Dịch: Vạn Cổ
***
Cửa phòng đóng chặt. Tôi đứng cạnh bàn, trán ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
“Cậu Cao, cậu vẫn ổn chứ? Tôi phỏng vấn tiếp được chưa?” Giọng nói lạnh lẽo, không mang bất cứ hơi ấm nào vang lên từ dưới lớp mặt nạ giấy, đó tựa như đang hỏi dò, cũng là giục giã.
“Không có gì, không có gì. Anh cứ hỏi đi.” Tình hình có biến, tôi bèn tập trung sự chú ý cho kế hoạch chuẩn bị tẩu thoát. Về phần trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, có quỷ mới thèm làm.
“Cậu Cao này! Tôi hy vọng cậu tập trung trả lời mấy câu hỏi tiếp theo. Nếu câu trả lời của cậu không để chúng tôi hài lòng, có khả năng cậu sẽ vĩnh viễn không thể nào rời khỏi nơi đây.” Gã ngừng lời một chút, rồi nắm tờ quảng cáo nhăm nhúm trên bàn, bổ sung: “Tựa như chủ nhân ban đầu của tấm thẻ quảng cáo này, Hạ Trì.”
“Hạ Trì! Anh trai của Hạ Tình Chi! Anh ấy quả thật bị hại tại nơi này!” Tim tôi bỗng nhiên đập thật nhanh: “Chẳng lẽ mấy ông cảnh sát tại Giang Thành đều là đồ bỏ à? Kẻ sống sờ sờ bị mất tích, thế mà không điều tra ra được sao?”
Hạ Tình Chi đã không nói dối, thế vì sao trong điều tra hộ tịch lại chẳng có thông tin gì về anh trai cô bé? Thậm chí, người nhà cô ta cũng chẳng có bất cứ ký ức gì về Hạ Trì. Có quá nhiều điểm đáng nghi, trong khi tôi chẳng có chút manh mối nào.
“Cậu Cao, xin tập trung nghe đề mục tiếp theo.” Lần này, người nói chuyện là kẻ ngồi bên trái. Hình thể của ba người bọn chúng không khác nhau cho lắm, chỉ có điều tấm mặt nạ giấy kia lại cũ mới lệch nhau.
“Lúc tôi 13 tuổi, do nghe em gái khóc quá ồn ào, bèn giết chết con bé. Sau đó, tôi ném xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Sang ngày thứ hai, khi tôi ra xem lại, thi thể đã biến mất.
5 năm sau, vì tranh cãi một vấn đề, tôi đã giết chết bạn tôi. Sau đó, tôi vẫn ném thi thể xuống giếng bên ngoài ngôi nhà. Ngày thứ hai xem lại, thi thể cũng biến mất.
10 năm sau, do say rượu, vì sơ ý trong phút chốc mà tôi khiến cô ấy mang thai. Vì bị bám theo đòi chịu trách nhiệm, tôi giết cô ấy. Sau đó, tôi ném xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Sang ngày thứ hai, khi tôi ra xem lại, thi thể đã biến mất.
15 năm sau, do bị sếp quát mắng, tôi bèn giết ông ấy. Sau đó, tôi ném xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Sang ngày thứ hai, khi tôi ra xem lại, thi thể đã biến mất.
20 năm sau, do chán ghét việc chăm sóc người mẹ đi đứng bất tiện kia, tôi ra tay giết bà. Sau đó, tôi ném xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà.
Sang ngày thứ hai, khi tôi ra xem lại, xác của mẹ vẫn nằm đó, không hề biến mất. Ngày thứ ba, thứ tư, cứ qua một ngày, tôi đều ra xem... Cái xác vẫn không hề biến mất.”
“Cậu Cao, câu hỏi thứ nhất dành cho cậu là nói tôi nghe xem, tại sao thi thể của người mẹ lại không hề biến mất?”
“Đệch, câu hỏi phỏng vấn quái oăm gì thế này?” Tôi tập trung tinh thần, không dám bỏ sót bất cứ một chữ nào trong câu hỏi của gã, nhưng sau khi nghe xong, tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Câu hỏi phỏng vấn của bọn họ rõ ràng không phải để tuyển chọn nhân tài, mà giống như kiểm tra tâm lý phạm tội vậy.
Kẻ này dùng giọng điệu khá thật thà và mộc mạc, nhưng như thế lại làm tôi rất sợ hãi, tựa như có một bàn tay lớn trong bóng tối đang nắm lấy tôi, dần bóp nghẹt tôi.
“Đã hết 30 giây, mời cậu nói đáp án.”
Chuyện đã đến bước này, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ nhắm mắt phân tích, căn cứ những manh mối hạn chế trong câu chuyện này đển tiến hành suy luận.
