“Cung chủ.” Loạn Vũ nghênh đón Yên Hoài Tuyết. “Các ngươi đi rồi, Lạc Lâm
Chấn Quân tuyên bố ít ngày nữa đến bái Bích Vân Tiêu Thiên.”
“Những người khác nói thế nào.”
“Lúc đầu cũng có đáng nghi, dù sao Bích Vân Tiêu Thiên hai mươi năm trước vị trí cách biệt, cho dù trong đại chiến chính tà thực lực hao tổn lớn,
phong sơn kéo dài hai mươi năm sức mạnh đã không còn chênh lệch nhiều
lắm, chúng vị cũng không là kẻ ngu si, tự nhiên đều có tâm tư của mình,
không có khả năng dễ dàng đồng ý như vậy.”
Yên Hoài Tuyết gật đầu, chờ Loạn Vũ tiếp tục nói.
“Thế nhưng Lạc Lâm Chấn Quân liệt ra mấy điểm đáng ngờ lớn, nói là muốn lên
Bích Vân Tiêu Thiên tìm chứng cứ, bảo* võ lâm thái bình.”
bảo vệ, đảm bảo.
Yên Hoài Tuyết hơi cười nhạt, hắn đã có thể hiểu một phần.
“Thứ nhất, đó là tra ra Bích Vân Tiêu Thiên Thiên Quân đời trước Tô Lăng
Khanh chưa chết, như vậy vì sao trong đại chiến năm đó Bích Vân Tiêu
Thiên phải lừa gạt thiên hạ. Thứ hai, Trần Mộ Lâm gặp được Ma giáo Giáo
chủ đã lâu không có tin tức, có hay không ý nghĩa Ma giáo sắp ngóc đầu
trở lại. Thứ ba, Lạc Lâm Chấn Quân dựa theo tin tức đáng tin cậy công
bố, Tô Lăng Khanh cùng Ma giáo Giáo chủ có một hài tử…” Nói tới chỗ này
thì Loạn Vũ có vẻ hơi do dự.
“Ngươi có từng nghe phu nhân nhắc tới?”
“Không có, phu nhân từ trước đến nay không quá thân thiết với chúng ta, dù sao chúng ta cũng không tính là thuộc hạ của nàng.”
Yên Hoài Tuyết trầm tư nửa khắc. “Còn nữa không.”
“Thế nhưng để cho các thế lực động tâm một chút, Lạc Lâm Chấn Quân đề cập
song đao nhất kiếm là chìa khóa có thể mở ra sơn môn Bích Vân Tiêu Thiên Hám Thiên môn, nói cách khác một lượng lớn nhân mã có thể từ chính diện tấn công lên Bích Vân Tiêu Thiên. Nhiều người gan lớn, võ học bất
truyền trầm lắng trăm năm của Bích Vân Tiêu Thiên cũng đủ khiến những
người này chạy theo như vịt.”
Yên Hoài Tuyết khoanh tay mà đứng.
“Loại đại môn phái địa vị cách biệt này được kính nể đã lâu, luôn luôn
dễ khiến người ta sản sinh tham niệm. Hơn nữa vào thời điểm không chỉ có một người muốn chiếm lấy, thông thường loại tiêu diệt môn phái này sẽ
trở thành mọi người cùng hiểu.”
Thanh Sơ ở bên mỉm cười: “Cho dù
lần này không tiêu diệt được Bích Vân Tiêu Thiên, Lạc Lâm Chấn Quân ít
nhất cũng sẽ mạnh mẽ ra sức xé hết thêm mấy khối thịt.”
Loạn Vũ
nhíu nhíu mày, lấy trêu đùa miệng nói: “Lạc Lâm Chấn Quân a, có đôi khi
ta cảm thấy hắn chính là đầu sói đói, ở dưới bề ngoài ôn nhuận quân tử,
có hung mãnh và dã tâm dục vọng lựa người mà ăn.”
“Vậy hắn chẳng phải là càng thích hợp Ma giáo.” Thanh Sơ cười nói.
“Chúng ta chẳng qua đạt thành nguyện vọng của phu nhân, sau đó toàn thân trở
ra, hà tất quản nhiều như vậy.” Yên Hoài Tuyết thực sự phiền chán mấy
cái này lục đục với nhau.
“Chúng ta cùng phu nhân song phương liền không thiếu nợ nhau. Triêu Hoàng cung cùng Ma giáo đôi bên chẳng dính dáng nữa.”
Vào lúc Yên Hoài Tuyết và Loạn Vũ Thanh Sơ vào nhà nghị sự, Vệ Kiêu đã lặng lẽ chạy ra, một mình mình ở bên hồ đi bộ.
Lúc này Lạc Lâm sơn trang treo đầy đủ loại đèn màu, ngay cả mặt hồ cũng được chiếu một hồ lưu ly, uyển chuyển màu sáng.
