Hẳn là cả tối ngày hôm qua anh vẫn luôn túc trực ở đây đi, lúc cô ngồi ở trước sảnh khách sạn chờ anh, thì anh lại đang canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu của mẹ mình.
Mẹ Tiêu là một người mẹ nhân từ, yêu thương cô giống như mẹ ruột của cô vậy, luôn dạy bảo cô, nhưng cô lại không biết bà bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Trong một đêm, toàn bộ sự nghiệp của mẹ Tiêu đã bị hủy, không còn một tia hi vọng.
Không có.
Đột nhiên cô thấy khó chịu, hơi ngửa đầu nhìn chiếc đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống.
Nếu nói lần đính hôn trước, Tiêu Tử vì cô mà từ bỏ mẹ ruột của mình, như vậy lúc này đây, anh tuyệt đối là không bỏ được a. Anh có thể trong hôn lễ 'lâm trận lùi bước', nhưng không thể chấp nhận được tin dữ mẹ mình đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh băng băng, ngay cả lần nhìn mặt cuối cùng cũng không được.
Anh không đủ khả năng chống đỡ Hồng Vũ, không thể từng giây từng phút chờ đợi trước giường bệnh, không hề quan tâm đến bênh tình của mẹ mình, cảm thấy hổ thẹn với mẹ, nhưng giờ đây đến cả cơ hội bù đắp cũng không có.
Trong một khắc kia, anh bỗng nhiên hiểu ra, người mà bản thân có lỗi nhất chính là mẹ mình.
Khi anh lần lượt hết lần này đến lần khác đối nghịch với mẹ, bỏ nhà đi, từ bỏ con đường mà ba anh đã trải sẵn cho mình, đi làm thư ký riêng, cưới người con gái mà anh yêu, mẹ anh lại lần lượt bao dung, rộng lượng mà hiểu và bỏ qua cho anh.
Nhưng cuối cùng, mẹ lại bởi vì anh, sai sót trong ngày an dưỡng cuối cùng này mà qua đời.
Đúng vậy, qua đời rồi. Đèn trên phòng cấp cứu phụt tắt, các bác sĩ từ bên trong đi ra, không một ai nói gì, chỉ vô cùng tiếc nuối mà lắc đầu.
Trái tim Đại Lận lộp bộp rơi xuống, nước mắt trào ra làm ướt đẫm bờ mi run rẩy, trong lòng đau đớn kịch liệt.
Đó là người mẹ đối xử với cô tốt nhất trên đời này, mà bây giờ ngay cả gặp mặt lần cuối cô cũng không thể. Giống như ba cô năm đó, luôn lấy phương thức này để rời xa cô, không bao giờ gặp được nữa.
Cô lấy tay che miệng lại, nước mắt chua xót không ngừng chảy ra, rớt xuống sàn, dù thế nào cũng không dừng lại được.
Lúc cô còn đang nghẹn ngào, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thì Tiêu Tử đang lảo đảo lùi lại sau hai bước, trên gương mặt tuấn tú là một mảnh tro tàn, chậm rãi buông tay bác sĩ ra, điền cuồng vọt vào phòng giải phẫu...
Đại Lận đứng tựa vào góc tường, ôm miệng nức nở chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô rất muốn gặp mẹ tiêu, nhưng mà nghĩ tới, lúc cô đang hạnh phúc mặc áo cưới chuẩn bị làm cô dâu, thì mẹ Tiêu lại một mình nằm trong phòng cấp cứu. Khi đó bà hẳn là rất tuyệt vọng, rất cô đơn, sẽ gọi tên Tiêu Tử, nhưng lại không quyết định được số mệnh của mình....
Các y bác sĩ sau khi chia buồn với gia đình liền dẫn nhau rời đi, lúc đi ngang qua nhìn thẩy vẻ mặt đau đớn của cô, liền hô một tiếng 'Tô tiểu thư', giống như là có chuyện gì muốn nói với cô, nhưng phía sau lại truyền đến âm thanh lạnh lùng của ba Tiêu, muốn ngắt lời bác sĩ.
Ba Tiêu vẫn đứng phía sau Đại Lận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, làm cho các bác sĩ phải rời đi, trên gương mặt nghiêm khắc kia cũng hiện lên một mảnh tro tàn, gót chân run run, suýt chút nữa không đứng vững nổi.
Chợt, ông hướng về phía đám người đang đi tới, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi bi thống cùng căm giận đến mức tận cùng, sẵng giọng lạnh lùng nói: “Bác sĩ, cô ta không phải người của Tiêu gia, ngài có gì cứ nói với tôi!”
