Lọ Lem Hiện Đại

Chương 24: Chương 24




“Ơ sao cửa khóa vậy nè?”

Nó nắm tay chốt cửa nhà, xoay lên xoay xuống cũng không được.

Giờ này phải có người ở nhà chứ?

Đèn trong nhà sáng mà!

Mọi lần mẹ nó đều để cửa cho nó vô mà đâu có khóa?

Loay hoay đứng ngoài, nó liền nghĩ ngay tới chìa khóa dự phòng, do nó không thích mang khóa đi học nên mẹ nó hay để khóa ở trong khe chậu cây vạn thọ bên cạnh cửa, hí hửng mò mẫn các ngón tay vào khe bé tí.

Nó sờ

Sờ hết cả cái khe bé tí

Các ngón tay loạn xạ, luồn lách không xót chỗ nào

Hoảng loạn

Nó lần mò lần nữa

Nhưng không thấy gì...

“Tại sao lại như vậy chứ?”

Cộc cộc cộc

- Mẹ ơi! Mẹ mở cửa cho con ạ!

...

Đáp trả nó chỉ là sự im lặng

Sợ ảnh hưởng tới hàng xóm nên nó đành nhẹ nhàng gõ cửa lần nữa.

- Mẹ ơi! Mẹ mở cửa cho con đi mẹ!

Lại là im lặng

Nó cố gắng kiềm chế đứng lùi ra một chút nhìn lên cửa phòng bố mẹ mình, hét lên.

- Bố ơi! Mẹ ơi mở cửa cho con ạ!

Giọng nó vang vọng vào cả bầu trời tĩnh lặng, nhưng bên kia vẫn không hồi âm.

Nó tức tối vò đầu bứt tóc, bực tức vô độ, bỗng ý nghĩ chợt thoáng qua “Hay là nhà mình có trộm?” khiến nó khẽ rùng mình, cầm sẵn chổi tập kích lũ trộm ở bên ngoài.

Tay nó đang lăm le thì có giọng nói trầm vang lên kèm tiếng mở cửa...sổ

- Làm gì như đang rình mò nhà người ta vậy?

Nó giật mình ngước lên, hóa ra là Nam đang ngồi tựa lưng trên cửa sổ, khuôn mặt cậu trong màn đêm được ánh đèn phòng rọi vào thật đẹp, trông cậu không khác gì chàng hoàng tử trong cổ tích, hào hoa, phóng đãng.

Nhưng

...

Ánh mắt, nụ cười của cậu thì...thật tà ác

- Nè, sao nãy giờ tôi gọi không xuống mở cửa? Tưởng ông học khuya mới về mà?

- Học về sớm nên mới biết có người đang vui vẻ nơi nào!

Nó chẳng hiểu cậu nói gì, bực tức

- Bố mẹ tôi đâu? Sao cửa khóa? Chìa dự phòng đâu?

Nó tròn mắt, máu bắt đầu dồn lên não khi thấy nụ cười của cậu, kèm theo cử chỉ quay quay chiếc chìa khóa mà nó khổ sở tìm kiếm, và giờ thì nó đã biết nguyên nhân.

Vẻ mặt nó như làm cậu càng thêm đắc trí, ngồi vắt vẻo, thản nhiên như không.

- Cô chú kêu có việc bên ngoại, sáng mai mới về. Còn sao cửa khóa bà hỏi cửa chứ hỏi tôi làm gì?

Nó biết ngay cậu giở trò mà, nó vuốt mặt, cố kìm hãm, nói lý với cậu

- Thế ông có mở không? Đây là nhà tôi!!!

- Cô chú nói tôi trông coi nhà giúp, tức là tôi chỉ có nghĩa vụ coi nhà thôi còn cửa, đồ dùng mọi thứ trong nhà sau khi cô chú đi tôi sẽ không đụng gì hết - cậu nhìn vào phòng, giả bộ như nhớ ra gì đó - À dĩ nhiên là trừ căn phòng này vì tôi đã được giao phó mà!

Nghe cái điều “hiển nhiên” mà cậu nói khiến nó không tiêu hóa nổi, quân tử trả thù 10 năm cũng không muộn, cương không được thì ta đành dùng nhu.

- Nam đẹp trai ơi, cậu có biết cậu đẹp trai lắm không? Handsome boy! Tớ thấy cậu men lì nhất trong đám ô hợ.. à quên đám đàn ông Việt Nam, tớ ái mộ cậu lắm lắm ý, tớ là fan no 1 của cậu luôn, làm ơn mở cửa cho tớ, please...

