Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 391: Chương 391: Ngày 06/9




Dịch: Niệm Di

“Giờ thì tin chưa?” Tôi cất điện thoại di động vào túi: “Anh đã cứu một tên tội phạm đang bị truy nã, còn nghe lời vu khống của gã rồi muốn giết tôi. Anh rõ ràng là trúng kế mượn dao giết người của gã đó.”

Bè gỗ trở về theo đường cũ, Hạ Ba đưa Đỗ Dự ra ngoài.

“Hiểu lầm thôi mà, giải thích rõ cho nhau nghe là được. Anh Hạ cũng là muốn trừng trị cái ác, phát huy cái thiện, nhưng lòng tốt lại hóa ra việc xấu mà thôi.” Đỗ Dự cười tủm tỉm khi ngồi trên bè gỗ, dùng tay nghịch chiếc điện thoại ướt sủng mà Vương Hiển để lại trên chiếc thuyền ban nãy.

“Nếu không tư lợi, ắt sẽ không nỗ lực. Anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để tóm bọn sát nhân lại với nhau, rõ ràng là có mục đích khác.” Tôi vẫn còn bất mãn với Hạ Ba. Ngày hôm ấy, Lộc Hưng và tôi đã ngã xuống từ con đập, và Lộc Hưng trúng một nhát đao trên người. Dù gã không chết cũng sẽ không chạy đi đâu được với vết thương ấy, cuối cùng thế nào cũng sẽ bị cảnh sát tóm được; có ai ngờ, lại gặp Hạ Ba.

Trong lúc chèo bè gỗ, Hạ Ba nghe vậy thì cũng chau mày lại. Một lúc lâu sau, gã mới thở dài: “Thật sự không thể trách tôi được. Tuy tên Lộc Hưng kia có vẻ ngoài dữ tợn nhưng được Phật quang che chở, phước báo sâu dày. Cho dù tôi không cứu gã, gã hẳn là cũng không chết đâu. Ngược lại, dáng dấp của anh chính là kẻ chết yểu, âm khí quấn thân, tổn hại công đức, dù nhìn ở góc độ nào thì anh cũng là kẻ tội ác tày trời cả.”

Tôi rất khó chịu vì lời nói của Hạ Ba nhưng cũng không thể nào bắt bẻ được, nên đành câm nín một mình. Chẳng lẽ nói cho gã này biết, mình đang làm công nhân cho một tổ chức có lòng dạ hiểm độc à? Rồi thì, tổ chức ấy đã lấy đi hết toàn bộ công đức của bản thân. Sau đó, mình vô tình thả Quỷ mẫu ra, thế là bị trừ âm thêm 500 công đức.

“Xin lỗi, anh Hạ vừa nhắc tới công đức, đó là gì thế? Anh có thể trông thấy công đức trên người chúng tôi à?” Đỗ Dự vừa từ nước ngoài trở về; dù nghe nhắc đến các khái niệm như Quỷ nước hay công đức, gã cũng không biết nhiều.

“Công đức là một khái niệm vô hình, không thể chạm vào được, nhưng nó có thể được phản chiếu thông qua tinh, khí, thần của một người.” Vẻ mặt của Hạ Ba dịu đi một chút: “Nói thế nào nhỉ? Công đức có thể hiểu là những điều may mắn mà một người nên được nhận lấy từ một hành vi nào đó. Đây được xem như một sự bảo vệ của trời đất dành cho người đó. Ở phương diện con người, anh sẽ đạt được sự thành công như lòng hằng ao ước, thoát khỏi bệnh tật, đạt được trí tuệ và sự giác ngộ, mạnh khỏe và tuổi thọ kéo dài. Về phương diện số mệnh, anh sẽ có chân khí sung túc, được khai thông kinh mạch, tiêu trừ nghiệp chướng, bù trừ nhân quả hoàn toàn... Có hàng trăm triệu phương thức để miêu tả về công đức; và cho đến nay, chẳng mấy ai có khả năng nhìn thấu về khái niệm này cả.”

Nói xong, gã lại thở dài: “Ví dụ nhé, chuyện tôi tập hợp 11 người các anh lại cùng nhau thế này cũng là công đức. Cả 11 người các anh đều là kẻ có nghiệp chướng quấn thân, công đức đều là số âm. Nếu giết các anh, vậy chính là trừ hại cho dân. Trong lúc giết các anh mà có thể buộc các anh sám hối, đó là tích đức. Nói sâu xa hơn trong chuyện này, nếu lời sám hối của các anh có thể giúp các oan hồn siêu thoát, vậy đó chính là một món công đức cực to.”

“Hóa ra, đây là lý do mà anh bắt cóc chúng tôi đến nơi này ư?” Tôi trừng mắt nhìn Hạ Ba. Gã công nhân vớt xác này có vẻ ngoài thật thà, nhưng chẳng rõ từng có bao nhiêu người đã mất mạng trên tay gã nữa. Vẻ ngoài của người này chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.

