Cô từng cho rằng, bị bắt tới đây một ngày một đêm sẽ vô cùng sợ hãi, sợ hãi người đàn ông cường thế đó sẽ không ngừng nhục nhã cô. Song khi anh ta ôm cô trở về biệt thự nhà họ Tô, cô mới phát hiện ra, anh ta không phải làm nhục cô, mà là triệt để đánh nát hình tượng anh Duệ Triết cô đã từng yêu, triệt để hủy diệt giấc mộng thời thiếu nữ của cô.
Cô ở trong tù 3 năm, chờ đến tuyệt vọng. Cũng không cần phải nói thế nào, cô đối với anh Duệ Triết thực ra có xấu hổ, có áy náy vì đã làm hại người con gái anh yêu thương. Từ thời khắc bị bỏ tù đó, cô đã biết anh ta sẽ không bao giờ đến gặp mình rồi.
Nhưng mà kết cục sau ba năm, lại một lần nữa khiến cô rơi vào tuyệt vọng.
Cô không để tâm mẹ Hàn Tử vì sao lúc trước em ngồi tù lại không đến thăm em, vì sao lại quên em, bởi vì thói quen, đã vô cảm rồi. Nhưng mà, anh Duệ Triết từng là người mà cô yêu điên cuồng mà, thậm chí vì anh ta, cô còn hại chết cả baba kính yêu của mình nữa.
Anh có thể không thèm nhìn cô, chán ghét cô, lãng quên cô, nhưng anh không thể ở trước mặt Tiêu Tử hạ nhục cô, xâm phạm cô!
Một chút tôn nghiêm cùng lòng tự trọng sau khi ra tù, là Tiêu tử cho cô, là người duy nhất không dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, là người duy nhất để cô vào lòng, cho cô sự ấm áp, là thứ mà năm đó Duệ Triết anh không thể nào cho cô. Cũng đồng nghĩa là, anh Duệ Triết không yêu cô, chưa bao giờ, cũng là người không nên yêu, mà Tiêu Tử mới đích thực là người yêu cô.
Tiêu Tử, anh là người suy nhất yêu em, em cũng vô cùng muốn yêu anh, nhưng chúng ta thân phận khác xa, đến cuối cùng cũng sẽ không thể ở cùng một chỗ, chúng ta yêu nhau, cùng nhau đáp lại tình yêu của đối phương, nhưng phải không có sự việc phóng hỏa kia xảy ra, không dẫn cái chết của ba.... Giữa hai chúng ta chính là, hữa duyên vô phận, quen biết quá muộn màng.
Cho nên, hãy coi như Đại Lận đã chết, đừng lại đi tìm em nữa. Bởi vì, kết quả sẽ rất khó coi.
Ba năm trước cô không chết ở trên tay anh Duệ Triết, ba năm sau, cô sẽ ở trên đỉnh ngọn núi này, tự sát ở trước mặt anh, cho anh biết, Đại Lận hận anh.
Hận anh.
Cô bước đi trên cái cầu treo lung la lung lay này, ngước mắt nhìn núi non trùng điệp, đột nhiên nở nụ cười. Trời đất bao la rộng lớn thế này, nhưng vì sao không có chốn dung thân cho một Đại Lận nhỏ nhoi như cô chứ?
Yêu cầu của cô không cao, chỉ có thể được ăn no, có thể được đọc sách, có thể được làm một người bình thường rất bình thường thôi, sau đó, có thể lập gia đình. Nhưng mà, tất cả sao lại khó như vậy.
Đằng Duệ Triết đi ngay phía sau cô, nhìn thấy bóng dáng khẽ lay động của cô, mi tâm nhíu chặt, bước lên vài bước, bắt được tay cô, nắm chặt lấy dắt cô đi về phía trước.
Đứa nhỏ này, vì sao lại lộ ra vẻ mặt lạnh giá tuyệt vọng như vậy! Đi hết đoạn đường này, theo tôi trò chuyện đến cuối con đường này, em sẽ là người của Tiêu Tử. Tôi muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em, cùng em đi hết đoạn đường này, để biết được cái cảm giác đi cùng em nó thế nào, cảm giác cùng nhau leo lên nó thế nào.
Tôi muốn biết, cảm giác cầm tay Đại Lận em đi về phía trước là như thế nào, cùng cô tay trong tay nó ra sao. Không cần bi thương tuyệt vọng như vậy, rất nhanh thôi em sẽ được trở về bên Tiêu Tử của mình.
Anh dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của cô, đi lên trước, dắt tay cô cùng nhau bước qua cây cầu treo lung lay không ngừng kia, cũng không nói thêm gì nữa.
Đại Lận bước đi rất mệt mỏi, càng lên cao, sắc mặt cô càng không tốt, Đằng Duệ Triết cõng cô ở trên lưng, tiếp tục leo lên trên.
Đại Lận ghé vào tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc của anh, chỉ cảm thấy mỗi một bước chân anh đi đều vững vàng như vậy, bả vai thật dày, dường như giữa núi non rộng lớn này chỉ có bọn họ, còn anh đang cõng cô về nhà.
