“Ngài xem, đứa trẻ này thân thể yếu ớt, bệnh tật liên miên. Thật... haizzz...” âm thanh của một nữ nhân trung niên từ xa xa vọng tới, âm thanh tuy nhỏ nhưng đặc biệt rõ ràng: “Thiếp chỉ hi vọng sinh được cho ngài một đứa trẻ kháu khỉnh vậy mà... hức...” sau đó là một tràng nức nở không thành tiếng.
“Ta hiểu. Hạo Hiên là con trai đầu của ta, ta cũng mong nó gánh vác được cơ ngơi của Triệu gia. Chỉ tiếc ông trời không có mắt, A Miên muốn thông minh có thông minh, muốn cơ trí có cơ trí, luận về dung mạo trong thiên hạ này cũng không có mấy người, thế mà lại lấy đi của nó sức khoẻ.” Âm thanh nhỏ dần, người nằm trên giường khẽ động đậy, hai mắt hé mở ra.
Bộ y phục trắng tinh trên người, hoà với màu trắng của chăn mền càng làm cho làn da của hắn thêm trong suốt.
Đôi môi hắn mỏng mà khô ráp, hé mở ra. Thật khát.
Người này chính là Triệu Hạo Hiên, là đại công tử của Triệu gia giàu có nhất kinh thành. Xét về tài không ai sánh bằng, xét về sắc không ai dám so. Hắn nổi tiếng khắp thiên hạ về dung mạo còn đẹp hơn cả nữ nhân, người gặp người mê.
Ấy thế nhưng đó chỉ là tin đồn, còn sự thật về nhan sắc của Triệu Hạo Hiên thì chưa ai rõ thực hư thế nào.
“Tiểu Bân, rót cho ta chén nước. Tiểu Bân?” Âm thanh trầm thấp, hơi chút khàn khàn vì lâu chưa nói chuyện. Sau hai khắc vẫn không thấy tiếng đáp lại. Triệu Hạo Hiên lật chăn đứng dậy đi tới bàn tự rót nước. Cơ thể hắn chậm chạp đến mức tưởng chừng như đã quên mất cách cử động.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, nhanh như chớp có một vật màu trắng tinh chạy vào trong phòng trốn dưới chân y phục của hắn. Là một con hồ ly. Màu đỏ thẫm dính lên chân y phục, hắn biết là con cáo nhỏ này đang bị thương.
“Mau tìm đi. Tìm được con cáo kia ta sẽ băm nó thành ngàn mảnh, dám quyến rũ chồng của lão nương thì lão nương sẽ đốt nó thành tro để có chết cũng không thể siêu thoát được.” Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng gần. Nhìn con cáo nhỏ dưới chân máu lem cả bộ lông trắng muốt đang run rẩy. Triệu Mặc Miên đi tới đóng cửa lại, ngồi xuống trước mặt tiểu hồ ly, đưa tray ra trước miệng ra hiệu im lặng.
Trong nhân gian có đồn thổi, hồ ly chín đuôi có mùi hương rất đặc biệt có thể dẫn dụ nam nhân, nhưng nó cũng là nhược điểm vì dễ bị nhận biết bởi những kẻ không thể bị dẫn dụ. Có một cách duy nhất để hồ ly ngưng toả hương cơ thể tạm thời, đó là nín thở.
Sau khi nghe tiếng nói xa hẳn, tiểu hồ ly ngã sấp xuống sàn nhà, thở dốc, bất tỉnh. Ánh mắt vô lực trước khi ngất đi nhìn nam nhân trước mặt như thể cầu cứu.
***
Ngày tháng năm trôi qua
Xuân hạ thu đông trôi qua
Cũng đã ba năm kể từ lần gặp gỡ đó giữa Triệu Hạo Hiên và tiểu hồ ly.
