Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 379: Chương 379: Tôi đã hối hận




Dịch: Niệm Di

“Lúc đó, tôi trở thành người bạn tâm giao duy nhất của Vương Hiển. Nó không tin bất cứ ai, ngoại trừ tôi.

Để che giấu nỗi lo lắng trong lòng, Vương Hiển đã cố gắng hết sức để giả vờ giống như những người bình thường khác trước mặt người ngoài. Trên thực tế, đây là một chuyện khá bình thường, nhưng lại vô cùng đặc biệt với trẻ em.

Thiếu sự chăm sóc của cha mẹ, thiếu an toàn, thiếu được đồng cảm, tâm trí của nó đã bắt đầu biến dạng.

Bóng ma từ tiềm thức đã cắm rễ vào tâm trí nó. Đây là một loại tự mình ám thị, càng nghĩ lại càng không thể quên.

Trong lúc nói chuyện qua lại, tôi vẫn luôn an ủi Vương Hiển, nhưng đồng thời cũng vô tình chia sẻ cho nó một loại khái niệm, gọi là ‘nhân quả luân hồi - thiện ác hữu báo.’ Nếu không làm chuyện trái lương tâm, đêm ngủ không sợ quỷ gõ cửa. Nếu nó là một người chính trực, dĩ nhiên là ma quỷ sẽ không làm hại nó.

Tôi khuyến khích Vương Hiển tham gia các hoạt động ngoại khóa, giao tiếp với mọi người và làm những việc tốt để có thể thoát khỏi sự lôi kéo của những linh hồn xấu xa kia.

Một tuần sau, Vương Hiển gần như gục ngã. Nó gầy đi, tự nhận ra bản thân sắp rơi vào tình trạng tự kỷ. Và khi nó nhắm mắt ngủ mỗi đêm, hình ảnh người phụ nữ đẫm máu luôn luôn xuất hiện trong đầu.

Thời gian đó, nó ngủ mà không dám tắt đèn, không dám đến các nơi chật hẹp một mình. Khi nhìn vào bất kỳ góc phòng nào, nó luôn cảm thấy sẽ có một người phụ nữ đẫm máu đột nhiên xuất hiện.

Thực ra, đây chỉ là những điều hư cấu từ não bộ của nó. Chuyện này cũng giống như một số người đã dốc hết tâm sức để xem những câu chuyện về ma quỷ rồi liên tục tự củng cố quan niệm rằng, ‘sau lưng có quỷ... sau lưng có quỷ’ vậy. Theo thời gian, tư thế ngủ của họ lúc đêm về sẽ thay đổi dần, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng, như thể thật sự có thứ gì đó bẩn thỉu phía sau mình.

Tình trạng của Vương Hiển còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với mấy con nghiện đọc truyện ma. Bởi vì nó biết rất rõ rằng, bản thân không hề đọc những tập sách hoặc xem các video đầy tính kinh dị và kích thích ấy. Cái chết bi thảm của người phụ nữ kia dường như cứ xuất hiện trong cuộc đời nó mà chẳng hiểu nguồn gốc do đâu. Mọi người cũng biết đấy, do nó không hiểu rõ nguyên nhân, thế nên mới sợ hãi. Và vì vẫn cứ sợ hãi, nó mới liên tục tìm biện pháp giải quyết.

Nó không thể giao lưu được với ai, ngoại trừ việc nhờ tôi giúp đỡ. Tuy nhiên, tôi đâu có giúp nó thật lọng. Thay vào đó, tôi còn liên tục gia tăng cường độ ấn tượng về người phụ nữ đẫm máu trong đầu nó, thế nên đã hình thành một vòng tuần hoàn độc ác.

Đến khi Vương Hiển bắt đầu có xu hướng tự làm hại bản thân, tôi biết rằng mình có thể dừng lại. Nỗi sợ hãi của Vương Hiển về cái chết thương tâm của người phụ nữ kia đã vượt quá nỗi đau của chính thể xác nó rồi.

Luôn đóng vai trò như một người anh tri kỷ của nó, tôi bắt đầu thực hiện gia đoạn thứ hai trong kế hoạch trả thù. Tôi nói với Vương Hiển rằng, tình trạng của nó đã rất nghiêm trọng. Nó cần phải nói chuyện nghiêm túc với người thân trong gia đình, kể rõ cho họ nghe về việc mình nhìn thấy hình ảnh của người phụ nữ đẫm máu như thế nào.

Vương Hiển ngoan ngoãn làm theo. Đúng như dự đoán, dù là người mẹ kế luôn chán ghét nó hay ông bố vô tâm của nó, ai cũng nghĩ nó làm vậy chỉ để gây chú ý với họ mà thôi.