“Sau mỗi lần nó giết người, ném xác, thi thể đều biến mất một cách khó hiểu vào ngày tiếp theo. Mới nhìn vào, cứ tưởng cái giếng kia có vấn đề. Thế nhưng, sau khi nó giết mẹ, thi thể của người mẹ vẫn nằm đấy. Nếu vậy, giải thích hợp lý nhất chính là, sau mỗi lần nó giết người, ném thi, thì mẹ nó chính là người luôn giúp nó xử lý thi thể.”
Sau khi nói xong, tôi liếc trộm mấy người kia một chút, nhưng chẳng thấy bất cứ phản ứng nào trên những chiếc mặt nạ người bằng giấy kia.
“Hiện tại, xin lắng nghe câu hỏi thứ hai.”
Gã không nói tôi đã đáp đúng hay sai.
“Không biết cậu có từng nghe về phim ngắn sát nhân? Đó là loại phim được dàn dựng bởi nội dung kịch bản hành hạ ai đó đến chết. Chỉ có những người thân quen mới trao tay nhau loại phim ngắn ngoài luồng ấy. Có người nói, thậm chí những bộ phim ngắn thể loại này ra đời chính là do hung thủ quay lại cảnh giết người thật sự của chính bản thân gã.
Một hôm nọ, tôi đi nhậu với bạn. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy có lưu giữ phim ngắn về thể loại quái dị này. Tựa như kẻ hám ăn dám liều mạng thưởng thức những món sơn hào hải vị như cá nóc và bò cạp độc, tự nhận mình gan lớn và do sự hiếu kỳ ảnh hưởng, tôi ngầm bảo mình muốn xem.
Cậu ấy liền hẹn tôi đến căn nhà nhỏ bí mật trên núi.
Canh đúng giờ, tôi liền đến nơi, nhưng cậu ấy đến muộn 30 phút.
“Xin lỗi, xin lỗi. Thằng nhóc thứ ba tự dưng bị sốt, sống chết cũng không chịu uống thuốc.”
“Con nít mà, tớ hiểu.”
“Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu coi đi.”
Người bạn ấy bắt đầu chiếu đoạn phim ngắn mà tôi trông chờ. Cảnh phim toàn là những tiếng khóc xé lòng làm người ta cảm thấy đau đớn hòa lẫn với tiếng cười run rẩy. Đó là một thằng nhóc tầm 10 tuổi, đang bị hung thủ bịt mặt hành hạ chừng 20 phút rồi chết. Vì nội dung bộ phim quá thê thảm, tôi chỉ vừa xem một nửa bèn hối hận, tắt TV ngay. Sau đó, tôi hét lớn vào mặt bạn tôi: “Sao cậu có thể coi cái này, chẳng phải cậu cũng có con cái sao?”
Đối mặt với sự giận dữ của tôi, người bạn ấy trả lời một cách hờ hững: “Đúng vậy, mình có 2 đứa con. Thế thì sao nào?”
“Cậu Cao, câu hỏi thứ hai của cậu là: hãy đoán xem, liệu nhân vật “tôi” trong câu chuyện vừa rồi có thể sống sót đi ra khỏi căn nhà nhỏ đó hay không?”
Tương tự câu hỏi số một, câu hỏi này vẫn bộc lộ một sự điên cuồng, một nét tà quái nào đó.
“Cùng xem một bộ phim ngắn, dễ dầu gì mà chết... Dù cái phim này có là...” Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bỗng nhớ đến một chi tiết nhỏ. Trong câu chuyện vừa rồi, nhân vật “người bạn” nói câu cuối là gã có 2 đứa con. Thế nhưng mà, lý do mà gã đến muộn là vì chăm thằng con thứ 3 bị sốt. Nếu thằng anh cả, thằng thứ 2 vẫn còn đó, vậy thằng con thứ 3 đâu rồi?
“Người bạn này đến trễ 30 phút, trong khi đứa nhỏ trong phim bị hành hạ rồi chết trong 20 phút, lẽ nào... Có phải tên hung thủ bịt mặt chính là người bạn này hay không?” Tôi bị dọa bởi chính sự suy đoán của mình, nghiền ngẫm một lát mà phát hoảng cả lên.
“Cậu Cao, để ý thời gian kìa.”
“Cá nhân tôi nghĩ rằng, nhân vật “tôi” đó không thể nào sống sót bước ra khỏi căn nhà kia. Rất có thể hắn ta sẽ trở thành diễn viên chính trong đoạn phim ngắn sát nhân thứ hai của người bạn ấy...”
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt. Tôi bèn mở bung hai nút áo ra, một tay thọt vào túi quần, nắm chặt gậy điện mini.
“Không sai, xin lắng nghe câu hỏi thứ ba.”
