Lọ Lem Hiện Đại

Chương 10: Chương 10




Đến lớp nhỏ Dương hí hửng lôi nó vào,

- Thế nào, trả ơn sao rồi? Hôm qua thấy bà nhắn tin hoàng tử ốm! Sướng chết được như trong tiểu thuyết ý! Có chụt chụt không HeHe

- Xê xa tôi ra, kinh quá!

Nó đẩy nhỏ Dương đang chu mỏ diễn tả ra, mặt xị xuống, thở dài thật dài, khiến Dương vuốt mặt, thất vọng

- Tôi biết ngay bà chẳng làm nên trò trống gì mà!

- Cứ như tôi thích cậu ta không bằng ý!

- Đừng nói cả hai lại chiến tranh nhé!

- Không!

Nhỏ Dương nhìn nó chán nản, lắc đầu, Nam cũng mới tới nó liền uể oải, bò ra bàn, giọng như hết hơi

- Cậu ta sẽ ở nhà tôi tạm vài bữa, nghe nói nhà bị sao đó

Thái độ quay 180 độ, Dương cầm tay nó, ánh mắt tràn trề hy vọng

- Thật á? Hay quá còn gì? Tôi sẽ qua nhà bà chơi thường xuyên. Bà không nhai được cậu ta thì nhượng qua bên tôi.

“Trời! Đây là bạn thân sao?”

Mặt nó méo xệch, quay ngoắt đi phía khác, quá thất vọng về bạn. Không chia sẻ nỗi khổ cho nó thì thôi lại còn thừa nước đục mà thả câu.

Nam đi qua chỗ nó, hơi gõ vào bàn, nó ngước lên nhìn

- Chi vậy?

- Sao mới sáng sớm mà uể oải vậy?

- Biết còn hỏi?

Nam như ngộ ra điều khiến bản mặt nó như đưa đám, cậu à lên tiếng

- Sáng mẹ tôi có gọi cho tôi

Nó bực bội gục xuống bàn, giọng hậm hực

- Hôm qua đang yên lành sao tự nhiên hôm nay lại có việc vậy? Trùng hợp ha?

Nam liền dựa vào bàn, nó tay khoanh trước ngực, nói đều đều

- Nhờ phước ai đó, vo gạo quên không khóa nước, nấu ăn quên tắt ga để hệ thống chống cháy hoạt động bị chập điện, không có gì hoạt động được, nước lênh láng khắp nhà, khiến nhà tôi bị cắt nước. hệ thống trong nhà không gì dùng được - quay ra nhìn nó - Phước ai đó?

Nhỏ Dương há hốc mồm

- Sao tệ vậy? Ai mà ác vậy! Hậu đậu quá đi mất, muốn giết người ta đây mà! Tớ mà ở đó tớ sẽ cho người đó một trận.

Nó nhìn Nam mà chỉ biết cười trừ

Đầu bắt đầu hiện ra thước phim tối qua

Huhu thì ra là tại nó

Dương không ngừng nguyền rủa kẻ đó mà đâu biết rằng “kẻ đó” đang ở ngay đây

Nam chỉ cười, nhún vai về chỗ

Vuốt mặt đau đớn, giờ thì nó trách ai được chứ? Huhu nó linh cháo, rủ Nam qua nhà nó ăn, chỉ đổ mỗi bát cháo mà quên trên bếp còn. Lúc vo gạo thì nước sôi, vội quá nó vặn nhỏ nước mà quên không tắt. Tại nó mà ra cả. Tội lỗi đầy mình đành chấp nhận sự thật khắc nghiệt, nó gục đầu xuống bàn ai oán.

*********************

- Bà đi trước đi, tôi quên sách hóa trong phòng!

Tiết chiều nay, nó được học thực hành thí nghiệm hóa, nó thích môn này lắm không thể bỏ lỡ cơ hội động vào hóa chất nhưng lại quên sách nên nó quay lại lớp lấy, chạy vội quá nó đâm vào người ai đó khiến nó bật ra. Đau! Nhưng không có thời gian mà than, nếu không lên phòng thực hành nhanh thì sẽ bị ở ngoài, vì nội quy phòng thực hành không cho học sinh lên muộn vào lớp.

