Thông qua comment của Thiên Tâm Thượng Nhân, tôi biết, muốn giải quyết Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh là việc rất khó.
Không giống với Tiểu Quỷ, Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh là sinh linh vốn nên được sinh ra trên đời, lại bị thô bạo cắt đứt sự sống, tuổi thọ chưa hết, lại không thể vào luân hồi, nên có oán khí sâu nặng đối với người sống.
Cả Quỷ tu cũng không dám trêu chọc, bởi chúng chưa mở linh trí, vốn không thể bị hàng phục. Hơn nữa, oán niệm và hận ý rất nặng, một khi trêu chọc sẽ quấn mãi không buông.
Thiên Tâm Thượng Nhân nói:
- Muốn siêu độ Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh đầu tiên phải tìm được người nạo hút thai, phải để cho tự người đó thành tâm ăn năn. Mấu chốt thành bại chính là ở lòng thành, phải để Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh cảm thụ được sự ăn năn, sau đó tới chùa miếu lập bài vị cho nó, cung phụng linh hồn, đợi oán khí phai mờ, thì nó sẽ rời đi.
“Đại sư, phương pháp mà ngài nói không có bất kỳ trợ giúp nào đối với tôi cả. Bệnh viện nơi tôi đang đứng là phòng khám ngoài luồng, không biết đã giúp bao nhiêu người nạo hút thai. Tôi đi đâu tìm người nạo hút thai rồi bảo họ thành tâm ăn năn đây?” Tôi bất đắc dĩ trả lời, co duỗi ngón tay lạnh như băng.
- Cậu và người nạo hút thai không có quan hệ gì, vì sao phải nhúng tay vào nhân quả của họ? Lẽ nào cậu không sợ dẫn lửa thiêu thân?
“Sợ hay không cũng phải đi vào, trong phòng rất có thể đang giấu bí mật của người bị hại. Tôi phải đích thân đi vào xác nhận mới được.”
Nghe lời này của tôi, Thiên Tâm Thượng Nhân im lặng qua một lúc lâu mới send tiếp comment:
- Không ngờ thí chủ là người có tấm lòng nhân hậu, khác hẳn người phàm. Tiểu tăng Thiên Tâm bội phục bội phục. Song thí chủ nên biết, không thân chẳng quen, sẽ chọc giận Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh. Nếu cậu siêu độ không được chúng nó, chúng nó sẽ hút khô cậu, vĩnh viễn quấn lấy cậu cả đời.
“Thiên Tâm đại sư, nếu như ngài có biện pháp gì tốt thì xin hãy nói nhanh lên. Ngài xem, thế phong thuỷ ở nơi này đã thay đổi, chắc số lượng quỷ vật đã đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ. Nếu không giải thoát chúng nó, sau này càng khó giải quyết.” Tôi rất nghiêm túc, trong đầu nhớ tới một câu Thiền ngữ trong Phật môn: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Xin đại sư dạy tôi phương pháp.”
- Một chí nguyện thật vĩ đại! Thí chủ cậu có duyên với Phật, hôm nay tiểu tăng sẽ giúp cậu một tay vậy.
Thiên Tâm Thượng Nhân rời đi một lúc, sau đó trên màn ảnh xuất hiện đoạn Kinh Phật khó hiểu.
Đó là chữ Hán, từng chữ riêng biệt thì còn đọc hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng biết nên phát âm thế nào cho chuẩn.
Kinh Phật tối nghĩa, cách phát âm cũng đặc biệt quan trọng, Thiên Tâm Thượng Nhân sau khi phát đoạn kinh văn thứ nhất xong, lại send comment:
- Thí chủ, thứ tôi vừa truyền cho cậu chính là kinh Địa Tạng, tụng niệm Kinh này, sẽ được đại từ đại bi Địa Tạng Vương Bồ Tát che chở, chuyên khắc chế Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh, tiểu quỷ. Song, chuyện này tiêu hao thần hồn rất nhiều, người thường tối đa chỉ kiên trì được 22 hơi thở sẽ đầu váng mắt hoa, cậu nhớ kỹ tuyệt không thể miễn cưỡng. Bằng không, một khi bị Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh quấn lấy, hậu quả khó mà lường được.
Tôi lúng túng gãi đầu: “Đại sư, kinh văn của ngài, tôi xem không hiểu, ngài có thể giải thích cặn kẽ được không ạ?”
