Lỗ Ái

Chương 53: Chương 53: Anh mạnh miệng




Cô thất kinh chạy về hướng xe cảnh sát, chạy đến mê mệt, ánh mắt chăm chăm hướng về phía Đằng Duệ Triết, không ngừng thở gấp.

Đằng Duệ Triết im lặng liếc mắt nhìn cô một cái, con ngươi thâm thúy sâu thẳm đen thui, mặt trầm như nước.

Anh chỉ nhìn một thoáng, sau đó dời ánh mắt, nhìn về phía đám cảnh sát đang đuổi bắt đám dân công, lạnh nhạt trầm giọng nói: “Cô chạy tới Bắc Kinh, để trải nghiệm cuộc sống thế này ư? Nếu vừa rồi cảnh sát không đến kịp, kết cục của cô sẽ ra sao?!”

Đại Lận đầu tóc hỗn độn, quần áo rách nát, ướt sũng, vô cùng chật vật. Cô cúi đầu, ôm túi dụng cụ trước ngực, cánh tay càng thu càng chặt, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn đến đây để thuê nhà, vì nghĩ giá nhà ở đây không quá đắt...”

Mâu quang Đằng Duệ Triết lóe lên, nhìn cô chằm chằm, không hờn giận, lạnh nhạt nói: “Tại sao nhất định phải chạy đến đây?! Nơi này xa xôi, khắp nơi đều là công trường bỏ hoang, một chiếc xe có điều hòa cũng chẳng có! Cô là một cô gái độc thân, có thể chống lại đám nhân công khát máu đó sao?!”

Bả vai Đại Lận yếu ớt run lên, nâng lên đôi mắt đẹp, nhíu mi nói: “Hai này nay chỉ có một công trường chịu thuê em, nếu em không đi làm, em sẽ chết đói ở Bắc Kinh này, hơn nữa em không biết bọn họ sẽ giao cho em công việc nặng nhọc đến thế...”

Lúc nói chuyện, nước trên mái tóc cứ liên tục nhỏ xuống từng giọt, ướt sũng đến mức lạnh run, bết dính lên áo cô.

Đằng Duệ Triết lẳng lặng nhìn cô vài giây, không lên tiếng nữa, xoay người ngồi vào xe cảnh sát, sườn mặt lạnh như băng hướng về phía trước.

Nữ cảnh sát cho Đại Lận mượn quần áo, đưa cô đến ngồi cạnh Đằng tiên sinh, thu thập thông tin sự việc rồi ghi ghi chép chép.

Đại Lận ngồi cạnh anh, không ngừng chà sát lên lễ phục trên người, khuôn mặt hướng về cửa sổ xe.

Trên đường đi không ai nói lời nào, vào cảnh cục cũng không trao đổi gì, thẳng đến khi cảnh sát hỏi bọn họ có phải là vợ chồng không, khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết mới hơi hơi có phản ứng.

Anh nghiêng cằm kiên nghị, lãnh mâu liếc Đại Lận một cái, lạnh giọng nói mình vẫn chưa kết hôn, vừa rồi chỉ tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy có cướp bóc nên thuận tay báo cảnh sát. Anh và Tô tiểu thư không có quan hệ gì.

Đại Lận cũng không phủ nhận, sau khi làm xong ghi chép, cười nhẹ, im lặng rời khỏi cục cảnh sát.

Cô vuốt lại mái tóc rối tung, bước đi dưới gió đêm mịt mù cát bụi. Vừa rồi cục cảnh sát đề nghị đưa cô về Cẩm thành, nhưng cô đã cự tuyệt.

Cô chạy trốn khỏi Cẩm thành, làm sao có thể trở về nhanh như vậy.

Cô đã thang lang đến nơi này, nhất định phải ở lại. Mặc dù lẻ loi một mình, nhưng sẽ không phải đón nhận ánh mắt của người quen và sự cô độc. Tuy tìm việc làm khó khăn và gặp nhiều trở ngại, nhưng so với Cẩm thành, cuộc sống nơi đây vẫn chan chứa bao dung với cô, không khiến cô hoang mang đến mức không biết đi về đâu, chỉ vì sợ đụng mặt người quen, chỉ vì sợ bị nhục mạ.

Chuyện Đằng Duệ Triết đột nhiên xuất hiện, cô chỉ có thể lí giải rằng anh đến Bắc Kinh công tác, trụng hợp đi ngang gặp cướp nên báo cảnh sát. Cho dù anh có cao thượng đến mức nào, cũng chẳng thể vì cô mà chạy đến Bắc Kinh đúng không?

Thời gian của anh là của Tiểu Hàm, bàn bạc chuyện hôn sự, chuẩn bị đính hôn... Anh thích Tiểu Hàm như vậy, chắc chắn sẽ cưới em ấy, hai người bề ngoài xứng đôi, tính cách bù trừ, môn đăng hộ đối, là một đôi trời sinh.

Cô sẽ không quấy rầy bọn họ.

Đằng Duệ Triết vừa bước ra khỏi cục cảnh sát, đã có người lái xe đến tiếp đón anh, là anh em ở Bắc Kinh của anh, sau khi biết tin anh đến đây, cố ý bày tiệc ở quán rượu, lái xe đến đây đón anh.

Anh ngồi trên xe, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tô Đại Lận đi bộ ven đường, nhìn bóng dáng đơn bạc của cô, tựa như một cọng cỏ yếu ớt và cô đơn ở đầu đường Bắc Kinh, nhướng mày, đột nhiên hạ giọng bảo ngừng xe. Chẳng thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bạn anh, ra lệnh:

“Quay xe trở lại, mang cô ấy lên xe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.