Bác sĩ nói một tiếng 'Nén đau thương' với ba Tiêu, sau đó lại gần nói chuyện.
Đại Lận nghe được một tiếng 'Không phải người của Tiêu gia' này, trong lòng rất khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn thấy thi thể mẹ Tiêu đang được đẩy ra ngoài, bên trên được che bởi một tấm vải trắng, Tiêu Tử một bên biến thành một xác chết biết đi.
Cô đứng lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiêu Tử, gương mặt tuyệt vọng thống khổ mà ưu thương đó cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt ôn nhu kia che kín sự tro tàn dưới đáy mắt, không sóng không gió.
Đại Lận đi về phía anh, gọi một tiếng 'Tiêu Tử', nhìn mẹ Tiêu đang nằm trên giường bệnh đi vào giấc ngủ ngàn thu.
Mà cái nhìn này, khiến cho nước mắt Đại Lận tuôn trào như mưa.
Người mẹ tốt nhất trên đời này của cô, thực sự đã rời đi rồi. Khiến cho người ta rất đau lòng, trái tim cũng thật đau.
“Đại Lận, là anh có lỗi với em và mẹ.” Đôi mắt vô hồn của Tiêu Tử cũng đang rơi lệ, áy náy mà thất vọng nhìn cô: “Anh từng cho rằng bản thân có thể chăm lo phát triển Hồng Vũ để bù đắp lại cho mẹ, báo đáp mẹ, mà anh lại không làm được, anh cũng từng cho rằng anh có thể khiến cho em rung động, khiến em yêu anh, nhưng sự thực chứng minh, Đại Lận, cho dù em có kết hôn, cũng vẫn không thể quên được người kia. Đại Lận, đêm trước khi kết hôn anh vẫn còn mong chờ hôn lễ này của chúng ta, nhưng mà em....”
Anh khàn khàn nói ra câu nói cuối cùng, đau đớn nhìn Đại Lận, tự mình đẩy giường bệnh của mẹ đi, lẳng lặng lướt qua trước mắt Đại Lận, giống như một cái gặp thoáng qua.
Đầu gối Đại Lận mềm nhũn, máu trong người đều đóng thành băng.
Tiêu Tử, em vẫn tưởng là anh bằng lòng cho em cơ hội này để chuộc tội, để bù đắp, nhưng mà khi em khoác lên người bộ váy cưới, khoác tay anh đi đến cánh cổng hạnh phúc, anh lại dứt khoát đẩy em đi.
Em chỉ cách hạnh phúc một bước chân, nhưng cũng chính bước nhỏ này, sẽ thực khó quên trong cuộc đời này của em, đau cả đời.
Tiêu Tử, thực ra em có thể cùng anh gánh vác Hồng Vũ, cùng nhau phát triển công ty, cùng nhau chấp nhận chuyện công ty phá sản, cùng nhau nắm tay mẹ bước những bước đi cuối cùng, nhưng mà, anh đã không hề tin tưởng em, không muốn chúng ta cùng nhau đối mặt tất cả, ném em một mình ở buổi lễ kết hôn.
Cô quay đầu lại, nhìn bóng lưng đó càng lúc càng xa, có một số việc ở trong khoảnh khắc liền trở nên sáng tỏ.
Một lát sau, vệ sĩ của Tiêu gia đi tới đưa cho một một phong thư, nói là lão gia ra lệnh đưa tới, xin Tô tiểu thư hãy biết liêm sỉ, học lễ nghĩa.
Đại Lận mở phong bì thư ra, nhìn một màn ôm hôn kích tình dưới mưa trong ảnh, không có kinh hoảng, mà ngồi bệt xuống ghế bên cạnh, nhìn Đằng Duệ Triết trong ảnh.
Phía sau tấm hình còn kèm theo dòng chữ đánh máy: Tiêu Tử đã xem đoạn video clip đó, cho cô xem ảnh chụp này, là muốn để cho cô biết bản thân có biết bao nhiêu liêm sỉ, không biết xấu hổ.
Tay Đại Lận khẽ run lên, nắm chặt lấy tấm ảnh trong tay.
--- -------
Đằng Duệ Triết nhìn căn biệt thự Tô gia trống rỗng, ánh mắt dời đến chiếc ghế sofa ai đó đã từng ngồi kia, ngẩng đầu về phía trên lầu hô lớn 'Đại Lận'!
Nhưng lầu trên lầu dưới đều không thấy bóng dáng cô đâu, chỉ có âm thanh của anh vọng lại trong căn phòng trống trải.