Thiên Tâm Thượng Nhân:
- Phật ban thưởng người hữu duyên. Thí chủ cùng Phật hữu duyên, người mang đại trí tuệ, sao không thể hiểu ra? Cậu dụng tâm quan tưởng kinh văn, nhìn lại một lần nữa?
Tôi lướt lại comment, tìm lại đoạn kinh văn do Thiên Tâm đại sư gửi, dùng tâm quan tưởng, điều khiển ý niệm tiến vào linh đài, nhập cảnh giới toạ vong.
Từng dòng kinh văn tựa như chim vàng bay lượn trong thức hải, kết hợp cùng nhau, dần dần hóa thành chữ viết rõ ràng, tựa như phúc đến khiến đầu óc mở mang. Tôi chợt tựa tụng niệm thành tiếng trong vô thức:
“Pháp Phật vi diệu lại cao sâu
Trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu
Con nay nghe thấy, chuyên tu học
Nguyện hiểu Như Lai nghĩa nhiệm mầu.
Góp tập thân lành độ chúng sanh:
Rung tích trượng mở toang địa ngục,
Nâng minh châu soi khắp đại thiên.
Trước đài “nghiệp kính”, điện Diêm Vương,
Vì chúng sanh ở cõi Nam Diêm*,
Làm giáo chủ chứng minh công đức.
Nam mô đại bi, đại nguyện, đại thánh, đại từ
Bổn Tôn Địa Tạng Bồ-tát ma ha tát.”
Tiếng như chuông đồng, thân thể khỏe mạnh như vừa được tinh lọc, cảm thấy giá lạnh trong kinh lạc xương cốt giảm đi rất nhiều: “Đây chính là công pháp của Phật môn?”
Dáng vẻ trang nghiêm, trên mặt tôi có một luồng chính khí, khiến yêu tà tránh lui.
Có thể là vì đã tạo được nền móng nhất định ở tu đạo, ta niệm tụng Kinh Phật rất nhanh thông hiểu đạo lí: “Mình không phải quá hiểu cảnh giới tu hành của Phật môn, nhưng giờ tụng niệm Kinh Phật, xem như là nhập môn, chẳng lẽ mình lại như Song Diện Phật, cũng phật đạo song tu sao?”
Tính kỹ lưỡng, không chỉ Phật - Đạo hai nhà, mà Quỷ Thuật, Cổ Thuật, Thuật Tạo Mộng, Phong Thủy, v.v… Tôi đọc qua rất nhiều, có cửa hàng đổi vật phẩm của Âm Gian Tú Tràng làm hậu thuẫn, tương lai tôi thật có thể trở thành một tu sĩ toàn năng Phật - Ma - Quỷ - Đạo không gì không biết.
Tâm thần chấn động, đầu óc thông suốt, đôi mắt trong vắt, Âm Khí Tà Sát trong phòng không dám lại gần tôi trong vòng 3m: “Một đoạn kinh văn ngắn ngủi đã thần diệu như thế, nếu như đọc được quyển Kinh Thông Thiên hoàn chỉnh, há chẳng phải có thể tu thành kim thân? Phật môn có thể lưu truyền đến nay, quả thật có bản lĩnh thật sự.”
Tôi quay đầu nhìn lại, tơ vàng trong mắt ngăn chặn những dòng sát khí như máu, trong khi quỷ hồn bé gái đứng ở bên cạnh Vương Ngữ “xoạt” một tiếng, bèn trốn phía sau Vương Ngữ, xem ra dĩ nhiên vô cùng kiêng dè tôi.
“Oán khí trên thân cô bé này còn mạnh hơn cả Thập Ác, cả cô bé còn sợ, chuyến này hẳn mình không có nguy hiểm.” Tôi hướng về phía room livestream lần nữa cảm tạ Thiên Tâm Thượng Nhân, sau đó bèn vận khí điều tức, đi vào trong phòng.
“Đại từ đại bi Địa Tàng Vương Bồ Tát che chở...” Ý niệm trốn vào linh đài, quan tưởng Kinh Phật, tâm tĩnh như nước, tôi thầm đếm hô hấp của mình, đi nhanh về phía trước.
