Lỗ Ái

Chương 55: Chương 55: Đặt cô trên giường




Cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô đang thay đổi, nóng bỏng, sáng quắc, giống hệt ánh mắt ba năm trước khi anh đưa cô đến biệt thự trên núi tiến hành nhục nhã, mỗi lần đều làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Cô bối rối lui về sau, thối lui đến bên trong phòng lớn, kiên định lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không lên máy bay, quyết định ở lại Bắc Kinh này!

Thân hình cao lớn của anh áp sát lại gần cô, vươn tay ra, kéo mạnh cô vào lòng, cười lạnh nói: “Cẩm thành có nhà của cô mà chỗ này không có, nơi này chỉ có đám người lang bạc không nhà không cửa! Cô tốt nhất trở về cho tôi, nơi này căn bản không thích hợp với cô!”

Đại Lận bị ép buộc ngã ngồi trên đầu giường, khí thế nhất thời giảm đi một bậc, cô vội vàng ngồi xổm xuống thu thập lại đồ của mình, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ như ý nguyện biến mất khỏi tầm mắt các người, để các người không phải nhìn thấy một người đáng ghét như tôi. Ở đây tôi có thể thẳng thắn nói chuyện với mọi người, không bị người ta cười nhạo. Tổng giám đốc Đằng, chỗ này có thích hợp hay không, chỉ mình tôi mới biết được.”

Đằng Duệ Triết nghe thấy một tiếng ‘Tổng giám đốc Đằng’ này, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đột nhiên một tay xách Đại Lận lên, không khách khí ném cô lên trên giường lớn, “Nếu cô hiểu được muốn sinh tồn, còn chạy tới chỗ công trường này làm việc sao? Nhân viên tiếp thị của Đại Thương cũng không thể làm sao? Bằng cấp , kinh nghiệm đều không cần, đủ giờ làm sẽ tính lương, phát ngay trong ngày, sao lại phải chạy tới chỗ xa như vậy?! Ở khu dân công này, một thân con gái như cô có thể ở lại sao? 'Người ta đi vào đầu ngõ thấy không đúng sẽ lập tức quay đầu! Mà cô con mẹ nó còn không biết sống chết mà đâm đầu vào, thực sự muốn trở lại cái nhà trọ kia, chờ người ta đem bán!”

Anh đem áo khoác trên người cởi ra, hổn hển ném lên giường, thân hình to lớn từng chút bước lại gần bên giường, trên mặt giường liền bị lõm sau xuống, khiến cho Đại Lận sợ tới mức quay cuồng, muốn bò xuống.

Vì sao anh lại đối với cô như vậy, động một chút là đổ ập xuống mắng cô? Ba năm trước anh cũng tức giận mắng cô như thế, sau đó ném cô ở trong rừng sâu núi thẳm mấy ngày mấy đêm, làm cô sợ phát khóc.... Mỗi lần cô chọc tới anh, anh đều nổi giận như vậy, trực tiếp xách cô ném ra ngoài cửa, nhưng lần này, tuy rằng là cô cần gấp một công việc để kiếm tiền, mới chạy tới làm thợ gạch ngói, muốn tìm nhà trọ rẻ một chút, nhưng, những chuyện này thì liên quan gì đến anh?

Cô đâu có quấn quít lấy anh, cũng không đi làm hại người phụ nữ anh yêu, hà cớ gì anh không chịu buông tha cho cô!

Cô lăn lộn vài vòng, hoảng hốt xuống giường chạy trốn, nhưng bị anh bắt được mắt cá chân, mạnh mẽ kéo lại, drap giường trắng tinh thoáng chốc nhăn thành một đoàn, còn cô nằm ngửa phía dưới lồng ngực rộng lớn của anh.

Cô lập tức nhăn mày lại, hai nắm tay nhỏ che chở trước ngực, mắt to ngập nước, hoảng sợ nhìn anh.

Đáy mắt anh sâu thẳm, hai hàng lông mày khí phách nhướng lên, trong không khí trà ngập hơi thở đàn ông và mùi rượu nhàn nhạt, phả vào gương mặt trắng noãn xinh đẹp bên dưới.

Anh thế nhưng không chửi ầm lên, mà là đem thân hình mảnh mai của cô giam cầm dưới thân mình, con người thâm thúy dần dần nhu hòa, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua đôi môi no đủ của cô, lòng bàn tay thô ráp khiến cho cả người còn gái phía dưới bất an quay đầu, khẽ run rẩy, trầm giọng nói:

“Cuộc sống bên ngoài tốt hơn so với Cẩm Thành sao? Hai ngày nay cô trải qua cuộc sống như thế nào, tìm được công việc gì? Chính cô tự hạ thấp địa vị của bản thân mình, không cần phải làm việc cực khổ ở công trường, còn có rất nhiều công việc khác thích hợp với cô!”