Tuy hơi rùng mình với những lời nói nó vừa thốt ra nhưng không sao xả mình vì đại cuộc đấy mới đáng mặt đại trượng phu.

Ánh mắt van xin của nó khiến cậu khẽ rung động, nhỏ nhẹ nói vọng xuống.

- Có thật bà fan tôi không?

Nó cười một cách miễn cưỡng, gật đầu tới mức muốn gãy cổ, tay chắp vào nhau cầu xin cậu.

- Thật! Tôi fan cuồng ông luôn! Nên mở cửa tôi đi!

Gió thổi qua, khiến khung cảnh thật lãng mạn, nó bây giờ mới nhận ra sao?

Cậu cười hài lòng, có chút gì đó tin tưởng khiến lòng nó rạo rực

- Vậy đợi tôi chút!

Nó gật gật đầu, vui mừng hớn hở ra mặt.

“Cứ mở cửa đi rồi bà cho mi biết tay”

Cậu từ từ bước ra khỏi chỗ cánh cửa sổ, từ tốn phủi bụi vương trên quần áo, khiến nó lóng ngóng, ánh mắt không dám rời khỏi cậu.

- Giờ tôi mới biết bà cuồng tôi, bà có biết là tôi sợ mấy đứa cuồng lắm không, lỡ đêm tôi đang ngủ bà vào hại đời tôi thì sao? Thôi thì nếu được thì trèo tường vô còn không cứ ngủ tạm đường một đêm nhé!

Nam không để nó kịp ú ớ thêm câu gì, nhanh chóng đóng rầm cửa sổ.

Nó lặng người đi, đầu nó bắt đầu tiêu hóa các câu nói của Nam, các cơ mặt hết co rồi lại giãn, giật giật liên tục.

Không từ gì có thể miêu tả cảm xúc nó lúc này

-AAAAAAAAAAAAAA TÊN NAM ĐÁNG GHÉT KIA! ÔNG THÒ MẶT RA ĐÂY CHO TÔI!

Bị Nam cho rơi xuống hố, nó quăng cả đôi giày đang đi vào cửa phòng cậu, nguyền rủa cậu tới mức muốn khô cổ họng.

Ngồi thụp xuống bất lực, mặt đỏ phừng phừng, nó có phải gorrila đâu mà bắt nó leo tường chứ?

Nó không cam tâm, nhà của nó mà còn bị đuổi, trên đời đúng là có loại người vô lý hết sức mà!

Uất cũng không làm được gì, điện thoại nó không bao giờ mang đi học, nhà bạn bè cũng ở xa, mà người qua đường lại tưởng nó hư đốn nên bố mẹ không cho vào nó đành ngồi núp xó, quyết tâm đợi bố mẹ về rồi mách tội Nam để bố nó xách đống đồ của cậu vứt ra đường, khi đó cậu sẽ phải quỳ xuống khóc lóc xin nó cho ở lại, tưởng tượng gương mặt cứng như gang thép của cậu ta lại khóc lóc thảm thiết mà lòng nó như muốn nhảy múa, ngủ lúc nào không hay.

“Lạnh quá

Mẹ ơi!

Con lạnh quá!

Mẹ ơi

mẹ..”

Không khí càng về khuya càng lạnh, dường như lớp áo kia đã không chống đỡ được cho nó, co ro, người nó run lên cầm cập. Người nó nghĩ tới lúc này lại chỉ có mẹ, nó chợt cười.

“Có phải mình sắp chết không?”

Bỗng nó thấy tình cảnh hiện giờ của nó thật giống cô bé bán diêm trong truyện cổ Andersen, cũng bị ở ngoài đêm đông chỉ khác là nó không bán diêm cũng không có diêm để đốt và hôm nay cũng không phải là đêm giáng sinh nhưng người nó và cô bé cùng nghĩ tới lại là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Giờ nếu mẹ ở đây mẹ sẽ không để nó chịu rét thế này!

Mẹ sẽ ôm nó như hồi còn bé!

Mẹ sẽ luôn bênh vực nó đánh đuổi tên ác nhân kia!

Nước mắt dàn ra, nóng hôi hổi lăn trên má nó, nó dần lụy đi.

Rơi vào vô thức, xung quanh nó là cả một bầu trời chỉ có gió lạnh, mọi thứ trống trơn, nó gục xuống thất vọng, sợ hãi, bỗng dưới lòng đất xuất hiện một cái cây non, trưởng thành với tốc độ chóng mặt nhanh chóng cản những cơn gió đang tạt ngang nó, tán lá xum xuê, kêu gọi ánh mặt trời khiến mọi vật tràn sức sống, thật ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.