Tuy đã hết ca học chính khóa nhưng lớp nó vẫn đầy đủ, ngồi ngay ngắn đâu ra đấy. Vẻ mặt ai nấy đều hết sức nghiêm túc.
- Khi học về lượng giác chúng ta không cần học quá nhiều công thức vì mọi thứ cơ bản là có sự gắn kết với nhau. Từ công thức cộng chúng ta có thể suy ra một số công thức như...
Giọng Nam hơi trầm, dõng dạc, rất dễ nghe. Từng lời cậu nói mọi người đều chăm chú lắng nghe, từng chữ cậu viết trên bảng mọi người đều cẩn thận ghi chép.
***
Trở lại 30 phút trước
Cả lớp ồn ào như cái chợ vỡ, mỗi người một việc, người thì ngồi tám chuyện đông chuyện tây, người thì làm đẹp, chán quá thì ngủ, còn rảnh hơn nữa thì ngồi ngắm Nam. Cảm giác đây không phải là một buổi học mà là một buổi sinh hoạt ngoại khóa, cậu đứng trên bảng nói thì cứ nói còn người ở dưới mặc xác làm nó hả hê lắm. Dẫu có là hot boy cấp thế giới cũng khó có thể đào tạo nổi cái lớp trời đánh này.
“CẠCH CẠCH”
Cả lớp theo phản xạ nhìn về phía bục giảng, mặt cậu hiện đang không cảm xúc. Điều này nói nên rằng “thầy giáo” Nam đang rất giận.
- Giờ ai là người học? Nhờ vả mà không hợp tác!
- Thì ông cứ giảng đi! Bọn tôi vẫn nghe mà.
Giọng nói cất lên làm nó hả hê vui sướng ra mặt, quả thật đề xuất cậu kèm mọi người là ý kiến sáng suốt nhất nó từng đưa ra. Không nhịn nổi, nó liền lên mặt, đồng tình.
- Phải rồi. Bọn tôi vẫn nghe mà!
Nhìn về phía nó cậu khẽ cười.
- Đây gọi là nghĩ cho chủ nhiệm à?
Câu nói như mũi tên xuyên vào tim nó, dù sao ý kiến đưa thành tích lớp đi lên cũng từ nó mà ra, vậy mà giờ chỉ vì chút tư lợi cá nhân mà nó quên mất đại cuộc, nó hơi cúi mặt.
- Nhưng mà ông viết đống công thức về vecto lên bảng rồi lượng giác, ai mà hiểu!
- Khi tôi nói có ai nghe không?
Cả lớp im bặt, liếc nhìn cậu đầu tội lỗi.
Nam vẻ mặt hài lòng tiếp tục giảng giải, được 5 phút sau thì đâu lại ra.
RẮC
Tiếng kêu chói tai, mọi người hướng lên bục giảng lần 2.
Lần này thật sự rất đáng sợ, chiếc thước kẻ gỗ tội nghiệp đã bị chia lìa bởi một con quỷ sa tăng, mặt căng như dây đàn, khóe miệng cậu khẽ nhấc lên, ánh mắt bao toàn sát khí khiến tất cả chỉ biết nuốt nước bọt ực một cái, chưa bao giờ chúng nó thấy bộ mặt đáng sợ này của cậu. Càng lạnh càng sợ nhưng càng biểu hiện rõ ra ngoài thì chứng tỏ mức độ kinh khủng đã được đo lên n lần
- Thân lừa ưa nặng! Lòng tốt không được báo đáp! Kể từ giờ thái độ không học, tôi với quyền hành là một lớp trưởng, trong cuộc bình bầu hạnh kiểm sẽ hạ xuống trung bình, đi ra khỏi lớp từ giờ phút này, chỉ cần phạm 1 lỗi thì vinh dự nhận hạnh kiểm yếu.