“Đây không phải là hiểu lầm ư? Làm Âm quan Trấn thủy như chúng tôi phải luôn giao tiếp với âm hồn và tử thi mỗi ngày. Nếu ánh nắng không mạnh và không có công đức hộ thân, vậy rất dễ xảy ra tai nạn nha. Tôi không có con cái, cũng không có đệ tử. Hiện tại, chỉ còn mỗi mình tôi sống ở thôn Hạ gia. Do không có người thừa kế, tôi không thể để bản thân xảy ra chuyện chẳng lành được.” Hạ Ba nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng: “Kể như, chúng ta không đánh không quen, phải không nào? Tôi giữ bí mật cho các anh, các anh cũng đừng tiết lộ tình huống nơi đây nhé? Để tôi tặng các anh một vài món đồ tốt, kể như đền bù vậy.”

Bè gỗ rẽ vào một khúc quanh cuối cùng, một tia nắng chiếu vào người, xua đi hơi nước và lạnh lẽo xung quanh.

Khung cảnh trước mặt dần thoáng đãng, mặt nước và bầu trời giao thoa nhau. Mặt sông rộng lớn soi bóng những dãy núi xanh dựng đứng hai bên bờ.

“Chính phủ muốn xây một con đập và thay đổi dòng chảy của con sông. Nhưng nếu vậy thì không có nơi để xử lý các xác chết trôi nổi kia. Đó là lý do tại sao tôi đã niêm phong chúng trong hầm trú ẩn này, coi như hàng phế phẩm để tận dụng lại.”

Cạnh cửa đường hầm có một chiếc ca-nô. Hạ Ba bèn kêu chúng tôi ngồi lên trên đó: “Đi khoảng 10 phút là đến nhà tôi. Nếu các người có thắc mắc gì thì hỏi nhanh đi. Sau này, chúng ta không can thiệp lẫn nhau, chắc sẽ không gặp lại.”

Nghe Hạ Ba nói vậy, tôi thực sự muốn biết một vấn đề mà mình chưa hiểu rõ: “Vì anh là kẻ chủ mưu, vậy hẳn anh phải biết rõ tư liệu về 11 người tham dự chứ? Vậy, anh nói sơ cho tôi nghe về gã số 8 đi!”

“Gã số 8 à?” Hạ Ba ngừng lời, tựa hồ sợ bản thân không khống chế được biểu cảm. Gã nhanh chóng quay đầu nhìn về phía nước sông: “Trong những người tham dự hôm nay, ngoại trừ anh là được A Phúc đặc biệt chỉ điểm, những người còn lại đều do oan hồn lựa chọn ra đấy.”

“Oan hồn ư?”

“Bản thân lệ quỷ có oán niệm sâu nặng sẽ có năng lực vô cùng lợi hài. Chỉ cần có thể thỏa mãn nguyện vọng của nó, nó sẽ tuân theo lời anh. Gã số 8 là người ngoài tỉnh, nên không thể tìm được tư liệu của kẻ đó tại Giang Thành. Tôi không biết tên của gã, chỉ là tìm ra gã dựa theo chỉ dẫn của âm hồn mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, âm hồn kia quả thật rất cổ quái. Nó đã mở linh trí rồi, và khi tôi vừa trói tên số 8 lại thì nó cũng biến mất bặt tăm.”

Hạ Ba trả lời rất lập lờ, và tôi không thể điều tra được bất cứ thứ gì từ lời nói của gã: “Tại sao anh lại chọn ngày này để tiến hành trò chơi. Ngày này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

“Trong [Kinh Dịch], số 6 được định nghĩa là một số âm và số 9 được định nghĩa là một số dương. Ngày 9 tháng 9, Mặt trời và Mặt trăng song song với nhau; hai số 9 mang ý nghĩa rất nặng nề, vì vậy ngày 09/9 âm lịch còn được gọi là ngày Trọng Dương, cũng chính là tiết Trùng cửu trong dương thế của chúng ta. Hôm nay là ngày Trọng Dương, dương khí dân cao, cô hồn dã quỷ không dám lộng hành, lẩn trốn bên trong núi sâu đầm lầy, chờ đến ngày 16/9 mới dám thò đầu ra.” Hạ Ba nhìn dòng nước cuồn cuộn, thản nhiên nói: “Hôm qua là ngày 05/9 Âm lịch, dương khí ở nhân gian tăng cao, âm khí lạnh lẽo bắt đầu rút đi nên bọn cô hồn dã quỷ phải tìm chỗ ẩn thân. Dưới sông lớn có âm mạch, âm khí cắt ngang qua, đó là nơi tốt nhất cho quỷ hồn ẩn náu. Âm quan Trấn thủy chúng tôi đã canh giữ ở đây qua nhiều thế hệ là để ngăn chặn một số lượng lớn bọn lệ quỷ xâm nhập vào âm mạch, để rồi gây ra những thảm họa khôn lường. Tôi đã chọn ra một số lệ quỷ mạnh mẽ nhất để ưu tiên xoa dịu chúng; và đợi đến mùng 06/9, khi âm khí rút đi, tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực trong việc trấn áp chúng.”