Anh mắng to một tiếng, vội vã rời đi.
Nhưng mà ở Tiêu gia anh đã xác định chắc chắn tin tức mẹ Tiêu đã qua đời, mà không thấy có tin tức Đại Lận đã trở lại!
Hôn sự của Tiêu gia biến thành tang ma, mẹ Tiêu bệnh tình nguy kịch do Hồng Vũ sụp đổ! vì thế mà qua đời! Tất cả hành lý của Đại Lận đều bị ba Tiêu cho người ném hết ra cửa, còn bị con chó hoang đi qua đó tha đi.
Anh đi tới, nhặt mấy bộ váy áo của cô lên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cửa chính Tiêu trạch.
Tô Đại Lận, lựa chọn ban đầu của em thật sự là chính xác sao?
Vì 3 năm đó anh không đến gặp em, cho nên chúng ta bỏ lỡ, em nói sẽ không yêu anh lần nữa, nhưng người luôn miệng nói yêu em đâu?
Cậu ta không có khả năng bảo vệ em, cũng không có đủ nghị lực để yêu em.
Lúc mẹ mình qua đời, cậu ta lại lấy tư cách đại thiếu gia trở về với thế lực của gia tộc, không hề bị kích động mà mang cô đi bỏ trốn! Mà là trở về dưới cánh chim của ba mẹ cậu ta, trời lặn về Tây, Điểu bay về tổ.
Tình cảm giữa cô và cậu ta phát sinh ở thời điểm cô cần sự ấm áp nhất, nhưng cũng chính vì vậy, mới càng có vẻ yếu ớt.
Vốn anh cho rằng mặc dù cậu ta không đủ mạnh, nhưng có một người bất chấp tất cả không thay lòng đổi dạ với cô, mặc kệ sau này có trải qua bao nhiêu sóng gió, dù mẹ Tiêu có xảy ra chuyện, cậu ta cũng sẽ bảo vệ cô, năng lực càng ngày càng lớn. Nhưng mà anh đã quên mất sự độ lượng của đàn ông trong chuyện này.
Cậu ta có thể treo bên miệng hết lần này tới lần khác nói không cần, không để ý, nhưng đến cuối cùng, lại dùng loại phương thức tuyệt tình này để biểu hiện sự để ý của cậu ta!
Cậu ta để ý chuyện cô bị anh bắt đi, đúng không?
Qua mấy ngày mấy đêm, cậu ta không tìm được người nên trong lòng nhận định 'chuyện nên phát sinh đã phát sinh', vì vậy để lại dấu tích trong lòng, vẫn còn canh cánh trong lòng những dấu hôn kia, ngoài miệng lại nói không sao.
Vì thế khi anh thực lòng gửi lời chúc phúc đến tiệc cưới của cô, cậu ta lại dễ dàng bỏ rơi cô, dứt khoát lựa chọn công ty và mẹ mình.
Tuy anh biết rằng, Hồng Vũ sụp đổ, mẹ Tiêu qua đời thực sự là một đả kích lớn đối với cậu ta, nhưng nếu cậu ta thực sự quý trọng cô, sẽ không để cô một mình một người không ai trông nom ở tiệc cưới. Không phải cậu ta đã thầm mến cô nhiều năm sao?
Vì sao vừa trở mình liền không thể nhận ra? Vì sao giữa cha mẹ, công ty và cô lại một lần nữa đắn đo lựa chọn từ bỏ?
Thực sự là anh bức ép sao? (Ed: cái này còn phải hỏi à!!! >.<)
Anh đứng ngoài cửa đi lại một vòng, nhìn thấy họ hàng Tiêu gia nối tiếp nhau hết tham gia tiệc mừng rồi lại đến tang lễ, tiếng than khóc vang đến tận trời, vì thế liền giơ tay ấn chuông cửa nhà Tiêu gia.
Ba Tiêu vừa nhìn thấy anh đến, hơi không vui, chỉ đứng trước cửa nói chuyện, vợ ông vừa qua đời, hiện tại ông chỉ muốn đóng cửa từ chối tiếp khách!
“Bác trai, tôi chỉ muốn tìm Tiêu Tử!” Anh lạnh lùng nói, khóe môi mỏng khẽ nhướng lên đường cong châm chọc, hai mắt lạnh như hàn băng: “A, ngày hôm qua không phải là ngày Tiêu gia mở yến tiệc chiêu đãi kết hôn sao? Thiếp mời cũng đã phát đến tay tôi, dù thế nào tôi cũng không thể không có lễ vật tặng lại được. Xe hoa cũng đã đón, con dâu này xem như đã cưới vào cửa, cưới hỏi đàng hoàng vào nhà họ Tiêu a!”
