Nhưng bốn phía quá tối, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Cô nằm úp thân mình, cố gắng giãy giụa trên giường lớn mềm mại, muốn đem cổ tay bị trói gỡ ra! Nhưng trong bóng tối lại xuất hiện một bàn tay khác, không hề báo trước, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô!
Cô bị dọa đến hét lên một tiếng, thân thể mềm mại kịch liệt run lên, không ngừng run rẩy, hoảng sợ đến nước mắt ngắn dài!
Cô lắc lắc đầu nhỏ nhìn ác ma phía sau, thân không ngừng bò về phía trước, kêu to không cần. Nhưng cô không thể nhìn thấy khuôn mặt kia, chỉ có thể cảm giác được ngón tay hắn ở trên lưng mình, đầu tiên là nhẹ nhàng dao động, sau đó đột nhiên mãnh liệt đè xuống, lực mạnh vô cùng!
Cô lại khoảng sợ kêu một tiếng, đôi mắt đẫm nước trừng thật to, tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng, toàn thân run rẩy dữ dội.
Đừng bắt cô, đừng giết cô, cô chưa từng muốn tự sát!
Cô sống trong lao ngục ba năm, ân oán với người khác xem như trả đủ rồi! Bây giờ cô chỉ muốn lập gia đình, yên ấm hạnh phúc!
Đừng vuốt ve cô như vậy, rồi đột nhiên lại đè cô, cắt đứt cổ tay cô! Cô chịu không nổi, chịu không nổi.
“Còn dám từ chối tôi không?” Ác ma ấn lưng của cô, cúi người xuống, cứng rắn như sắt nhẹ nhàng ma sát ngực của cô, hơi thở nam tính nguy hiểm nóng rực đánh sâu vào trong lỗ tai cô, làm cho cô nhịn không được lại run rẩy.
Sau đó dùng thân thể cường tráng hung hăng đè lên cô, dễ dàng đem thân mình mảnh mai của cô đặt dưới thân, hơi thở ảm đạm lại bao trùm lên cô, khẽ cắn vành tai của cô, làm cho cô dưới thân không rét mà run.
________________________________________
Cô nghe được giọng nói anh, nghe thấy hơi thở anh, thân thể mềm mại đầu tiên là cứng đờ, sau lại là một run mãnh liệt hơn trước, giống như một nụ hoa trong mưa gió bão bùng, non mềm yếu ớt; Sau một lúc anh cắn cắn vành tai cô, đột nhiên cô giãy giụa khóc lóc, thân hình gắng sức trượt về phía trước,“Anh buông! Buông! Tôi là vợ Tiêu Tử, anh ấy đang tìm tôi! Tiêu Tử......”
“Không cho gọi tên của anh ta!” Người đàn ông phía trên hô một tiếng lớn, kéo cô đặt dưới thân thật mạnh, dùng chân dài áp chế đùi ngọc đang không ngừng đạp loạn xạ, một cái tát hướng thẳng xuống mông của cô mà đánh, ‘chát’ một tiếng,“Em không chịu cưới tôi, cùng đừng mơ gả cho hắn! Em gọi tên hắn giỏi lắm, kêu một lần tôi đánh một lần, thẳng đến khi em trở thành của tôi!”
“Tiêu Tử......” Đại Lận không sợ bị đánh, thân thể mềm mại không ngừng đi lui về phía trước, trước sau luôn giãy giụa, càng khóc càng run, tóc dài rối loạn, ướt sũng dính bết lên môi, cổ áo bị giằng co cũng dần dần rộng mở,“Anh thả tôi ra, tôi chỉ cần Tiêu Tử!”
Đằng Duệ Triết bắt trụ tay cô, nghe thấy bốn chữ “chỉ cần Tiêu Tử”, lửa giận trong lòng lập tức sôi trào, một tay bắt lấy tay cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn! (*lau mồ hôi* Tội nghiệp ai mới đúng đây trời?)
Anh hôn cả nước mắt của cô, cánh tay gắt gáo ôm chặt thắt lưng, lực đạo to lớn, hận không thể cắt đứt eo nhỏ.
Thân yếu ớt, chỉ có thể ở dưới thân anh xoay tới xoay lui, đón ý trêu chọc của anh mà va chạm, gợi cảm ngâm nga, lên tiếng thét chói tai, anh tuyệt không cho phép tên học Tiêu kia chạm vào cô! Cô gái quyến rũ này, cho dù anh khinh thường, đàn ông khác cũng đừng nghĩ đến!
Mơ tưởng!
Anh kìm lại cằm đang giãy giụa, bá đạo dùng lưỡi xông vào khoan miệng công thành chiếm đất, không buông tha một tia hương vị ngọt ngào, mang theo tức giận hút thật mạnh, cắn; Hai cổ tay cô bị trói, giương một đôi mắt đẹp không nguyện ý mà khóc lóc, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, toàn bộ bị anh hôn sạch, sau đó lại bị anh trừng phạt đến cánh môi, cổ, xương quai xanh, rất đau......
Trên da thịt trắng mịn như tuyết, vết hôn ngấn cũ vẫn chưa tan, bây giờ lại chằn chịt thêm những vết hôn xanh tím, từ cổ đến ngực.
Hơi thở của anh nặng nề, căm giận ngút trời dần dần chuyển thành dục hỏa, cơ bụng rắn chắc nóng như sắt nung, hạ vật cứng rắn ngóc đầu dậy, đứng vững trước mông vặn vẹo của cô. Bàn tay đang áp trụ tay cô vươn đến xé rách áo cô, cường thế cởi bỏ nội y, hai luồng trắng noãn cứ thế mà tự do nhảy ra.