“Cũng có lý, chỉ là khi anh tụ hợp hàng tá những thi thể mang âm hồn ấy vào trong hầm trú ẩn, anh không sợ chúng bỏ chạy tập thể?” Nghĩ đến một số lượng lớn xác chết trong hầm trú ẩn, tôi liếc mắt sang: “Có hàng trăm xác chết trong hầm trú ẩn kia. Nếu toàn bộ các thi thể ấy đều hóa thành thủy quỷ, dù anh có năng lực mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể nào trấn áp nổi.”

“Không đâu, những sợi dây thừng đeo bên hông mấy xác chết kia đều được tẩm Máu hàng ma của dòng họ Hạ, còn tảng đá giữ dây bên dưới lòng sông đều là đá núi từng hứng ánh mặt trời qua hàng nghìn năm, vô cùng nặng và bao hàm khá nhiều dương khí. Hơn nữa, có Hà Bá thủy ấn, tôi mới là người có quyền nói chuyện trên sông lớn này.”

Đây là câu nói rất có khí thế, nhưng bởi dáng người gầy gò đen nhẻm và bộ quần áo lao động bẩn thỉu trên người, câu nói này tạo ra một cảm giác không đáng tin cậy chút nào.

“Hi vọng là vậy!” Tôi tháo chiếc ghim tây ra khỏi ngực, lấy chiếc smartphone màn ảnh rộng của Âm Gian Tú Tràng xuống để thay đổi góc nhìn, chợt phát hiện buổi livestream vẫn đang diễn ra: “Lần đầu tiên livestream bằng góc nhìn thứ ba, không biết các khán giả có quen không.”

Buổi livestream này khá đặc biệt, vì tôi không hề tương tác với khán giả trong suốt quá trình này. Tuy nhiên, độ nóng của chat room không hề giảm, và lượt comment cũng không hề ít đi.

Các bạn khán giả tuy không giao tiếp được với tôi nhưng họ tự nô đùa rất vui vẻ. Tôi không biết họ đã nói gì trước đó; lúc này, livestream sắp kết thúc, một số khán giả đang thảo luận về vấn đề tình cảm.

- Anh streamer ơi, em mới bị thất tình. Vốn dĩ muốn xem chương trình livestream của anh để học hỏi một số phương pháp chết tiên tiến để không bị những oan hồn khác cười nhạo sau khi chết. Thế nhưng mà, tôi rất thất vọng nha.

Người xem Tôi ở sát vách, tôi họ Trần ghi:

- Chàng trai trẻ, thất tình có cái méo gì mà sợ? Đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện tự sát nhé, phải mạnh mẽ lên! Anh mày cho mày biết, mới một tuần trước, anh mày đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh vợ mình ngoại tình! Chú mày có hiểu được cảm giác đó không? Yêu nhau 5 năm! Đến 5 năm lận đấy! Tao yêu bằng cả con tim này, để rồi nhận lại toàn là sự lừa dối! Dù có uống rượu, tao cũng không thể khiến bản thân này ngừng suy nghĩ. Dù tao có thực sự say, tiềm thức của tao cũng gọi tên của cô ta. Thế là, tao không hề chia tay cô ấy, mà chỉ có thể câm nín ở cạnh bên.”

- Một giây mặc niệm cho anh...

- Nhưng đây là livestream linh dị mà....

- Dĩ nhiên là chọn cách tha thứ cô ta...

Người xem Tôi ở sát vách, tôi họ Trần nói tiếp:

- Mọi người không hiểu. Cô ấy không những phớt lờ lời van xin của tôi, mà còn đưa người yêu về nhà sống chung. Nếu là mọi người, mọi người có chịu đựng được không? Không chỉ đưa người tình về nhà sống chung, cô ấy còn nhờ tôi nấu cơm, giặt đồ cho cô ấy và kẻ khốn nạn kia. Mọi người có chấp nhận được việc ấy không? Mẹ kiếp, ở chung lâu như vậy, tôi mới biết tình nhân của vợ mình hóa ra lại là cô nàng hot girl thời trung học của tôi, cũng là mối tình đầu của tôi!

Thiết Lĩnh Bưu Gia tặng thưởng 01 nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Bẻ cua nhanh vậy???

Tài xế già Giang Thành nói:

- Báo cáo đồng chí cảnh sát giao thông, có người vừa quẹo cua ẩu ngay ngã rẽ...

- Màn đá số này nhanh vỡi... ngay cả đài truyền hình Hồ Nam cũng không dám dàn dựng kịch bản như thế này...

Socrates - Biện Luận giả comment:

- Tôi mới vừa kịp online. Nãy giờ xảy ra chuyện gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.