“Ngươi là… Vệ công tử?”
Vệ Kiêu vừa quay đầu lại, thấy một người nữ tử tú uyển, suy nghĩ kĩ một hồi, mới do dự nói: “Tống cô nương?”
tú uyển: thanh tú dịu dàng.
“Khó có được công tử còn nhận thức tiểu nữ tử.”
“Ha ha…” Vệ Kiêu cười gượng hai tiếng, đang muốn tìm lấy cớ ly khai.
“Nếu xảo ngộ, Vệ công tử bồi Thiên Mạch đi một đoạn đi.” Vệ Kiêu bất hảo cự tuyệt, đáp ứng.
Hai người nhàn thoại trong bất tri bất giác Vệ Kiêu nói lên thú sự chính
khi còn bé cùng đào vong từng trải không lâu, Tống Thiên Mạch nghiêng
đầu mỉm cười lắng nghe.
Mãi đến Vệ Kiêu miệng khô lưỡi khô mới dừng lại.
“Ngươi không thích nghe lắm đi, xin lỗi, không biết vì sao trước mặt ở ngươi bất giác đã nói nhiều như vậy.”
“Không sao, đối với những mạo hiểm trải qua này, Thiên Mạch rất có hứng thú.”
Tống Thiên Mạch ngừng lại, mặt hướng Vị Dương hồ. “Vệ công tử chịu đãi
ngộ không công chính như thế, trong lòng nhất định rất khó chịu nhỉ.”
Vệ Kiêu suy nghĩ một chút. “Đương nhiên, mặc kệ là ai sau khi bị oan uổng
rồi chẳng biết tại sao lại bị truy sát, cửu tử nhất sinh, đều sẽ không
nghĩ đây là trải nghiệm tuyệt vời. Giữa đại nhân vật một tiểu nhân phân
tranh, phía dưới chẳng biết phải bao nhiêu người xui xẻo, bọn họ luôn
luôn đem vận mệnh người khác đùa bỡn tại trong vỗ tay, mạng người cùng
mạng người, lẽ nào ai so với ai càng rẻ hơn một chút sao, chẳng qua là
xuất thân mà thôi. Nếu như đại nhân vật này sinh tại nhà người bần hàn,
cũng không nhất định có thể so với người khác cường hơn bao nhiêu.”
Đột nhiên nghĩ đến theo như lời hắn những đại nhân vật trong này bao hàm
Lạc Lâm Chấn Quân yêu mến của vị Tống cô nương này, trong chốc lát Vệ
Kiêu ngừng miệng.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nói Lạc Lâm Chấn Quân.”
“Không việc gì.” Tống Thiên Mạch xoay người. “Ta với hắn chỉ là bằng hữu quen biết nhau mà thôi.”
Vệ Kiêu không biết nói cái gì cho phải, trong lúc nhất thời không người nói chuyện.
“Cuộc sống của ta rất bình thường, mỗi ngày quản lý quản lý sinh ý lục lọi sổ sách, sau giờ ngọ có thể dưới ánh mặt trời xem thư, khi mưa thì có thể
gần cửa sổ thổi ly trà, có một sân nhỏ trồng cây quế, là đủ rồi.” Tống
Thiên Mạch an điềm cười. “Lạc Lâm công tử là cửu tiêu chi long, muốn lật vân, dục che vũ, ta trong mắt hắn sợ rằng chỉ là Tống gia mà thôi. Nếu
nói tình yêu, còn hơn ta, ta xem…” Tống Thiên Mạch nói tới đây bất đắc
dĩ cười.
an điềm : yên ổn điềm tĩnh. dục: ham muốn.
“Sẽ
không, ta nghĩ cuộc sống như thế tốt lắm, còn hơn hô đánh hô giết, cái
gì có thể so được với ở chỗ mình thích, làm chuyện mình thích càng mãn
ý.”
Tống Thiên Mạch trước tiên ngẩn ra, sau đó lấy biểu tình bất
đồng trước kia hơi cười khẽ nhìn Vệ Kiêu. “Vệ công tử, những thứ ta nói
với ngươi ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ.”
“Đương nhiên sẽ
không, Tống cô nương nói cho ta biết những cái này là tin tưởng qua Vệ
Kiêu, ta đương nhiên phải giữ bí mật!” Vệ Kiêu vỗ vỗ bộ ngực.
“Đã lâu không có cùng người nói thân tình, cảm tạ ngươi, Vệ công tử.”
Bị Tống Thiên Mạch nghiêm túc chăm chú nhìn, Vệ Kiêu mặt đỏ lên.
“Về sau có lẽ còn có thể phát sinh rất nhiều chuyện, Thiên Mạch chỉ hy vọng Vệ công tử có thể chỉ dựa tâm mình, thoải mái vô ưu.”
Vệ Kiêu mặc dù không rõ chỉ chuyện gì, vẫn là gật đầu.