Đại Lận vẫn như cũ hai tay che ở trước ngực, thân thể mềm mại thơm ngát chợt co rút lại, quay đầu nhìn anh nói: “Anh chưa từng ngồi tù, anh là sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học Havard, gia sản bạc triệu, anh sẽ không hiểu được cảm nhận của một kẻ tù tội chỉ có hai trăm đồng trên người! Lúc ở trong tù, tôi sợ nhất là lúc ăn cơm và mỗi khi kỳ kinh nguyệt đến. Bởi vì tôi vĩnh viễn ăn không đủ no, ngày đêm trôi qua ở trong tù, lại không mua được một bao băng vệ sinh, dưới quần lúc nào cũng nhớp nháp bẩn thỉu.”

Bàn tay to đang siết chặt tay cô của Đằng Duệ Triết thoáng buông lỏng, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

“Cho nên sau khi ra tù, tôi sợ nhất là đói bụng, sợ không có chỗ để ngủ, chỉ cần có thể cho tôi cơm ăn tôi sẽ lập tức làm việc, làm rất nhiều việc, đi chỗ nào cũng được!” Đại Lận nói khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt to ngập nước lại sớm mất đi thần thái của một thiếu nữ, tự ti mà kiên nghị: “Từ ba năm trước, khi các người đưa tôi vào tù, tôi đã biết cái gì là kém một bậc, nhân quả báo ứng. Tôi hại chết ba mình, vì chiếm được nên phải nhận báo ứng...Cho nên Duệ Triết, anh không cần phải đề phòng tôi nữa, tôi bây giờ đối với công việc, giá cả thế nào đều không có yêu cầu gì cả, đối với đàn ông lại càng không dám yêu cầu xa vời. Cho nên cầu xin anh Duệ Triết, không cần phải coi rẻ tôi như vậy nữa!”

Đằng Duệ Triết lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt u ám không ngừng biến hóa, sâu trong đôi con ngươi thâm thúy, tràn ngập tất cả đều là gương mặt thanh tú này, nhưng một tiếng 'anh Duệ Triết' lại không dễ nghe như vậy, mà mang theo nỗi bi thương cùng chua xót của cô, làm cho anh nghe được thấy phiền chán không thôi, nhất là nghe được cái từ 'coi rẻ' này, anh đột nhiên xoay người ngồi dậy, mày kiếm nhíu chặt nhìn phía trước.

Sau một hồi, xoay người vào toilet rửa mặt, lúc đi ra, khuôn mặt đã được sửa sang lại khí phách, tuấn tú mê người.

“Chuẩn bị cho tôi mấy bàn ăn, 10 phút sau tôi sẽ xuống.” Anh tự mình gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, vẻ mặt cao quý, khí phách hiên ngang, đàn ông vừa tuấn mỹ lại có nhiều tiền như vậy mới là xu hướng theo đuổi của phụ nữ.

Sau khi ưu nhã cúp máy, anh liền cúi người ôm lấy Đại Lận đang nằm trên giường, đi ra cửa.

“Đi đâu?” Đại Lận rụt cổ lại, không quen với động tác như vậy của anh.

“Đi ăn cơm.” Khuôn mặt tuấn tú của anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cánh tay sắt bá đạo ôm lấy cô đi vào thang máy.

Bên trong đại sảnh khách sạn xa hoa, quản lý đã sớm chuẩn bị cho bọn họ một bữa tối lãng mạng dưới ánh nến, hàng loạt dãy bàn bên cạnh đều được trang trí bằng những ngọn nến đỏ rực, âm nhạc nhẹ nhàng nổi lên róc rách như dòng chảy, lãng mạn khác thường, bên ngoài cửa sổ lại là cảnh đêm mỹ lệ.

Đằng Duệ Triết đứng tại chỗ nhìn thoáng qua một lượt, đối với dụng tâm của quản lý vẫn tương đối hài lòng, cách ứng xử của người quản lý này, làm anh rất thích, nhưng anh cũng không vui vẻ gì nhiều, đôi mắt sắc bén liếc mắt một cái, nhìn về phía Đại Lận bên cạnh mình.

Anh chỉ mang Đại Lận đi ăn một bữa cơm, lấp đầy cái bụng cô, chỉ rất đơn giản là ăn một bữa thôi, cũng chẳng phải muốn cùng cô hẹn hò lãng mạn hay thưởng thức cảnh đêm gì... Nhưng quản lý khách sạn đã muốn nể mặt anh như vậy, anh cũng vui vẻ mà nhận lấy.

Chẳng qua, Đại Lận nhìn thấy một màn trang trí ngọn nến này phản ứng hơi khác thường, không phải là ngạc nhiên vui vẻ, mà là sợ hãi! Anh cúi đầu liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu phát ra khí lạnh, lập tức lạnh lùng nói: “Đem dẹp hết mấy ngọn nến kia đi, bật đèn lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.