Cha mẹ nó không thèm quan tâm đến, Vương Hiển chỉ có thể tìm tôi một lần nữa. Đối mặt với cậu bé tuyệt vọng này, tôi đã cố gắng an ủi nó, sau đó nói với nó là: ‘Dù người phụ nữ bi thảm kia có là một con quỷ, chắc chắn bà ta sẽ không vô duyên vô cớ bám riết vào em như vậy đâu. Có thể là đã nảy sinh một sự hiểu lầm gì đó, liệu rằng gia đình em có gây ra chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi trời đất bất dung hay không, thế mới dẫn đến việc bị ác quỷ trả thù?’

Tôi chỉ vừa mới nhắc nhở, Vương Hiển chợt ra mình có một ông anh bị kết án chung thân. Nhưng do anh ấy có biểu hiện khá tốt trong tù nên được giảm án xuống còn 20 năm.

Nó kể cho tôi nghe về vụ việc của Vương Khoái. Thế là, tôi giả vờ như mình vừa phát hiện ra được manh mối mấu chốt, bèn gửi cho nó xem ảnh chụp của cô gái bị chết đuối năm nào.

“Vài ngày sau, Vương Hiển lại tìm đến tôi, nói với tôi rằng nạn nhân chết đuối kia không phải là người phụ nữ đẫm máu mà nó thường xuyên trông thấy. Tôi giả vờ bình tĩnh, từ từ dẫn dắt nó tự tìm ra câu trả lời.

Con người là như vậy đấy. Họ sẽ luôn tin tưởng một cách khó hiểu vào những câu trả lời mà họ tự tìm ra đáp án. Tôi đã hoàn toàn yên tâm về tình trạng của Vương Hiển, tiếp theo bèn edit thêm một bộ video mới.

Tôi dựng thêm mấy cái clip còn vui vẻ, lạc quan hơn nhiều. Nhưng lần này, tôi không chỉ thêm một bức ảnh về cái chết của vị hôn thê mình vào khung hình cuối cùng, mà còn ghi thêm vài chữ nữa.” Rốt cuộc, giọng điệu ngang ngang của Đỗ Dự từ đầu buổi đến giờ đã thay đổi ngay thời điểm này. Tôi mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng sau đó bèn siết chặt nắm tay khi nhận ra gã trông có vẻ rất thống khổ.

Đỗ Dự dừng lời một lúc lâu rồi mới nói tiếp:

“Tôi bảo Vương Hiển tự giết chết cả nhà nó.

Mọi thứ tôi làm trước đây chỉ là để mở đường cho thời điểm này. Ám thị tâm lý vẫn tồn tại, nhưng các tín hiệu ám thị quá yếu sẽ dễ bị bỏ qua, thế nên cần phải can thiệp lâu dài bằng các phương pháp tinh tế. Và đến cuối cùng, khoảng thời gian mà thông tin được lưu trữ trong tiềm thức là có giới hạn, rồi cũng sẽ bị lãng quên mà thôi.

Để đạt được kết quả đáng kể, bạn phải kiểm soát môi trường ám thị và che chắn sự can thiệp của các dạng thông tin khác.

Một điểm quan trọng không kém chính là: Thông tin ám thị không được quá khác biệt với ý nghĩ chủ quan của người bị ám thị.

Tỷ lệ thành công của việc kêu gọi một học sinh trung học ra tay giết chết gia đình nó là bằng 0. Vì vậy, đầu tiên tôi để hình ảnh người vợ chết thảm của mình bám rễ trong ký ức của Vương Hiển, sau đó sử dụng yếu tố này làm đòn bẩy cạy ra ý chí chủ quan của nó, từ đó phá vỡ cuộc sống bình thường của chính chủ.

Trong quá trình giao tiếp thường xuyên của tôi với Vương Hiển, tư tưởng luôn giữ cuộc sống tươi đẹp và tích cực mà tôi truyền đạt đã thấm nhuần trong nó, nhưng với một điều kiện tiên quyết là phải có một gia đình êm ấm. Những bộ phim và video tôi gửi cho Vương Hiển xem, dù nhân vật chính có xuất thân thấp hèn và bần cùng thế nào đi chăng nữa, thì ít nhất vẫn có một người thân luôn luôn quan tâm đến.

Những dạng năng lượng tích cực này có thể ảnh hưởng tốt đến Vương Hiển, nhưng đồng thời cũng mang đến một ảnh hưởng trái chiều vô cùng sâu sắc, chính là: ‘Nó là một thức rác rưởi mà đến bố mẹ cũng không cần! Nó đã hết thuốc chữa rồi!

Trong tấc cả các đoạn video, clip nhạc và những cuộc trò chuyện tưởng như bình thường vào các ngày trong tuần, hầu như tôi luôn luôn thực hiện hành vi ám thị vào nó. Vào ngay cái độ tuổi dễ nghĩ ngợi lung tung nhất của Vương Hiển, ở ngay cái độ tuổi phản nghịch của thanh thiếu niên, tôi nói cho nó nghe một sự thật vô cùng tàn khốc, rằng: Nó hoàn toàn cô độc!