Nó đang định chạy

Ơ

Nó quay lại, tay nó đang bị nắm chặt bởi một người con trai lạ quắc cần câu, mặt hắn ta hơi ngỗ ngược, khuyên tai bốn năm cái, không mặc đồng phục, có lẽ không phải trường nó, giọng gằn lên

- Đụng người khác không biết xin lỗi à?

- Xin lỗi

Tay tên đó vẫn không bỏ ra, khiến nó bức xúc giằng ra bằng được, nhưng nó càng giằng tên đó càng túm chặt hơn, nó khó chịu

- Xin lỗi rồi còn gì? Bỏ ra

- Nhãi con, không chút thành ý! Xưng hô với bề trên vậy à? Được đi học như không vậy à?

- Muộn mất thôi. Tôi xin lỗi!

Thấy tên đó vẫn giữ tay, nó cố nhân nhượng xin lỗi, tay phải cố gỡ tay hắn đang giữ tay nó.

- Không cảm thấy thành ý!

“Hơ hơ moi đâu ra tên khùng này vậy?”

- A em chào thầy hiệu trưởng ạ!

Tên đó vội vàng, buông tay nó ra, cúi gập người xuống chào

- Haha bị lừa rồi cho chừa!

Hắn quay lại đã thấy nó chạy đi xa, khuôn mặt tức giận “Không ngờ bị một đứa trẻ con lừa! Rồi sẽ gặp lại”

**************************

“Hix tại tên chết giẫm đó mà mình lên phòng muộn, nhìn lọ H2SO4 kích thích quá, lúc tên Nam cho nhôm vào acid còn quay ra cửa kính nhìn mình trêu ngươi chứ? Tức chết mà”

Nó ngồi ở góc cầu thang mà uất không để đâu cho hết uất. Lớp thì đang thực hành còn nó phải ngồi đây tự kỷ. Chán chết

- Ủa là em à?

Nó ngửng mặt, là Duy. Sao lúc nào chán nhất anh cũng xuất hiện. Duy cầm tập tài liệu ngồi cạnh nó

- Lại chốn học hay bị phạt vậy?

Như tìm được nơi để tâm sự, nó than hết với anh. Duy chỉ cười

- Do em ngang bướng quá mà!

- Tại em đang vội mà! Em ngang bướng thì vài hôm trước đã không bị lừa!

Anh ngạc nhiên nhìn nó đang ỉu xìu

- Sao? Bị lừa? Em sao không?

- Dạ. May là không sao ạ!

Anh đứng dậy, đưa tay ra phía nó

- Ngồi đây chờ mọi người tận 50 phút nữa hay em đến văn phòng đoàn ngồi, tiện có thể giúp anh vài việc.

Ánh mắt anh ngập tràn sự yên bình, không hiểu sao nó lại có cảm giác chỉ cần đưa tay mình cho anh là cả một thế giới khác sẽ đến với nó.

Như bị thôi miên tay nó dần đưa ra

- Bà làm gì ở đây vậy? Cô gọi cho bà vô rồi đó!

Nó rụt tay lại, bật dậy như lò xo đi ra chỗ Nam, cười tít mắt

- Thật à?

- Ừ. Không tôi ra đây làm gì?

Không đợi Nam, nó phấn khởi tới mức nhảy chân sáo bỏ lên lớp trước.

- Cậu là bạn trai cô nhóc à?

Nam chỉ hơi nhếch mép

- Có vẻ như cô nhóc không biết?

Cậu và Duy hiện tại như băng với lửa đang đối đầu nhau. Không khí nặng nề tới nghẹt thở.

- Không liên quan gì tới anh!

- Nếu tôi nói tôi muốn đi xa hơn với cô nhóc?

Nam mặt sầm lại, giọng hơi thay đổi

- Nếu anh có thể thì cứ việc!

Rồi quay đi

Anh nhìn Nam

Cảm giác bất lực bao quanh

Anh thích nó từ khi nào không hay

Có thể là khi nó đụng người anh?

Hay do những câu chuyện nó kể?

Cũng có thể là lúc nó hậu đậu, luôn bỏ anh ở lại?

Trên trường, trong hàng loạt người, anh vẫn có thể nhận ra nó ngay lập tức, nhưng cảm giác quá xa vời

Dĩ nhiên anh biết sự xa vời đó

Là do cậu

Vậy nên

Anh muốn đánh bại cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.