Cô bị vậy trong lòng anh, thấy không rõ mặt, chỉ cảm nhận được dục hỏa thật sâu, nóng như lửa đốt, cường tráng như vậy, cô không khỏi rùng mình.
Nhất là khi anh đột nhiên chạm vào nơi mẫn cảm non mềm, cô chưa bao giờ bị ai chạm qua nơi đó, bị bao vây bởi bàn tay nóng như lửa, sự mềm mại của cô đột nhiên lui mất, miệng không ngừng nức nở.
Cô đã ở hơi hơi thở gấp, môi đỏ mọng bị cắn đến đau, một đôi mắt to hoảng sợ nhìn anh, khóc đến độ mắt sưng như hai hạch đào.
Khi anh đem áo cô xé toạt, dùng bàn tay anh xâm phạm nơi mẫn cảm của cô, trong lòng cô không chỉ có sợ hãi, còn có một loại xấu hổ, giận dữ, chua xót nói không thành lời. Bây giờ tối đen như thế, im lặng như thế thật tốt biết bao, cô sẽ không nhìn thấy anh, lại còn nghe được hơi thở nam tính của anh.
Đó là những thứ thuộc về anh Duệ Triết năm đó, nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, dễ ngửi mê người, mùi vị đàn ông mười phần quyến rũ. Năm đó cô yêu thích mà bám theo anh, nói với anh rằng, Đại Lận cũng có ngực, lập tức sẽ trưởng thành và xinh đẹp, anh nhất định phải chờ em!
Nhất định phải chờ em, chờ em!
Lời này là thật, cô thật sự yêu anh Duệ Triết, thực yêu, thực yêu, chỉ cố gắng lớn lên từng ngày, trở thành một cô gái trưởng thành. Nhưng mặc kệ cô theo đuổi như thế nào, cô đều không bước kịp theo anh, không thể giữ anh lại, nhìn những người phụ nữ khác xuất hiện bên anh, nhìn anh yêu Diệp Tố Tố.
Diệp Tố Tố hai mươi mấy tuổi, ôn nhu yểu điệu, thanh lệ thoát tục; Cô mười sáu tuổi, bộ ngực thường thường, trên mặt còn có vẻ đáng yêu của trẻ con.
Vì thế, anh Duệ Triết không chịu chờ cô, chỉ có cô đuổi theo anh, giống như dì Hàn nói vậy, theo đuổi đàn ông thì phải thật bát nháo, không đuổi tới thì tuyệt không bỏ qua, bất chấp thủ đoạn đến khi đạt được mục đích...
Sau đó, cô vào ngục giam, cao lớn lên, bộ ngực phát dục, chiếc áo khoác tù nhân mặc cũng chẳng vừa nữa, ngày càng phát triển, từ năm này sang năm nọ.
Khi lao động cải tạo, cô thường dùng này nọ để cột chặt ngực lại, không cho nó lớn thêm, tránh để bạn tù mượn cớ đó mà đánh đập cô. Có khi cô nghĩ, Đằng Duệ Triết không chịu chờ cô, không phải vì cô chưa trưởng thành, mà là vì cô mặt dày mày dạn, khiến cho người ta chán ghét.
Nếu năm đó cô là một thục nữ yểu điệu, lỡ tay phóng hỏa, anh sẽ thích cô? Sẽ đến thăm tù sao?
Sẽ không. Khi bạn càng theo đuổi một người đàn ông, mãnh liệt và điên cuồng, anh ta sẽ càng không thèm liếc mắt một cái, huống chi là chờ.
Bây giờ anh chạm vào cô, đó chính là do lòng hư vinh của đàn ông quấy phá, không cam lòng để thứ của mình thuộc về đàn ông khác, không có sự chấp thuận của anh thì cô tuyệt đối không được cưới Tiêu Tử!
Đằng Duệ Triết anh là một Lang Vương cao ngạo tôn quý, chỉ có anh mới được quyền vứt bỏ, cũng không cho phép người khác đoạt đi con mồi của mình, nói ‘Không’ với anh! Anh yêu cầu đối phương phải khuất phục và phục tùng, giống hệt một đế vương kỳ hùng, tôn bá nhất thế, ra lệnh cho đám dân đen, không được cãi lời!
Nhưng, nếu cô không nói ‘Không’, anh sẽ từ bỏ ý muốn sao!
Nếu anh từ bỏ, cô và Tiêu Tử sẽ không gấp rút đính hôn như vậy, yêu vất vả như vậy, họa vô đơn chí tranh cãi cùng cha mẹ Tiêu... Tiêu Tử, nếu bây giờ anh biết em đang nằm dưới thân anh ta, bị anh ta hôn vào nơi tư mật, anh còn có thể trước sau như một mà tin tưởng em không?
Có lẽ nửa giờ sau, em sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta.
Cô khó chịu khóc lóc đứng lên, hai tay bị trói thành quyền trên đỉnh đầu, mạnh mẽ tránh né, mỗi cái kháng cự đều in lại dấu hồng ngấn. Mà hai luồng ngực cao cao thẳng thẳng, lại bị môi anh áp trụ, nhũ tiêm bị chà xát nhịp nhàng, cả cơ thể như có một luồng điện chạy qua, mỗi cái va chạm đều mang đến khoái cảm mãnh kiệt khác thường.
***