Không được ám thị bởi ý nghĩ chủ quan rằng thân nhân nhà mình cũng yêu thương mình, cộng với quá trình gợi ý tiềm thức thông qua hình ảnh người phụ nữ chết thảm kia, tôi mất khoảng 2 tháng để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Vương Hiển, vô hình chung khiến nó không hề phản cảm với ý tưởng giết hại người thân khủng khiếp vào lúc này.

Mục tiêu của giai đoạn thứ hai trong kế hoạch ám thị tâm lý chính là xúi giục nó giết chết người nhà, dựa trên quan điểm là nó thừa nhận rằng chính người nhà đã hại nó.

Hạt giống đã bén rễ và nảy mầm, nhưng chúng ta vẫn cần phải đợi để thu hoạch.

Một tháng sau, Vương Hiển gửi cho tôi một vài bức ảnh. Tôi trông thấy những mấy tấm hình chụp vợ sắp cưới của mình nằm lẫn trong đống máu tươi. Thì ra là nó đã tìm ra mấy files ảnh do bên truyền thông chụp lại vào lúc đó.

Đích thân Vương Hiển đã kể lại cho tôi nghe về tiền căn hậu quả của vụ án đó. Nó rất sợ hãi và bối rối. Chính mẹ kế của nó là người đã sắp đặt vụ án ấy, cớ sao ác quỷ lại đến tìm nó?

Sự xuất hiện của bức ảnh chụp vợ sắp cưới của tôi chính là chìa khóa mở ta rào chắn tiềm thức trong nhân cách của Vương Hiển. Con quỷ hư cấu trong tiềm thức của nó đã xuất hiện trong thực tế, ám ảnh nó từng phút từng giây. Mà nếu như vậy, ắt hẳn có nguyên do, và nguyên do ấy xuất phát từ mẹ kế của nó.

Từ giả định thực tế này, tính cách của Vương Hiển ngày càng trở nên cực đoan hơn. Thái độ của nó đối với các thành viên trong gia đình đã chuyển từ mong muốn được quan tâm thành tức giận và căm ghét.

Ý chí chủ quan đã thay đổi, và đó cũng là điều kiện hoàn thành của giai đoạn ám thị tâm lý thứ hai.

Giết người được chia thành 2 loại: một là ngộ sát vì bị kích thích, hai là mưu sát. Nếu kêu một thằng nhóc học sinh trung học giết người theo kiểu mưu sát thì quả thật rất khó. Vì vậy, tôi bắt đầu triển khai kế hoạch ở giai đoạn 3, đó là giảm bớt khả năng tự kiểm soát hành vi bản thân của Vương Hiển và mở đường cho hành động ngộ sát vì gặp phải kích thích của nó.

Ttôi nhiệt tình giúp Vương Hiển tìm cách giải quyết vấn đề, nói ma quỷ ám ảnh nó chỉ vì muốn trả thù. Nếu nó có thể thuyết phục mẹ kế nó thú nhận tội lỗi, hoặc đến phần mộ của nạn nhân để thắp nhang sám hối, hẳn là có thể được ác quỷ tha thứ.

Về cơ bản, mẹ kế của Vương Hiển rất chán ghét thằng con hoang như nó. Hơn nữa, vốn dĩ bà ta là người đang mang tội trong người, dĩ nhiên sẽ quát mắng nó thậm tệ khi nó nhắc đến vụ án đó.

Nếu Vương Hiển vẫn là cậu bé Vương Hiển của ngày xưa, chắc chắn nó sẽ nuốt giận vào lòng. Đáng tiếc, Vương Hiển của ngày nay đã thay đổi. Nó chỉ còn là một con rối bị tôi khống chế mọi tư duy, tự bản thân nó đã sa lầy vào vực sâu sợ hãi mất rồi.

Mọi thứ quá thuận lợi hơn những gì mà tôi mường tượng rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, tôi đọc được tin tức về gia tộc nhà họ Vương trên các mặt báo.

Vương Hiển dùng một con dao gọt trái cây đâm mẹ kế của mình 17 nhát. Con số này giống hệt như số lần mà vợ sắp cưới của tôi bị đâm khi đó. Tiếp theo, Vương Hiển còn đâm luôn cả ông bố và người bảo mẫu của mình, nhưng hai người đó chị bị thương nặng mà thôi. Vì quá kinh hoàng và hoảng sợ, sau đó nhận ra tương lai bản thân quá mịt mùng, rốt cuộc Vương Hiển đã bước lên trên sân thượng rất cao, vĩnh biệt thế giới này.

Mất thời gian gần một năm rưỡi, tôi đã trả được mối thù hận của bản thân. Nhưng khi đọc bài báo đó, quả thật tôi không có lấy bất cứ một cảm giác vui vẻ nào. Ngược lại, khi đọc đến đoạn Vương Hiển nhảy xuống từ một tòa nhà cao tầng, tôi chợt thấy hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.