. Có vẻ nó cũng có tâm trạng như tôi, đang vô cùng hưng phấn.
Tôi dùng hết tất cả sức mạnh của mình, sắc mặt Lục Cẩn đang chết dần trong thoáng chốc.
Nhưng ngay lúc này, có biến cố phát sinh. Một nhành liễu xanh biếc bỗng quấn lấy cánh tay tôi.
Cành liễu rất nhỏ, nhưng sức mạnh của nó cực lớn, khiến tôi không thể nào phản kháng. Bàn tay đang bóp cổ Lục Cẩn bị kéo ra. Thằng này vừa được cứu về từ cõi chết, bèn nằm dài trên mặt đất, vừa nôn khan, vừa thở dốc một cách điên cuồng.
“Anh bạn nhỏ! Làm việc nên chừa đường lui, đừng quá kích động.”
Nghe thấy giọng nói già nua này, tôi biết rằng kế hoạch giết người diệt khẩu của mình đã phá sản mất rồi. Kẻ vừa nhúng tay vào chính là vị đạo sĩ tại Thanh Thổ quan. Ông ta mặc đạo bào trên người, cầm nhành liễu trong tay, đứng giữa tôi và Lục Cẩn.