Trên thảm cỏ xanh mướt phía sau khuôn viên của Triệu gia
Một thiếu nữ xinh với mái tóc đen dài từng lọn phất phơ theo gió, chạm đến làn da trắng xanh xao của Triệu Hạo Hiên. Hắn đang gối đầu lên hai đùi của thiếu nữ, cố gắng hít lấy hương thơm quyến rũ phảng phất quanh người nàng, tựa như sợ gió sẽ cuốn đi hết mùi hương đáng yêu đó.
“Tiểu Hồ.” đó là tên mà hắn đã đặt cho nàng: “ta yêu nàng. Ta biết tình yêu giữa người phàm và yêu quái là sai trái, nhưng ta yêu nàng. Dù cho kiếp này hay là kiếp sau, vạn vạn kiếp sau.” Triệu Mặc Miên nói, như đang tâm sự với tiểu Hồ, cũng là như đang tự nói với chính mình. Hơi thở của hắn vô cùng yếu ớt, khí chất ảm đạm lại ngọt ngào.
Làn môi anh đào căng mọng của thiếu nữa cong lên, tươi sáng cả một vùng trời, nàng cúi xuống hôn lên trán hắn: “Mạng của ta là chàng cứu, ta định sẵn vì chàng mà sống.”
“Nàng không nói ra tên của mình cho ta, vậy đi, từ giờ, ta sẽ gọi nàng là Lộ Khiết.”
Không phải nàng không muốn nói tren của mình cho hắn, mà vốn dĩ loài vật như nàng sinh ra đã không có tên. Thì làm gì có để mà gọi.
“Lộ Khiết?” Nàng lặp lại.
“Đẹp đúng không? Đẹp như chính nàng vậy!”
Nàng là cáo tám đuôi, một đuôi tượng trương cho một mạng của nàng, để có thể có được một đuôi này nàng phải khiến cho một nghìn nam nhân yêu mình, nhưng chỉ cần nàng động lòng phàm, nàng sẽ không còn mạng nào để sống tiếp.
Tim nàng đập thịch một cái, hắn nói nàng đẹp.
“Lộ Khiết, ta yêu nàng, nếu có kiếp sau, ta sẽ bù đắp cho phần tình cảm này. Nếu có kiếp sau, ta sẽ đi tìm nàng, ta thà phụ cả thiên hạ, chứ nhất định sẽ không phụ nàng.”
Hắn biết, nàng thích hắn, chỉ là không dám nói ra. Chỉ cần nàng nói ra, cô sẽ chết đi để hoài phí những mạng sống quý giá của mình.
“Ta yêu chàng!”
Đồng tử mở lớn nhìn gương mặt mỹ lệ của tiểu Hồ Ly, nụ cười cuối cùng nhẹ nhàng như muốn nói: hắn mãn nguyện rồi!
Ôm lấy thi thể vẫn còn ấm áp của Triệu Hạo Hiên, tiểu Hồ Ly khóc nấc lên từng hồi. Lần đầu tiên nàng biết yêu một người, chỉ là quá muộn để thổ lộ thành lời.
“Hạo Hiên, đợi ta. Kiếp sau hãy đến tìm ta, tên ta là - Lộ Khiết!”
Cơ thể của nàng dần dần trong suốt, biến thành những đốm sáng nhỏ, cuối cùng là hoà tan vào không khí.
Dù là muộn, nhưng được nói yêu chàng, ta cũng không còn gì để hối tiếc. Nói yêu chàng đổi lấy tám mạng và kiếp hồ ly, ta cam lòng. Nói yêu chàng đổi lấy kiếp người để được bên chàng mãi mãi, ta nguyện ý!
***
Thế kỷ hai mươi mốt
Thành phố X
Tại Bạch gia đang rối rít trong ngoài vì nữ chủ nhân của ngôi nhà này đang gào thét vì sắp sinh.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi? Sao ông nói là một tuần nữa mới sinh?”