Sau đó lại hàn huyên một vài cái khác, trước khi chia tay, Vệ Kiêu ấp a ấp
úng: “Tống, Tống cô nương, nếu như, nếu như có một người ở bên cạnh
ngươi thì ngươi sẽ rất an tâm, lúc thật lâu không gặp y sẽ rất nhớ y, y
xảy ra chuyện hận không thể gặp chuyện không may chính là mình, y không
để ý tới ngươi thì lại có chút để bụng, cho dù y làm một ít chuyện ngươi đều có thể bao dung y, ngươi nói, ngươi nói… đây là…”
“Vệ công tử là thích tiểu thư nhà nào rồi sao?” Tống Thiên Mạch giọng điệu mềm mại.
“A?” Vệ Kiêu sửng sốt. “Không, không, Tống cô nương, ta đi trước.” Nói xong co cẳng bỏ chạy, tiêu thất tại trong bóng đêm.
Hoa sen trong ao nhè nhẹ đong đưa, Tống Thiên Mạch nhẹ nhàng vén mái tóc ra sau tai.
“Vệ Kiêu…” Đọc ra cái tên này, Tống Thiên Mạch hiện lên mỉm cười, sau đó
lại khe khẽ thở dài một hơi. “Ngươi nói… là Triêu Hoàng Cung chủ đi…”
Gió đêm xuy rối loạn sợi tóc, một đêm này, nguyệt quang chiếu hồ, hương sen nhập tâm ai.
Nhưng mà, tại một đầu khác Vị Dương hồ lại không yên bình như thế.
“Thằng khốn, ngươi để ta đi lên. Ngươi dám đối đại thiểu ta như vậy, cẩn thận ta tìm người trừng trị ngươi!”
Tống Trọng An đứng chỗ cách bên bờ hơn mười bước, nước không phải rất sâu,
nhưng mà bao phủ phần eo. Thế nhưng mỗi khi hắn muốn hướng về phía một
bước, bên hồ liền sẽ bay vụt ra hòn đá không nhỏ đánh vào trên người
hắn, cứng rắn đánh cho hắn lui về phía sau hai bước, ở trong nước lảo
đảo loạng choạng.
“Lạc Lâm Chấn Quân, ngươi tên tiểu nhân đê tiện!”
Lạc Lâm Chấn Quân hoàn toàn không giống bộ dáng ôn lương khiêm cung ban
ngày, trong tay xóc mấy hòn đá, ngồi ở bên bờ, cánh tay đặt ở trên đầu
gối.
“Ngươi lại đi lên a, mấy hòn đá mà thôi, há có thể ngăn được Tống đại thiểu ngươi.” Lạc Lâm Chấn Quân trên mặt tươi cười không giảm, vẫn thường thường quăng hòn đá qua.
“Ngươi!” Tống Trọng An nhắm
mắt lại, cắn răng một cái, quát to nhằm phía bên bờ, hắn cũng không dự
định ở trong nước qua một đêm, bồi tên điên này làm ầm ĩ.
Nào
biết cách bên bờ còn có hai ba bước thì lòng bàn chân trơn trượt, té bổ
nhào vào ven bờ, cái trán binh một tiếng đập vào bàn đá xanh.
“Ai cần ngươi lo.” Sờ sờ cục u lớn trên trán, Tống Trọng An đáng thương hề hề cậy mạnh.
Cố gắng vài lần muốn bò lên lên bờ, nề hà trong nước đứng lâu quá, chân đã có chút tê tê.
“Cầu ta đi.” Trên cao nhìn xuống Tống Trọng An.
Tức khắc, Tống Trọng An nước mắt đều muốn dũng mãnh tiến ra, từ nhỏ đến
lớn, hắn khi nào thì bị khi dễ thảm như vậy. Thường ngày đánh lộn có
người giúp, bạc có người móc, cục diện rối rắm cũng có người thu dọn.
Nhìn đủ hình dạng cái trứng xui xẻo vẻ mặt ủy khuất còn ngoan cố không mở
miệng này, Lạc Lâm Chấn Quân đứng lên vỗ vỗ quần, vươn một tay.
Tuy rằng cực không tình nguyện, Tống Trọng An vẫn là nắm lên, sau đó bị ôm lấy thắt lưng tha lên bờ.
Bản thân y phục ẩm hơi sụp lung tung, Tống Trọng An không chịu thiệt ở trên người Lạc Lâm Chấn Quân cọ qua cọ lại.
Đang đắc ý vừa nhấc đầu, con mắt thâm trầm Lạc Lâm Chấn Quân liền chiếu vào tầm mắt.
“Đều là ngươi tự tìm.”
“Ngô… ngô…” Vô lực vung cánh tay.
Đèn màu treo cao nhẹ nhàng tại ban đêm yên ả mà ấm áp dập dờn, mà bão táp sớm đã hội tụ kia cũng rục rịch.