Nơi này, đường núi nhỏ hẹp, cầu treo dày đặc, núi rừng u tĩnh, tiếng chim chóc hót càng thêm thanh thúy, cảnh rừng âm u. Anh vẫn cõng cô trên lưng như vậy, hai tay cường tránh mạnh mẽ ôm chắc lấy cô, khiến cho cô mệt mỏi dần dần khép hai mắt lại.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên ban công của nhà gỗ trên đỉnh núi, vừa mở mắt ra, trước mắt hiện lên cảnh tượng nước non hùng vĩ và tượng ngọc đái, quả nhiên là cảnh đẹp của chúng sinh.
Anh yên tĩnh ngồi một bên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa xăm, hình như có đang suy nghĩ.
“Cảm thấy thế nào?” Phát hiện cô đã tỉnh, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, không chứa dục vọng mà là một tầng ánh mắt sâu hun hút.
Cô bọc lấy tấm thảm bạc che trên người ngồi dậy, nhìn một vùng non xanh nước biếc này, so với thành phố, những nặng nề trong lòng từng chút một được mở ra, nói: “Đẹp hơn so với tôi tưởng tượng.”
Ánh mắt anh thoáng động, nhìn theo phương hướng của cô, môi mỏng nhếch lên, cũng không lên tiếng nữa.
Hai người cùng nhau thưởng thức khung cảnh đồ sộ hùng vĩ run động lòng người này, không còn tranh dành cướp đoạt cùng tuyệt vọng nữa, tức giận cùng nỉ non, tất cả, đều trở nên yên tĩnh.
Buổi tối trên núi có mưa, từng đám mây đen kèm theo sấm sét nổ ầm vang dội trên đỉnh đầu, cửa sổ bằng gỗ bị mưa to tạt vào thấm nước chảy vào trong. Đại Lận vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống thành phố đang lên đèn sáng trưng dưới chân núi.
Đằng Duệ Triết vừa tắm xong, lấy khăn lông lau khô nước, vừa đi về phía bên này.
Đại Lận nghe được tiếng bước chân, cả người lập tức mẫn cảm lên, quay đầu nhìn anh.
Duệ Triết nhìn thấy đôi mắt ngập nước cùng gương mặt tĩnh xảo tràn ngập phòng bị nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên một đường rất nhỏ, ánh mắt chuyển về phía bên ngoài cửa sổ, không có giơ tay chạm vào cô.
Một lát sau, xoay người thong thả bước về phòng, không quay lại nữa. Đại Lận vẫn tiếp tục dựa vào cửa sổ ngồi đấy.
Nửa đêm, tiếng sấm càng ngày càng vang, mưa gió rầm rầm phả vào phòng, bắn tung tóe hết lên cả sofa và thảm, gió lo làm cho rèm cửa sổ bị cuốn hết cả lên, thậm chí còn rơi xuống một hoặc hai bồn hoa.
Lúc này, Duệ Triết mới từ trong phòng đi ra lần nữa, ôm Đại Lận một thân ẩm ướt vào người, trực tiếp đến phòng tắm.
Đại Lận bắt đầu giãy dụa, đôi mắt mở to ngập nước, thống khổ nhìn chằm chằm anh.
Anh đau lòng, giơ tay phủ lên mặt cô, thay cô vén những sợi tóc vì nước mưa mà dính bện vào gương mặt trắng nõn đó, lẳng lặng chống lại tầm mắt của cô. Sau đó khẽ nghiêng người xuống, khẽ hôn lên cặp mắt to làm người ta thương tiếc kia.
Cô níu chặt lấy áo anh, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, lần nữa trở thành 'chim sợ cành cong'.
Mà anh, chẳng qua chỉ muốn tắm nước nóng cho cô, đồng thời bắt lấy tay chân ngăn không cho cô giãy dụa, để nước ấm xối rửa lên thân thể lạnh như băng của cô, gột đi những nơi bị nước mưa dính vào, sưởi ấm cho cô. Cuối cùng, anh vẫn ôm lấy một thân ướt sũng nước của cô, dùng chính thân thể mình để cô tựa vào người anh, đem nhiệt độ cơ thể mình truyền sang cho cô.
“Dù có chết tôi cũng sẽ không lấy lòng anh! Buông tôi ra!” Cô há miệng cắn lên vai anh.
Anh vẫn sừng sững bất động, con người đen nheo lại, bồng cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Đặt cô trên giường lớn, sau đó trực tiếp cởi hết quần áo ướt của cô ra, khiến cho thân thể ngọc ngà của cô hòa cùng với màu của chiếc drap trăng tinh trên giường, tiếp đến lấy chăn phủ lên cho cô.
Cô giống như bắt được phao cứu mạng, giơ tay ra vội vàng chụp lấy, cuộn cả người lại một chỗ.
Anh đem cởi hết quần áo ẩm ướt trên người xuống, lộ ra nửa thân trên mạnh mẽ cường tráng, trèo lên giường, lại một phen 'bóc' cô khỏi vỏ chăn, ôm cô nằm lại trên giường. Mặt giường mềm mại thoáng chốc lõm xuống, thân mình mảnh mai hoàn toàn bị bao vây trong lòng anh, vừa khéo hợp khít với lồng ngực cứng rắn của anh, chăn mỏng bị cánh tay anh rút một cái liền phủ lên trên người hai người họ.