Cậu như con hổ dữ đang nhăm nhe , giơ nanh vuốt của mình đe dọa lũ thỏ non một cách không thương tiếc.
Nam đã nói là sẽ làm, cậu không bao giờ đả động đến hạnh kiểm nhưng một khi bản báo cáo của cậu được nộp lên thì sự tin tưởng độ chân thực của bản báo cáo này trong lòng thầy cô là 100%. Làm gì có ai ngu dại tới mức coi khinh cái hạnh kiểm. 3 năm thành tích học sinh trung bình đi thi đại học vẫn được chứ dính hạnh kiểm yếu hay trung bình thì kể cả học giỏi đến mấy, học sinh đó cũng không thoát khỏi sự gắt gao của nhà trường, soi từ tóc có màu, quần có bó, hay móng tay móng chân có đột biến tý xíu là coi như xong đời, có khi còn bị học lại một năm hoặc không được đi thi tốt nghiệp ấy chứ đừng mơ tưởng tới đại học.
***
- Công nhận cũng hiểu hơn nhiều!
Kết thúc buổi tự học đầu tiên, ai nấy đều, thở phào nhẹ nhõm, vui tới mức phát khóc, vui mừng không phải vì dễ học mà vì sợ. Hầu như 4 tiếng ngồi học trừ lúc đứng lên phát biểu ra thì không ai dám hó hé, o e câu nào, đôi mắt thì cứ đánh đấu với ý chí. Không khí kinh khủng tới mức tưởng như vỡ tim, Nam còn ác hơn cô Minh gấp 100, 1000 lần ấy.
Nó cũng sợ lắm chứ, cậu công tư phân minh có là bạn tỷ năm cũng không tha, nó chỉ là một đứa dân đen sao dám chống đối, không muốn đúp đành cả giờ ngoan ngoãn ghi chép cẩn thận. Dẫu sao nếu chăm chú nghe thì cậu giảng thật dễ hiểu, rất bài bản đúng kiểu “học sinh giỏi có khác” một đại diện hoàn mĩ của “con nhà người ta”
Mọi người lần lượt ra về, nó loay hoay cất sách vở
- Hôm nay tôi có việc đi trước nhé. Bye bà!
Dương nói xong vội vã bỏ đi với vẻ mặt hý hửng như bắt được vàng, mặc nó còn chưa mở miệng chào tạm biệt
- Tôi phải đi học thêm nên đưa bà ra cổng!
Nó giật mình, Nam đã đứng ngay sau nó từ khi nào. Nó nhìn cậu thắc mắc
- Ơ ông cũng phải đi học thêm à? Xa không?
- Đi xe buýt mất 20 phút!
- Mấy giờ học?
- 6 giờ 15
Hả?????????
Nó vội nhìn đồng hồ ở cuối lớp rồi quay lại nhìn cậu đang bình thản khiến nó quay lại nhìn đồng hồ lần hai
“Rõ ràng đồng hồ chạy tốt mà”
Nó hết sức ngạc nhiên, hét lên
- 6 giờ 5 phút rồi ông không đi đi?
Cậu vẫn giữ thái độ đó
- Không sao muộn một lát cũng được!
- Không cần lo cho tôi! Tôi dọn sách vở, rồi về ngay, ông cứ đi đi!
Cậu nhìn vẻ mặt cương quyết của nó mà không khỏi phì cười
- Vậy tôi đi trước! Đi đường cẩn thận!
Nó bĩu môi
- Cứ như tôi còn trẻ con lắm ý!
Bước ra tới cửa lớp, cậu lén nhìn nó, bộ dạng bình thản cất sách vở này chắc trên đời chỉ có mình nó, mỗi lần cất là phải mất thời gian rất lâu, cất xong xong nó còn kiểm tra ngăn bàn, kiểm kê lại xem thiếu thứ gì không khiến cậu luôn phải chờ đợi, nhưng chưa bao giờ cậu coi đó là chuyện phiền toái...