“Bạch lão gia, ông cứ bình tĩnh, ở ngoài đợi đi.” Vị bác sĩ đẩy người đàn ông mặc vest với vẻ mặt sốt ruột ra khỏi phòng. Bên trong gồm năm y tá và hai bác sĩ.
Bạch Vĩnh Trị ở bên ngoài nóng lòng ngóng vào bên trong. Chỉ nghe tiếng của vợ mình hét lên đau đớn, sau vài canh giờ trôi qua thì một âm thanh trẻ con khóc báo hiệu đã chào đời. Bạch Vĩnh Trị không kịp suy nghĩ mà đẩy cửa vào bên trong, chỉ thấy một đứa bé trắng noãn bầu bĩnh đang nhắm mắt ôm lấy người phụ nữ đầu tóc bê bết mồ hôi, dính cả lên trên mặt. Người phụ nữ kia nhìn đứa bé, ánh mắt đong đầy hạnh phúc, sau đó lại nhìn chồng mình: “Là con gái, con gái của chúng ta.”
Bạch Vĩnh Trị ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay của vợ mình: “Lệ Lan, em vất vả rồi.” Hôn lên trán cô một cái.
“Anh muốn đặt tên con là gì?” Giọng nói của Lệ Lan vẫn còn có điểm vô lực.
Bạch Vĩnh Trị nhìn đứa bé trong lòng vợ mình, ngòn tay bé xíu, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, trong đầu ông đã có ý định sẽ đặt tên cho đứa con này nếu con trai sẽ là Minh Triết, là một người thấu tình đạt lí, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng, biết thức thời, nếu là con gái thì sẽ là Hân Nghiên, một người xinh đẹp và vui vẻ. Vậy nhưng không hiểu đầu óc ông thế nào, sau khi nhìn thẳng vào mắt của đứa bé, ý thức của ông đột nhiên ngưng đọng, miệng nói ra tựa hồ như vô thức: “Lộ Khiết. Con của chúng ta tên là Bạch Lộ Khiết.”
Lệ Lan nghe ông nói thế, mỉm cười: “Lộ Khiết? Thật mong sao con bé sẽ trong trắng tinh khiết, đơn thuần như giọt sương giống với cái tên của nó.”
Hai mươi ba năm sau
Tại trường đại học nghệ thuật điện ảnh danh giá - A đại, vừa kết thúc đợt kiểm tra cuối kỳ.
Trên hành lang tiếng huyên náo của sinh viên đang tràn ngập mọi ngóc ngách. Một thiếu nữ ôm tập sách trước ngực, mái tóc đen dài với chiếc váy liền thân bằng vải satin mềm mại càng tôn lên vòng eo nhỏ của cô, làn da trắng muốt không có lấy một nốt chấm sạm, trắng đến độ nếu đứng dưới ánh nắng mặt trời có thể làm cho người ta cảm thấy như đang phát sáng.
“Kìa, là Bạch Lộ Khiết đấy.”
“Xinh quá.”
“Đúng là có những kẻ sinh ra đã được định sẵn ở vạch đích rồi. Xinh đẹp, tài giỏi, gia đình giàu có. Còn mình thì... haizzz...”
“Cậu đoán xem ngực cô ấy bao nhiêu? Cỡ C không?”
“Hơn ấy chứ.”
“Mấy người im đi. Cô ấy nghe được thì sao?”
“A, quên mất, cậu thích thầm Bạch Lộ Khiết mà nhỉ. Haha, tỉnh mộng đi, người ta là hoa khôi đấy...”
Cứ thế những lời nói cứ lần lượt lướt qua tai cô, chỉ là từ nhỏ đến lớn những lời xì xào bàn tán về cô là quá nhiều, cô cũng không có tâm trí mà bận tâm về điều đó.
Bạch Lộ Khiết chỉ giữ nguyên nụ cười thanh khiết như hoa mai, nhẹ nhàng lướt qua tất cả những người khác, để lại mùi hương quyến rũ phảng phất hoà lẫn vào không khí.