Nhưng bọn chúng chưa đi đăng ký kết hôn, cũng không có kính rượu với quan khách ở khách sạn!” ba Tiêu đứng trước cửa ánh mắt lạnh nhạt nói, vẻ mặt nghiêm khắc, giọng nói ngoài sự đau thương còn mang theo uy nghiêm, “Cháu à, đây là chuyện nhà họ Tiêu chúng ta, cháu tốt nhất đừng nên nhúng tay vào! Tiêu gia ta thường ngày tuy là vẫn nể vài phần mặt mũi hai nhà Trâu - Đằng, nhưng cháu lại nhiều lần làm Tiêu gia ta bẽ mặt, bắt cóc vợ người ta, hành vi cũng thật không quang minh lỗi lạc đi! Tiêu Tử dù mạnh hay yếu, cưới ai yêu ai, cũng là chuyện của nó, hình như không hề có chút điểm liền quan đến chau đi!”
“Bản thân Đại Lận đã lựa chọn Tiêu gia các người, tôi đương nhiên sẽ không xen vào nữa! Nhưng Tiêu gia các người đã làm gì với Đại Lận rồi hả?” Môi mỏng của Đằng Duệ Triết phun ra một tiếng hừ lạnh, mắt ưng nheo lại, lông mày nhếch lên, cả ngoài toát ra một cỗ tàn ác: “Bác trai, mưu kế của người đừng vội đắc ý quá sớm, Hồng Vũ sụp đổ, bác gái qua đời, thế lực của Tiêu gia các người cũng bị chém gọt hơn nửa! Tiêu Tử cho dù có thể lấy được thiên kim nhà Cục Trưởng, được bọn họ cất nhắc, e rằng vẫn còn cách vị trí thị trưởng xa lắm! Đầu người dù có to đến mức nào cũng đều có mũ bao lại, nghàn vạn lần không cần tâng bốc bản thân!”
Anh giận dữ kết thúc cuộc nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, trở lại trên xe.
Không biết bây giờ Đại Lận ở đâu? mẹ Tiêu không có nhiều thời gian đễ chống đỡ cho cô, tài sản bà lưu lại cho cô lúc này cũng không có hiệu lực pháp lý, chẳng khác gì đống giấy lộn. Bởi vì bà không bảo vệ được Đại Lận cùng buổi lễ kết hôn hôm đó, chưa kịp cấp cho Đại Lận một thân phận người nhà Tiêu gia chính thức, không nhìn thấy Đại Lận mà bà coi như con gái đau lòng như thế nào, càng không thấy được cảnh ba Tiêu ném hành lý của cô khỏi cửa ra sao.
Nếu bà biết, nhất định sẽ không rời đi sớm như vậy.
----
Đại Lận ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong phòng học của đại học Trạch Châu, nghe rất ngiêm túc nhưng trên mặt không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt đầy mặt.
Cô luôn nhìn chằm chằm lên bục giảng, nhưng bút trên tay không động một chữ, sách giáo khoa cũng không lật một tờ, chỉ yên tĩnh ngồi đó.
Mà từ lúc cô bước vào phòng học, đám học sinh trong lớp đã liếc mắt nhìn cô bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Bởi vì sự kiện đánh nhau đã bị truyền ra ngoài, chuyện cũ 3 năm trước cũng bị người ta đào bới ra, kèm theo cả bức ảnh chụp cô và vụ việc xảy ra năm đó. Vì vậy, lúc cô đến lớp, tất cả mọi người đều biết cô là kẻ phóng hỏa ngồi tù 3 năm, dựa vào quan hệ của chồng chưa cưới để được học tiếp, liền hoạch định cô là ngoại tộc.
Tin tức thật sự truyền đi rất nhanh, cô chỉ muốn đến nơi này dự tiết học cuối cùng, vừa ngồi xuống phòng học hơn trăm người lập tức giải tán, không ai dám ngồi cũng một chỗ với cô, còn thường xuyên quay đầu lại nhìn cô đánh giá.
Cô cũng không để trong lòng, chỉ muốn ngồi ở đây, dự tiết học cuối cùng này.
90 phút trôi qua thật mau, lúc cô ý thức được mình đang ngẩn người thì đã tan học rồi.
Cô đi trong đám người, giữa những ánh mắt khác thường của mọi người, rời khỏi trường học.
Đi thôi, về sau, sẽ dựa vào năng lực của chính mình để đi học tiếp, sẽ tự mình trị tốt bệnh dạ dày của bản thân.