Khoa kế hoạch hóa gia đình được chia thành 3 phòng riêng biệt, phía ngoài cùng là phòng chờ dành cho bệnh nhân, 2 phòng bên trong mới là phòng phẫu thuật chân chính.
Niệm tụng Kinh Phật, chư tà tránh lui, âm khí chung quanh dần trở nên nồng nặc, giống như một chuỗi xiềng xích dữ tợn.
Những xiềng xích âm khí này hơi khác với âm khí đã gặp lúc trước, trong đó xen lẫn oán niệm và cừu hận.
“Không thấy Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh, âm sát khí cứ nồng nặc như vậy, thật không dám tưởng tượng ở sâu trong căn phòng kế bên sẽ có cảnh tượng kinh dị thế nào xuất hiện.” Dùng thần niệm quan tưởng Địa Tạng kinh vô cùng tiêu hao tinh thần. Do thời gian hữu hạn, tôi cũng không do dự, bước nhanh tiến vào, đẩy cửa phòng kế bên.
Điều khiến tôi kinh ngạc là trong phòng kế vẫn không phát hiện Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh, chỉ là âm khí và oán khí càng thêm nồng nặc, không cần smartphone của Âm Gian Tú Tràng, chỉ dựa vào mắt thường cũng có thể nhìn ra sự dị thường.
Trên bàn mổ sáng bóng, có những mảng màu đỏ đậm như máu không thể rửa sạch, dùng tay đụng vào có thể cảm giác được đầu ngón tay như bị kim châm.
Căn phòng này chính là nơi để bác sĩ tiến hành phẫu thuật, tất cả thiết bị đều còn nguyên vẹn. Những thiết bị kim loại lạnh như băng này nói thẳng ra chính là công cụ giết người, chính là hung khí.
Ánh sáng từ smartphone chiếu vào có thể phát hiện, trên tất cả thiết bị đều có từng cây oán niệm như dây thường xuân. Chúng nó chỉ nhân lúc đêm khuya không người mới xuất hiện, tôi ác ý phỏng đoán, ngày thường lúc bác sĩ tiến hành giải phẫu, chính là dùng mấy thứ này chọt vào trong cơ thể của các cô gái.
Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng cá biệt của phòng khám lậu này, ta dạo qua một vòng, trong phòng ngoại trừ âm khí nồng nặc cùng oán niệm khiến răng run lập cập, cũng không có vật khác.
22 lượt thở trôi qua trong chớp mắt, tôi trước lui đến ngoài cửa, điều chỉnh trạng thái của bản thân.
“Xem ra, vấn đề mấu chốt nằm ở trong căn phòng cuối cùng này.” Còn sót lại căn phòng chuẩn bị giải phẫu, chỉ có bác sỹ và hộ lý mới được phép bước vào.
Tiếp tục tụng niệm Địa Tạng Kinh, tôi giơ smartphone lên, đẩy cửa phòng ra.
Bên tai vang lên tiếng khóc, khác hẳn so với bất kỳ tiếng khóc nào trước kia đã nghe được.
Âm thanh này rất thê lương, đáng sợ, khiến người tôi nổi cả da gà.
“Quá mờ, cái gì cũng không nhìn thấy.” Tôi tiến về phía trước hai bước, tiến vào trong phòng, dái tai như bị vật đó kích thích, hai chân truyền đến xúc cảm kỳ quái, như thể mấy đôi tay nhỏ nhắn đã túm lấy tôi.
“Tôi tụng niệm Kinh Phật, những Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh này sao có thể tới gần?” Vấn đề còn không được giải đáp, ánh cửa khép hờ sau lưng đột ngột tự động đóng lại.
Trong phòng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, tim đập loạn xa, hơi thở gấp gáp, đến giờ đây là lần đầu tôi gặp phải nguy hiểm trong lần livestream thứ chín, nhưng khiến tôi không ngờ lại nguy hiểm đến mức chết người.
Tập trung toàn bộ tinh thần để tụng niệm Kinh Phật, tôi không dám giữ lại dư lực, miệng tụng Kinh Phật, kinh lạc vận chuyển Diệu Chân tâm pháp, hai cái một bảo vệ linh đài, một bảo hộ thân thể, không liên quan tới nhau.
Tôi chỉnh độ sáng của smartphone đến tối đa, không dám lơ là chút nào, hai mắt như điện nhìn thẳng màn hình smartphone của Tú Tràng.
