Lỗ Ái

Chương 29: Chương 29: Nước mắt của Tiểu Hàm




Editor: Ru Tơ

Anh thu lại địch ý trong ánh mắt, khóe môi mỏng manh đầy gợi cảm nhếch lên, để lộ ra một nụ cười lạnh hết sức giả tạo.

“Đại Lận, ở đây có rắn, cô không thể ở đây, rất nguy hiểm ! Chúng ta phải về nhà!” Hồn chưa định lại, Tiểu Hàm đã giương một đôi mắt đẹp đầu xoay tới xoay lui nhìn xung quanh, một khi nghe được âm thanh kỳ lạ, cô ta sợ tới mức mặt mày tím ngắt, bay nhanh tựa vào người Đại Lận,“Đại Lận, về nhà thôi!” kéo tay Đại Lận muốn chạy ra ngoài, đôi giày cao gót màu trắng bỗng dưng khựng lại, không dám chạy về hướng con rắn đó đã xuất hiện.

Đại Lận cũng sợ rắn, nhưng đây là nhà của cô, cô còn có thể đi đâu khác. Cô kêu Tiểu Hàm về nhà, Tiểu Hàm đột nhiên ôm lấy cô đứng lên, khóc oa oa, mắt rưng rưng nước nói:“Đại Lận, cô đừng bận tâm đến những lời nói của mẹ tôi làm gì, bà nội và tôi rất mong cô sẽ trở về… Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi cố ý chuẩn bị một đôi vòng tay, một cái ‘Đại’ một cái ‘Hàm’, hai chúng ta mỗi người một cái , nhưng tôi quên không mang theo ở đây...... Chúng ta trở về được không? Bà nội đang ở nhà chờ đấy.”

Đại Lận nhẹ nhàng đẩy cô gái đang khẽ nấc ra khỏi người, nhìn liếc qua Tiểu Hàm và Duệ Triết đứng phía sau, không đón nhận “tình cảm” của Tiểu Hàm, xoay người bước vào nhà.

Cô biết hôm nay là sinh nhật Tiểu Hàm, bà nội, bác Trâu, dì Lam, Đằng Duệ Triết tất cả bọn họ đều để công việc qua một bên, làm tiệc thật lớn cho vị tiểu thư đây...Nhưng Tiểu Hàm luôn tìm cách để Đại Lận cô trở nên thật tự ti, thấp kém, khát cầu im lặng một lúc, kéo cô đến trước mặt bao người, làm cô xấu hổ vô cùng, không chỗ trốn tránh. Nếu bây giờ cô trở lại Trâu gia, chẳng lẽ lại để cho dì Lam xua đuổi một lần nữa?

Tiểu Hàm thân thiết ôm cô , nhưng cái Đại Lận cần bây giờ không phải là sự thương hại, mà là yên tĩnh.

“Đại Lận, hôm nay tôi tìm cô mất cả một ngày, không biết cô làm việc ở đâu, cũng không biết cô đi bằng cách nào, nhà bạn học lúc trước cũng tới, tiện thể đến nhà dì Hàn bái phỏng, những chỗ có thể cô sẽ đến đều đã đi cả, tối hôm qua cô đi khỏi nhà không nói tiếng nào, có biết bọn tôi lo lắng đến chừng nào không?” Tiếng nói thanh thúy của Tiểu Hàm vang vọng phía sau, lo lắng đuổi theo, nhưng Đại Lận nhanh chóng đóng cửa, đi đến phòng mình ở lầu hai, ngồi bên cửa sổ.

Tiêu Tử ở một bên lẳng lặng nhìn cô, biết cô có tâm tư, không dám phát ra tiếng động quấy rầy, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhặt lên một số đồ vật bừa bãi, sửa sang lại phòng ốc. Biệt thự nhỏ không có điện nước, chỉ có đèn đường bên ngoài thấu vào một tầng hào quang mỏng manh, chiếu thẳng vào trong, làm anh vô tình nhìn thấy Đằng Duệ Triết nắm tay Tiểu Hàm kéo đi, Người đàn ông cao lớn sấn tới trước mặt người phụ nữ nhỏ nhắn, vô cùng xứng đôi.

Tiểu Hàm vừa đi vừa khóc, cuối cùng cũng lên xe, đột nhiên nhẹ nhàng nhào vào lòng Đằng Duệ Triết, không ngừng kêu “anh Duệ Triết”. Không lâu sau đó, hai người lái xe rời đi, để lại bên ngoài một mảnh trời yên lặng.

Tiêu Tử mở cửa đi ra ngòai, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Đằng Duệ Triết theo Tiểu Hàm đến đây tìm Đại Lận, có điểm không phù hợp với Đằng đại tổng. Ba năm trước, Đằng tổng trốn đại lận còn không kịp, mà bây giờ mỗi lần anh và Đại Lận ở cùng một chỗ vào đêm khuya, gương mặt tôn quý tuấn mỹ đó lại xuất hiện?

Sinh nhật Trâu đại tiểu thư anh ta cũng đi dự, phu nhân bí thư cố ý muốn hợp tác cho Tiểu Hàm và Đằng Duệ Triết, luôn tìm cơ hội để hai người ở cùng một chỗ, người sáng suốt đều có thể nhìn thấu. Vậy nên dự tiệc ở nhà bí thư không lâu, anh lại đến tìm Đại Lận, trước mặt Đại Lận không hề đề cập đến bí thư gia, sợ cô đau lòng.

Điều không nghĩ đến chính là Đằng Duệ Triết và Trâu Tiểu Hàm cùng nhau ra ngoài, lại còn đến chỗ này, dùng loại ánh mắt sắc bén đầy tức giận mà theo dõi, nhìn Tiêu Tử từ đầu đến chân đánh giá một lần. Có thể là đang nghĩ đến lần trước, Tiêu Tử vẫn còn ở cùng Đại Lận đến tận khuya, xem lời cảnh cáo của Duệ Triết như gió thổi ngang tai.

Đằng Duệ Triết đó có tư cách để cảnh cáo anh sao? Ba năm trước chính anh ta đưa Đại Lận vào ngục giam, khiến cô cơ khổ vô y, ba năm sau, anh lại mang những yêu thương Đại Lận đã mất đi trở về gấp bội, sẽ không để Đại Lận tuyệt vọng ưu thương, sẽ làm cho tiểu công chúa của Tiêu gia luôn luôn nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.