Lộ Khiết

Chương 11: Chương 11




“Cậu định làm thật sao?” Mẫn Di đứng sau lưng Lộ Khiết, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đang không ngừng chạy những con số vô tri mà Lộ Khiết đang điều khiển.

“Còn có khả năng khác à?” Bạch Lộ Khiết hỏi lại, ánh mắt cô chăm chú nhìn vào những con số ảo, mười đầu ngón tay không ngừng gõ cạch cạch trên bàn phím: “Mẫn Di, cậu giúp tớ một tay, mua hết số cổ phiếu ở chỗ này.”

Mẫn Di thở dài một cái rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, bật mở máy.

Hai người đang ngồi trong một quán net nhỏ, những người xung quanh tựa hồ như chỉ chìm đâm vào thế giới của riêng họ, không ai quan tâm về phía hai người.

Màn hình hiện lên, ngón tay của Mẫn Di bắt đầu hoạt động. Tốc độ ngón tay nhanh đến mức không thể nói bằng lời. Những tiếng bàn phím liên tục phát ra, khiến cả phòng net đều phải há hốc mồm quay đầu nhìn lại. Bắt đầu những tiếng xì xầm bàn tán, rồi lại đâu vào đấy. Chốc chốc lại có người ngó qua với ánh mắt kinh ngạc và sùng bái.

“Cần mua cái nào?” Mẫn Di hỏi

“Mã DXS, mua mười.”

Cạch cạch cạch... “Tiếp.”

“BIG, mua tám mươi ba.”

“Tiếp.”

“Bán ra SBD.”

“Tiếp.”

“Mua tên khốn, năm mươi.”

Tên khốn? À... mã cổ phiếu của Triệu gia.

“Tiếp.”

“Ngừng.”

“Hả?”

“Sau mười giây, bán tất.”

Ba, hai, một.....

Cạch cạch cạch......

Thở dài một hơi, Lộ Khiết và Mẫn Di cùng tựa người ra phía sau. Sau một giây, Mẫn Di liếc mắt lên màn hình liền há hốc mồm.

“Sa... sao lại vậy? Lúc nãy tất cả đều đang lên rất nhanh, sao tự dưng lại tụt thảm hại hết như thế này?”

Bạch Lộ Khiết quay qua nhìn người bạn của mình, nháy mắt một cái: “Đó chính là mấu chốt.” Cô tắt máy, đứng dậy: “Về thôi.”

***

Chia tay Mẫn Di, cô đi đến bệnh viện.

Trên đường người nhiều đến như thế, xe cộ nhiều đến như thế. Nhưng một mùi hương vẫn toả ra cuốn hút cả một khoảng người trong không gian ồn ào tấp nập.

“Thật thơm...” ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng, một người đàn ông thâm trầm nheo mắt cảm nhận mùi hương thoảng qua mũi.

Anh mở mắt ra, một bóng dáng mềm mại lướt qua anh. Hai mắt anh âm trầm nhìn cô gái đang đi bộ dần xa ở phía trước, mở miệng hỏi tài xế: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”

“Hả? Lục thiếu đang hỏi tôi sao? Mùi gì ạ?... Tôi có ngửi thấy mùi gì đâu.” Chỉ có mùi tiền trên người Lục thiếu thôi. Tất nhiên nửa câu sau đã được tài xế nhanh chóng nuốt vào trong cuống họng.

Lục Tử Lâm mím môi, đuôi mắt sắc dài vẫn nhìn chăm chú vào cô gái đó. Dù dưới trời nắng, đường đông, vậy mà trong mắt của anh, cô vẫn nổi bật đến kỳ lạ.

Chẳng lẽ là do anh hoa mắt?

Lục Tử Lâm bật cười một tiếng, cảm thấy bản thân mình điên mất rồi: “Lái xe đi. Đến khách sạn hoàng gia.”

“Vâng!” Tài xế trả lời rồi nhấn ga.

Lộ Khiết bước chậm rãi, cảm thấy được có người nhìn mình chằm chằm, cô dừng bước quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.

Có lẽ cô stress đến ngốc rồi chăng?

Cô vén lọn tóc đen dài ra sau tai, cô nghĩ đến nơi bố mẹ mình đang nằm. Phòng bệnh của họ lúc nào cũng im lặng như tờ, không có y tá, không có tiếng ồn nào nào, cô khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Bố mẹ an tâm, sẽ có một ngày con nhất định trả mối thù này gấp mười lần. Khiến cho Triệu Hạo Hiên chết không nhâm mắt.”

“Cô có khả năng đó sao?” Giọng nói lạnh băng phát ra từ sau lưng làm cho Lộ Khiết giật mình quay người lại.

Mặt từ từ trắng bệnh dần dần trở lại bình thường, cố gắng bình tĩnh hỏi lại người đàn ông lạ mặt kia: “Anh là ai?”

“Có vẻ cô khá bình tĩnh so với tưởng tượng của tôi.” Người đàn ông tóc đen dài cột phía sau tiến sát lại gần cô hơn khiến Lộ Khiết cảnh giác lùi lại vài bước, hắn dừng lại đưa tay ra muốn bắt tay: “Tôi là Lục Tử Lâm. Rất vui được làm quen.” Hắn cười, nụ cười hiền lành nhưng lại nhạt nhẽo vô cùng giả tạo.

Lúc nãy Lục Tử Lâm kêu tài xế chạy xe nhưng khi đi ngang cô, mùi hương quyến rũ quen thuộc lại càng trở nên dày đặc hơn làm cho hắn không kìm lòng được phải xuống xe.

Bây giờ hắn đã đứng trước mặt cô gái này, chính bản thân cũng không biết tại sao mình làm như vậy, chỉ là một thứ gì đó từ tận sâu bên trong cứ thôi thúc hắn tiến đến bên cô, lại gần cô, và chiếm hữu cô.

“Tôi không biết anh là ai. Xin phép.”

Lúc Bạch Lộ Khiết quay người muốn rời đi thì lập tức bị bàn tay to lớn của hắn cầm lấy, khí tức trên người hắn mạnh mẽ áp chế người khác. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, cảm giác hoài niệm đau khổ đến mức tựa hồ như quen thuộc ập đến.

Rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào? Tại sao hắn lại có hứng thú đến vậy? Lẽ nào là lâu quá không chạm qua phụ nữ nên bây giờ gặp ai cũng được tuỳ tiện được?

Giữa lúc hắn đang lúng túng, Lộ Khiết giật tay ra, điện thoại trong túi cô dường như cùng lúc vang lên: “Alo.” Giọng cô vô cùng chán ghét.

“Bạch tiểu thư, rảnh rỗi thì qua công ty tôi chơi đi. Tôi nghĩ Bạch lão gia cũng muốn cô tập làm quen dần với các vụ sự và cách quản lý của công ty lắm đấy.” Hắn tắt máy, ba chữ “Bạch lão gia” được hắn nhấn mạnh như để uy hiếp.

Ở bên kia đường có dãy xe đang dừng vì chờ đèn giao thông, Triệu Hạo Hiên nhìn qua cửa kính ô tô tập trung vào hình ảnh Lục Tử Lâm và Bạch Lộ Khiết đang đứng đối diện nhau.

Bạch Lộ Khiết, nhanh như vậy đã câu dẫn được Lục Tử Lâm để dựa dẫm? Xem ra tôi quá xem thường cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.