Âm khí lượn quanh phòng như thể quỷ thật sự, lúc ở chân, lúc lại trên đùi, thậm chí phía sau lưng, bả vai, đều có thể nhìn thấy từng Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh đang bò trên người. Cơ thể của chúng khá mờ nhạt, nhưng đôi mắt oán độc, không ngừng há to mồm cắn tôi. May mà bên ngoài cơ thể của tôi có thêm một tầng kim quang khá mỏng, mặt trên phật hiệu như ẩn như hiện, lưu chuyển Địa Tàng Kinh Văn.
“Chỉ còn lại có thời gian 10 hơi thở.”
============
Chú thích: Diêm Phù hay Diêm Phù Đề: Nam Thiện Bộ châu hay Nam Diêm Phù đề (Jambudvipa): Nam Thiệm-bộ châu (Jambu dvipa, xưa gọi là nam Diêm-phù-đề): Thiệm-bộ (Jambu) vốn là dịch âm của cây bồ-đào. Châu này lấy tên cây này làm tên châu. Đây cũng là tên một châu trong biển nước mặn phía Nam núi Tu di, cho nên kêu là Nam. Nguyên tên cũ là Nam Diêm Phù Đề, tên mới đổi là Nam Thiệm bộ châu. Diêm phù tức là Thiệm bộ, đó là tên một giống cây. Đề là nghĩa châu. Trong đất châu ấy, nơi trung tâm, có giống cây Thiệm bộ.Sở dĩ có tên Diêm phù đề bởi vì, Diêm Phù (Jambud) Cây dâm bụt, một loại cây mọc rất nhiều ở cõi Thiên Trúc (Ân Độ xưa). Dưới tàng cây diêm phù, Thái tử Sĩ Đạt Ta ngồi tham thiền lần đầu sau khi rời khỏi hoàng thành đi dạo. Cõi Diêm Phù Đề tức Nam Thiệm Bộ Châu, cõi chúng ta đang ở, là cõi kém sút hơn ba cõi kia, dân chúng phải làm lụng rất cực khổ mới có ăn nên giáo lý nhà Phật khuyên cần phải ráng tu hành để sớm thoát cõi nầy. Người dân Nam diêm phù có tính kham nhẫn, chịu đựng. Đức Phật Thích Ca cũng thường gọi Kham nhẫn Thế Tôn, chư Phật mười phương thế giới ca tụng công đức của Phật Thích Ca bất khả tư nghì: ‘Đức Phật Thích Ca đã làm được việc khó khăn hiếm có, ấy là có thể ở cõi Ta Bà vào thời xấu ác, với năm vẩn đục: thời đại vẩn đục, quan niệm vẩn đục, phiền não vẩn đục, chúng sinh vẩn đục, sinh vạng vẩn đục, mà thành tựu được Vô thượng Bồ đề, lại vì chúng sinh nói ra cái pháp hết thảy thế gian rất khó tin này’.”
Nam-thiện-bộ châu có chiều dài, chiều rộng là 10.000 do tuần, cõi Asura, cõi Tam-thập-tam Thiên và cõi Avīci cùng với Đa-khổ địa ngục. Cả ba cõi này có cùng kích thước với Nam-thiện-bộ châu, nghĩa là dài, và rộng là 10.000 do tuần.[18]
Địa hình châu này như cái thùng xe, khuôn mặt người cũng thế. Kinh Thế Ký ghi: “Phía Nam núi Tu-di có thiên hạ tên là Diêm-phù-đề, đất đai phía Nam hẹp, phía Bắc rộng, ngang rộng bảy ngàn do-tuần, mặt người cũng vậy, giống như hình đất. Người dân châu này dũng mãnh nhớ dai, tạo tác các hạnh nghiệp, tu phạm hạnh, có Phật xuất thế, ba việc này thù thắng hơn ba việc kia và chư thiên.
Theo Eitel trong Trung Anh Phật Hoc Từ Điển, Nam Thiệm Bộ Châu bao gồm những vùng quanh hồ Anavatapta và núi Tuyết (tức là cõi chúng ta đang ở, trung tâm châu nầy có cây diêm phù. Chính ở cõi nầy, Đức Phật đã thị hiện, và ở cõi nầy có nhiều nhà tu hành.