Bên dưới chăn, anh từ phía sau gắt gao ôm cô vào lòng, dùng lồng ngực tinh tráng của mình dán lên tấm lưng ngọc mềm mại nhỏ nhắn của cô, chỉ đơn thuần ôm cô ngủ, không hề chạm vào cô, “Ngoan ngoãn đi ngủ, bên ngoài sấm lớn.”
Nói xong, một tiếng sẩm lớn liền dội đến trên nóc nhà, giống như muốn đem nóc nhà bổ ra, khiến cho chiếc giường lớn trong phòng cũng phải rung lên!
Cô mau chóng vùi mặt vào gối, hay tay che ở trước ngực, yên lặng nằm trong lòng anh không dám lộn xộn nữa.
Sấm chớp vẫn kéo đến nườm nượp hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều tóe ra tia chớp soi rõ cả mặt cô và anh. Ngoài cửa sổ chỉ vang lên duy nhất tiếng cành cây bị quật gãy cùng tiếng mưa to lốp bốp lốp bốp, trên ban công, chậu hoa từng cái một bị gió cuốn bay, lạch cạch rơi xuống.
Tiếng vang thật sự là lớn, cô lúc đầu ở trong lòng anh dãy giụa, nhưng sau đó lại hướng về nơi phát ra hơi ấm dựa vào, thân mình trần như nhộng cùng anh gắt gao kề nhau.
Anh siết chặt cánh tay, ôm lấy cô.
Cô nằm trong lòng anh, bỗng nhiên cảm thấy, thực ra cái ôm này có thể cho cô cảm giác an toàn, lồng ngực rộng lớn, thành thục chững chạc, nhưng là, cô muốn không nổi. Nơi đó thuộc về Trâu Tiểu Hàm, thuộc về Trâu gia.
Bên ngoài mưa to gió lớn, tiếng sấm nổ ầm ầm, cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, dần dần thiếp đi.
Nửa đêm về sáng, có người nhẹ nhàng hôn lên môi mềm mại của cô, khẽ phủ lên người cô, nhưng cô không tỉnh lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, thời tiết đã tốt đẹp trở lại, trên đỉnh núi ánh mặt trời lên cao chiếu rọi vào, đem sàn nhà ướt nhẹp, rèm cửa sổ màu trắng, toàn bộ phơi mở hết.
Lúc cô mở to mắt, tầm màn lụa mỏng ở bốn phía giường lớn nhẹ nhàng thổi lên mặt cô, gió nhè nhẹ thổi, mát mẻ lạ thường.
Mà trên chiếc giường lớn vốn có hai người nằm, Đằng Duệ Triết đã sớm không thấy đâu, sờ gối đầu và mặt giường đều lạnh lẽo, chứng tỏ anh đã rời đi từ lâu.
Cô ngồi dậy, phát hiện trên người mặc một chiếc váy trắng tinh, thanh lịch trải dài trên giường, nhìn rất đẹp. Mà trên tủ đầu giường còn đặt một lọ thuốc mỡ, hai chai thuốc tiêu hóa, phía dưới kẹp một tờ giấy, trên giấy được đặt hai viên thuốc, cạnh đó còn có một ly nước.
“Thuốc mỡ để em bôi tiêu dấu hôn, tối hôm qua anh đã giúp em bôi một lần, xế chiều hôm nay chắc có thể sẽ tan hết. Lúc nào dậy nhớ bôi thêm lần nữa. Uống thuốc đau dạ dày phải nhớ uống nước, xem như là lần cuối cùng anh chăm sóc cho em! Trên bàn cơm có trứng ốp lếp, đừng quên ăn!” Từng nét chữ khí phách mạnh mẽ, là lời chia tay cuối của anh.
Cô nhìn thấy chữ 'lần cuối cùng' của anh, tay cầm giấy khẽ run lên, chậm rãi vo tờ giầy thành một cục, nắm trong lòng bàn tay.
Cúi đầu nhìn hai viện thuốc trên bàn, cũng không uống nó, lẳng lặng đi đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn cơm có địa trứng ốp lếp vàng óng ánh, tờ giấy vo tròn trong tay rơi xuống sàn nhà, sau đó bị gió thổi đi xa.
Cô cũng không ăn, cả người chỉ mặc một chiếc váy trăng đi đến ban công, nhìn chăm chú về phía chân núi, rất xa rất xa.
Cô cứ ngồi như vậy trong gió cả một buổi sáng, nhìn từng dãy núi, con sông, thành thị mà hôm qua bọn họ đã từng nhìn, ánh mắt thê lương. Mãi cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, cô mới chậm rãi nghiêng người tựa lên trên cửa sổ, quay đầu lại nhìn.
Cửa phòng bị mở ra, bước chân hỗn loạn, mà người vội vã xuất hiện ở cửa, chính là Tiêu Tử!
--- ------ ------ --------