“Bọn họ là thanh mai trúc mã, vẫn tưởng có thể cùng nhau nắm tay ngắm ánh tà dương cuối cuộc đời. Đến năm 35 tuổi, cô ấy bị ung thư phổi. Cầm sổ khám bệnh trên tay, cô ấy cười rồi khóc, khóc rồi lại cười. Không hút thuốc lá, không có bất cứ thói ăn chơi trụy lạc nào, tại sao cô lại bị ung thư phổi? Cô ấy đến văn phòng của hắn, bất chợt nhìn thấy mớ trái cây mà mình thích ăn nhất hằng ngày cùng một lọ thuốc đặt cạnh bên. Cô ta giật mình, từng giọt nước mắt chảy xuống. Ba ngày sau, cô ấy vừa khóc, vừa thắp nến sinh nhật cho hắn, nhưng hắn không hiện diện tại đó. Cô ấy đốt 34 ngọn nến dài và 1 ngọn nến ngắn, rồi cười nhẹ: “Anh đúng là quá gầy.”
“Mời cậu trả lời cho chúng tôi nghe, tại sao cô ấy lại nói anh ta quá gầy?”
Dường như tôi từng thấy đề bài này ở đâu đó, nhưng nhất thời chẳng nhớ ra. Qua vài lần cân nhắc, tôi đưa ra một đáp án cực có tính tưởng tượng.
“Người đàn ông trong câu chuyện này đã phản bội cô gái. Hắn bôi thuốc gây bệnh ung thư lên trái cây mà cô ấy thích ăn nhất. Hắn muốn cô ta chết. Sau khi biết hết mọi chuyện, cô gái bèn giết chết chàng trai, dùng thân thể của anh ấy để nung lấy mỡ, từ đó nặn ra sáp đèn cầy. Kết quả là, số sáp đó không đủ để làm trọn 35 cây đèn cầy, nên cô ấy mới nói hắn quá gầy.”
“Trí tưởng tượng hay đấy, xin nghe câu hỏi thứ tư.”
“Vì đi quá giới hạn, tôi đẩy bạn gái từ lầu 6 xuống rồi dàn cảnh cô ấy tự sát để lừa gạt cảnh sát. Nhưng có lẽ do xấu hổ trong lòng, tôi luôn có cảm giác cô ấy sẽ quay về tìm tôi.
Nơm nớp lo sợ, đến ngày thất đầu tiên của cô ấy, tôi đã gặp một vị thầy bói. Ông ấy nói, hôm nay là ngày lệ quỷ hồi hồn, nếu tôi muốn sống phải trốn dưới gầm giường đêm nay, vạn lần không thể để cô ấy phát hiện.
Tôi nghe theo lời ông ấy, trốn dưới gầm giường, chờ cho đến hừng đông. Lúc ấy, có âm thanh “đùng, đùng, đùng” vang lên từ phòng khách, tựa như có quả bóng rổ nào đó nhồi lên mặt đất liên tục vậy. Ngay khi cửa phòng ngủ bật mở ra, tôi biết mình chết chắc rồi.”
“Cậu Cao, cậu có biết nhân vật “tôi” bên trong câu chuyện vừa rồi nhìn thấy cái gì mà tuyệt vọng đến thế hay không?”
“Chẳng phải cô bạn gái của gã đó đã chết rồi sao? Về sau lại sợ bị cô ấy phát hiện, cũng hơi mâu thuẫn nha.” Tiền đề của câu hỏi đặt ra là bạn gái không chết mới sợ cô ấy trông thấy, dĩ nhiên, còn một tình huống khác, chính là bạn gái biến thành lệ quỷ quay về.
“Cậu cứ việc trả lời câu hỏi của tôi.”
Đầu óc của tôi cứ xoay chuyển, nghĩ đến một vấn đề sâu xa hơn. Tại sao bọn này lại hỏi tôi 4 câu hỏi như thế này? Mục đích của bọn chúng là gì?
“Giả sử như đề mục của các anh vẫn được thành lập, vậy nhân vật “bạn gái” trong câu chuyện vừa rồi đã bị ngã xuống từ lầu 6, như thế có khả năng là đầu của cô ấy chạm đất trước tiên, cho nên bèn dùng đầu để di chuyển trên mặt đất, đây cũng trùng hợp với âm thanh “đùng, đùng, đùng” trong phòng khách. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, nam thanh niên đang trốn dưới giường liền nhìn thấy mặt của bạn gái hắn ở ngay trước mặt - trên mặt đất, nên hắn biết mình chết chắc rồi.”
“Rất đặc sắc. Hiện tại, chỉ còn một câu hỏi cuối cùng thôi.” Ba người này trong trạng thái trăm miệng một lời, sự ăn ý nhau đã đạt đến mức độ đáng sợ.
Mồ hôi lạnh trượt từ cằm xuống cổ, yếu hầu vô thức chuyển động nhẹ một cái.
“Cậu Cao, câu hỏi cuối cùng chính là...”
“Cậu tin trên thế giới này có quỷ hay không?”